Aqier cũng là một đứa trẻ mồ côi. Điểm khác biệt là Aqier không bị bỏ rơi như linh mục. Anh ta sống với cha mẹ, trơ mắt nhìn họ lần lượt qua đời vì nghèo đói và bệnh tật.
Có một lần vì đói khát, Aqier đến tu viện của Clay để xin ăn, trùng hợp gặp đúng lúc linh mục theo các nữ tu ra ngoài để bố thí. Linh mục cũng là một đứa trẻ bị bỏ rơi không nơi nương tựa, nhưng trong đầu hắn lúc nào cũng xem thường mấy đứa nhóc ăn xin vất vưởng chung quanh. Tuy vậy hắn không bao giờ để lộ những cảm xúc thật sự ấy của mình, bề ngoài luôn tỏ ra thân thiện, cư xử rất tử tế hòa ái. Aqier cảm thấy mái tóc vàng và đôi mắt xanh của linh mục rất đẹp, trên mặt lại luôn treo nụ cười hiền lành, vì vậy chẳng mấy chốc anh ta đã có ấn tượng tốt với linh mục.
Sau đó, đợi lúc linh mục theo sau các nữ tu để bố thí, Aqier can đảm tiến lên chào, "Chào cậu."
Linh mục sửng sốt một lúc rồi mỉm cười: "Xin chào."
Aqier kết bạn với linh mục khi hắn vẫn còn là một tu sĩ nhỏ bé, và họ rất thân nhau cho đến khi linh mục rời Clay.
Tất nhiên, đây chỉ là từ góc nhìn của Aqier. Chứ còn theo linh mục thì hắn may mắn thoát khỏi cái tên quỷ nghèo xui xẻo đó thôi, hắn có bao giờ cần bạn với bè đâu cơ chứ!
Linh mục hớn hở chạy đến vương đô, cống hiến hết mình cho lần đổi đời của mình, sớm đã quên mất mọi thứ về Clay.
Tuy nhiên, một ngày cách đây hai năm, linh mục bất ngờ gặp lại Aqier.
Khi đó Aqier mới gia nhập Đảng Cách mạng. Đảng Cách mạng giao cho anh ta một nhiệm vụ, yêu cầu anh ta ám sát một tên quý tộc béo mập. Đây là lần đầu tiên Aqier giết người, và anh ta suýt thất bại.
Sau khi bắn nhiều phát súng gần nhà thờ, toàn bộ lính canh được phái đến bắt giữ tên ám sát. Aqier lợi dụng sự hỗn loạn để trốn vào nhà thờ Salzburg, nơi anh ta gặp linh mục đang "chăm sóc" con chim bị thương.
Thành thật mà nói, nếu không phải Aqier bất ngờ xuất hiện thì linh mục đã lén lút nướng thịt chim ăn sạch luôn rồi.
Aqier mừng như điên, anh ta biết rằng lần này mình đã được cứu!
Đối với người bạn thời thơ ấu của mình, Aqier đã kể cho linh mục nghe tuốt tuồn tuột hoàn cảnh hiện tại của mình mà không có bất kỳ sự đề phòng nào.
Linh mục hoảng sợ.
Khi đó Đảng Cách mạng chưa hùng mạnh như bây giờ. Sau khi nghe lời cầu cứu của Aqier, linh mục lập tức muốn ra ngoài tố cáo anh ta.
Không được trì hoãn tương lai tươi sáng của hắn! Đù má cái đảng cách mạng khốn nạn!
Nhưng chính lời nói của Aqier đã khiến linh mục tạm gác suy nghĩ đó qua một bên, "Còn một số đồng bọn của chúng tôi vẫn đang ẩn nấp trong thành phố. Để tôi trốn ở đây vài ngày. Họ sẽ sớm tìm cách đưa tôi ra ngoài."
Còn có đồng bọn nữa à?!
Linh mục từ lâu đã nghe nói quân cách mạng giỏi ám sát, sức công phá của một người trong đảng cách mạng có thể sánh ngang với cả một đội lính canh trong vương đô. Hơn nữa, quân cách mạng giỏi thu thập thông tin tình báo, nếu bị quân cách mạng phát hiện chính hắn tố giác đồng bọn mình rồi kéo tới trả thù, thế thì chẳng phải cái mạng nhỏ của hắn đi tong luôn sao?
