• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giám mục bước dọc giữa những hàng cây trong nhà thờ, Bunil theo sau hắn.

"Ông nghĩ anh ta ngoan đạo à?"

"Tôi nghĩ là vậy. Công tước thường xuyên tới Grillby giúp đỡ người nghèo, kiên trì mỗi tuần đều đến nhà thờ, cho dù đổ bệnh cũng không hề vắng mặt. Anh ta đã chịu đựng đau khổ một thời gian nhưng hiện giờ đã nằm trong vòng tay êm ái của Chúa, quyết tâm dâng hiến thân xác và linh hồn cho Chúa."

Giám mục mỉm cười.

Bunil nhìn thấy nụ cười của hắn cũng mỉm cười, "Giám mục, ngài có chấp nhận anh ta không?"

Giám mục vẫn im lặng mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Bunil.

Buổi tối, Charmaine đích thân đến thăm nhà thờ, thái độ của anh ta vô cùng khiêm tốn, hôn tay và vạt áo của giám mục. Anh ta sám hối với giám mục về quá khứ ham muốn