Vì vậy linh mục chỉ có thể nghiến răng đồng ý yêu cầu của Aqier.
Đây là một trải nghiệm xui xẻo đối với linh mục nhưng lại là ân huệ cứu mạng cho Aqier.
Aqier không thể nhìn thấu sự đạo đức giả và lòng tham ẩn dưới vẻ ngoài xinh đẹp và thánh thiện của linh mục. Anh coi linh mục như một người bạn và một người chính trực có ý tốt với đảng cách mạng. Anh ta sử dụng nhà thờ Salzburg như một nơi an toàn để hoạt động, những lúc về vương đô còn mang theo tiền cho linh mục.
Dù có chán ghét đảng cách mạng đến đâu nhưng xét cho cùng thì tiền vẫn là thứ tốt. Linh mục không bao giờ từ chối tiền bạc. Sự gan lì và tham lam của hắn đã cho phép hắn duy trì "tình bạn" với Aqier và có thể lợi dụng nó khi cần thiết.
"Ở lại đây và đừng chạy lung tung," linh mục thì thầm, "chờ tin tức của tôi."
Aqier nói: "Cậu cũng phải cẩn thận."
Linh mục gật đầu và bước ra khỏi nhà kho gỗ.
Bên ngoài nhà kho gỗ, nước sông chảy róc rách. Thật ra nước con sông này không được trong cho lắm, thậm chí còn hơi đục ngầu, toàn bộ nước thải của Grillby đều đổ vào đó. Hoàng tử đang đứng ở bờ sông, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt cứ như khung cảnh trước mặt mình đẹp đẽ lắm đấy. Nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra, hoàng tử quay mặt lại. Cho dù biết linh mục không nhìn thấy gì nhưng y vẫn cố tình quay góc mặt không bị bỏng về phía hắn, "Xong rồi à?"
"Ừ, để anh ta nghỉ ngơi một mình..."
Linh mục đóng cửa lại.
Hoàng tử cầm trượng bước tới: "Hắn bị bệnh gì?"
"Không rõ nữa," linh mục thì thầm, "chúng ta đi thôi."
Chúng ta? Nụ cười trên mặt hoàng tử chợt giãn ra: "Ừm, thật đáng tiếc." Y cố gắng kiềm chế giọng điệu để không quá vui vẻ, dù sao cũng không thể không tôn trọng những người đang hấp hối trong phòng.
"Có lẽ hắn ta cần một ít chi phí để lo liệu tổ chức tang lễ của mình." Hoàng tử gợi ý.
"Hoàng tử, ngài thật tốt bụng," linh mục nói "Nếu ngài sẵn lòng giúp đỡ, ngài cũng có thể giao việc đó cho tôi."
Hoàng tử thầm nhủ trong lòng, nếu đưa tiền cho linh mục thì chẳng phải là một đi không trở lại luôn sao? Hoàng tử cho dù có mù quáng vì yêu đương đi nữa thì cũng không thể bỏ qua lòng tham của linh mục, nhưng y không còn cảm thấy khó chịu vì điều đó nữa, ngược lại còn cảm thấy linh mục có chút dễ thương, ôi, cái tên khốn tham tiền này ——
"Được rồi," hoàng tử bước tới với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, "Chút nữa sẽ gọi Bill mang tiền đến cho em."
Hai người đi xuyên qua khu phố Grillby. Khu ổ chuột nghèo nàn chẳng có cảnh trí đẹp đẽ gì. Ngay cả khi hoàng tử đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào cũng phải thừa nhận rằng chỉ sau vài ngày, Grillby đã trở lại với dáng vẻ bết bát hỗn loạn như trước đây.
Để biến một nơi từ nghèo đói trở nên giàu có, từ man rợ trở thành văn minh, không phải là việc có thể làm được trong một sớm một chiều. Khi hoàng tử mới đến Oss, tình hình ở Oss cũng rất tồi tệ. Người dân bị sưu cao thuế nặng rất suy sụp, khuôn mặt ai cũng đầy mệt mỏi và thất bại. Nghèo đói và bệnh tật bao trùm lục địa, hoàn toàn không còn chút hy vọng.
Cảnh tượng quen thuộc khiến sắc mặt hoàng tử có chút nặng nề, hạnh phúc cá nhân cũng khiến y cảm nhận sâu sắc hơn nỗi bất hạnh của mọi người.
Người dân Grillby vô cùng hoài niệm cảnh tượng hoàng tử và linh mục bước đi cùng nhau. Những thường dân đứng dựa vào tường khi hai người đi ngang qua và cúi đầu chào họ trong im lặng. Hoàng tử khẽ gật đầu đáp lại. Y khá xấu hổ trước khả năng cai trị đất nước của cha mình.
"Hoàng tử?" Linh mục cảm nhận được sự im lặng đột ngột của hoàng tử, tâm trạng dường như có chút trầm xuống. Hắn không biết liệu hoàng tử có phát hiện ra điều gì rồi không? Dù sao đi nữa thì đây cũng là nhân vật chính của thế giới này, không thể mất cảnh giác được.
Hoàng tử lấy lại tinh thần nói: "Brun vừa đến nhà thờ để thông báo với ta biết ngày mai đức vua sẽ ban hành sắc lệnh tấn phong em làm giám mục của quận này. Chúc mừng, em sẽ trở thành giám mục trẻ nhất từ đó đến nay ở Lessie."
Linh mục không tỏ ra vui mừng và phấn khích quá mức như hoàng tử mong đợi: "Sau này tôi sẽ chứng minh rằng sự lựa chọn của đức vua là sáng suốt".
Hoàng tử mỉm cười. Sự kiêu ngạo của linh mục thực sự khiến con tim y xao xuyến.
Bill hết sức chật vật, miễn cưỡng báo lại với hoàng tử rằng ngoại trừ túi táo kia thì tất cả tiền của anh cũng đều bị lấy sạch sẽ.
"Cả đám bọn họ vây quanh tôi, người thì nói cái này, người thì gọi cái kia, hoàng tử, mấy đứa nhỏ đó vừa đáng thương mà cũng quá ư xảo trá, tôi thật sự không có biện pháp."
Hoàng tử cười khẩy một tiếng, cũng không trách người hầu của mình quá mềm lòng. Y mở cửa xe ngựa xong thì quay người đưa tay ra, có ý định giúp đỡ linh mục.
Bill nhanh chóng nói: "Để tôi làm cho." Nói xong thì ân cần đỡ cánh tay của linh mục dìu hắn lên xe ngựa.
Linh mục lên xe ngựa xong, Bill đột nhiên cảm thấy hoàng tử hình như đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm. Anh suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng đưa tay ra: "Hoàng tử, nếu ngài cần thì tôi cũng giúp ngài... "
Hoàng tử không để ý tới anh, cầm trượng lên, bước vào xe ngựa, trực tiếp đóng sầm cửa xe lại.
Bill chậm rãi rút tay lại, gãi đầu, nghĩ bụng hoàng tử hào phóng như vậy chắc sẽ không để ý đến chuyện anh cho hết tiền đâu nhỉ. Nhưng hoàng tử hôm nay quả thực không bình thường cho lắm.
Xe ngựa rất rộng rãi, linh mục ngồi yên lặng, ngửi được mùi thơm còn sót lại trong xe.
Ngón tay giao nhau đặt trước đầu gối của hoàng tử đột nhiên bị chạm nhẹ, rất nóng, da thịt có chút thô ráp.
Linh mục vẫn bất động, không hề ngạc nhiên trước dục vọng cuồng nhiệt của hoàng tử. Hắn cố tình tránh né một lúc, tuy không nhìn thấy nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy chưa được thỏa mãn của hoàng tử đang nhìn mình. Đây cũng là một loại tra tấn khác đối với nhân vật chính, điều này cũng có thể khiến hắn cảm thấy vui vẻ.
Linh mục đang háo hức chờ đợi hoàng tử sẽ tìm cách gì để đụng chạm vuốt ve mình thì hoàng tử mở các ngón tay hắn ra, một thứ gì đó mềm mại và mát lạnh được nhét vào lòng bàn tay của linh mục.
Linh mục dùng ngón tay sờ soạng một chút, nhận ra đó là một bông hoa.
Trước khi đưa bó hoa cho người hầu, hoàng tử đã lén giữ lại một đóa.
Linh mục cầm một đóa hoa tươi màu trong lòng bàn tay, lông mi màu sáng rũ xuống, như thể đang nhìn đóa hoa có vài cánh hoa nhăn nheo trên tay.
Hoàng tử cảm thấy trong lòng mình dâng lên một sự ngọt ngào khó tả.
Y thật sự muốn nói một nghìn, không, mười nghìn lời để bày tỏ tình yêu của mình lúc này, nhưng đáng tiếc là y không thể nói ra, hơn nữa lúc này cũng không thích hợp.
"Hoa gì vậy?" linh mục thì thầm.
"Hoa hồng."
Hoàng tử cũng hạ giọng.
"Giấu ở trong tay áo," hoàng tử nói với linh mục, "như vậy sẽ không ai thấy."
Linh mục dúi đóa hoa trên tay về phía hoàng tử.
Hoàng tử sững người.
"Tôi không thích hoa."
"......"
Sau một hồi bế tắc, hoàng tử lấy lại đóa hoa từ tay linh mục.
Bầu không khí có chút kỳ quái.
Hoàng tử không biết có chuyện gì, nhưng nhất định có vấn đề gì đó, đây là lần đầu tiên y yêu đương nên không biết phải làm sao cho đúng.
Có lẽ mình nên để lại một quả táo, hoàng tử nghĩ.
Xe ngựa quay trở lại nhà thờ, Bill nhảy ra khỏi xe mở cửa. Lần này rút kinh nghiệm, anh ân cần đưa tay muốn đỡ hoàng tử xuống trước. Tất nhiên là hoàng tử không cần anh hầu hạ nên tự mình nhảy xuống xe ngựa, sau đó đứng chắn trước người hầu của mình ngăn anh chạm vào linh mục, tự mình nắm lấy cánh tay linh mục, để hắn mượn lực xuống xe.
"Cảm ơn."
Giọng điệu của linh mục rất khách sáo nhưng cũng vô cùng lạnh nhạt.
Hoàng tử nhìn linh mục, cảm thấy có chút hoảng hốt và bối rối, không biết tại sao linh mục lại có thái độ lạnh lùng như vậy với mình.
"Linh mục, lát nữa ta muốn bàn với ngài về lễ rửa tội của ta. Ngài có thời gian không?" Hoàng tử bình tĩnh nói.
"Được, chúng ta về phòng của tôi rồi nói." Linh mục cũng bình thản nói.
Hoàng tử thở phào nhẹ nhõm, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, nghĩ rằng có lẽ linh mục không muốn để lộ chuyện gì trước mặt người khác mà thôi.
Sau khi hai người trở về phòng linh mục, hoàng tử lập tức đóng cửa lại, ném trượng xuống rồi ôm linh mục vào lòng, ngửi thật sâu mùi thơm trên cổ linh mục rồi hôn lên má hắn: "Ta nhớ em lắm, nhớ em muốn chết đi được."
Linh mục không đáp lại, nhưng cũng không kháng cự hành động thân thiết của hoàng tử.
Hoàng tử hôn lên đôi môi của linh mục, đôi môi mềm mại có chút mát lạnh khiến hoàng tử mê muội. Y cạy mở đôi môi dịu mềm đó, hài lòng nhấm nháp mùi vị mà mình luôn mơ thấy mấy ngày nay.
Không khí dường như càng lúc càng nóng, nụ hôn của hoàng tử cũng càng lúc truyền tải được khao khát mãnh liệt của y.
Y khao khát linh mục đến phát điên rồi.
Linh mục đẩy hoàng tử ra.
Hoàng tử không ngờ linh mục sẽ làm như vậy, loạng choạng lùi lại nửa bước, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc và khó coi, "Em..." Ngay khi hoàng tử cảm thấy trái tim tội nghiệp của mình nặng trĩu thì linh mục mới nhấc tay lên. Hắn đưa tay đặt trên cổ áo, chậm rãi cởi chiếc cúc tròn trên cùng...
Chiếc áo choàng đen rơi xuống sàn tối, chất đống dưới chân linh mục.
Tay linh mục nhấc chiếc quần lót bên hông, chậm rãi cuốn nó lên.
"Bây giờ là ban ngày," linh mục vừa bình thản nói, vừa cuộn áo choàng của mình lên, "đứng ở đây, đừng gây ra bất kỳ tiếng động nào."
Dưới bức tường tối tăm, khuôn mặt của linh mục dựa sát vào bức tường lạnh lẽo, tấm vải trắng tinh phía sau che đậy mọi tội lỗi.
Tình huống đột ngột như yêu đương lén lút này khiến máu của hoàng tử sôi sục. Y hôn từ sau gáy đến tai của linh mục, rồi đến khóe miệng của linh mục, dùng tư thế vụng về để ép đầu lưỡi của mình cuốn vào đầu lưỡi của linh mục. Bàn tay không ngừng xoa nắn, vuốt ve linh mục, hơi thở hai người vô cùng vội vàng mãnh liệt.
Trong lúc phấn khích, hoàng tử muốn bế linh mục nên nhưng bị hắn lắc đầu từ chối: "Không được, sàn nhà sẽ gây ra tiếng động, không, Landers... Đợi đến đêm, khi trời tối, ngài có thể lẻn vào đây..."
Ôi, đây đúng là yêu đương vụng trộm mà!
Hoàng tử hôn mạnh vào cổ linh mục, lực mạnh đến mức linh mục không khỏi hừ một tiếng mũi. Hắn nắm chặt tay hoàng tử, dùng hết sức ngửa cổ lên.
Sướng chết mất thôi ——
Sau thời gian hồi phục ngắn ngủi, hoàng tử cảm thấy tình yêu dâng trào trong lồng ngực, cuối cùng bật ra khỏi miệng.
"Linh mục," hoàng tử hôn lên mắt linh mục, "Ta yêu em nhiều lắm... Em không thể tưởng tượng được ta yêu em nhiều đến thế nào đâu. Ta đã yêu em đậm sâu ngay từ lần đầu gặp nhau, ôi, Eugene... Em được Chúa phái đến, em nhất định là được Chúa gửi đến cho ta.", hoàng tử mổ nhẹ vào môi linh mục như một con chim, đồng thời, giống như mọi người lần đầu sa chân vào tình yêu, y ôm chặt người yêu của mình, muốn hắn vui vẻ đáp lại, "Còn em thì sao? Eugene, nói cho ta biết, em có yêu ta không? Hả? Eugene yêu quý, em là cái tên xấu xa bé nhỏ đáng yêu của ta, hãy nói cho ta biết, em có yêu ta không..."
Hoàng tử hôn linh mục một cách trìu mến, trêu chọc hỏi linh mục, nhưng sự im lặng của linh mục dần dần khiến hoàng tử nhận ra có điều gì đó không ổn.
Hoàng tử ngừng hôn linh mục, chăm chú nhìn vào mặt hắn.
Khuôn mặt của linh mục vẫn còn đỏ ửng chưa kịp phục hồi lại bình thường, vẻ mặt đó lại khiến hoàng tử cảm thấy thoải mái hơn. "Eugene, ở đây chỉ có hai người chúng ta..." Hoàng tử nhẹ nhàng nói, trong giọng nói bao hàm ẩn ý chờ mong, "Em có thể nói sự thật, em yêu."
Linh mục chớp mắt, đôi môi ướt át khẽ mấp máy: "Hoàng tử, ngài có chắc chắn muốn nghe sự thật không?"
Mặc dù khuôn mặt của linh mục vẫn đỏ bừng và đôi mắt ươn ướt, nhưng vẻ mặt của hắn đã hoàn toàn khôi phục lại sự bình tĩnh.
Biểu cảm trên mặt hoàng tử dần dần cứng lại.
Y dường như đã nhận ra vấn đề.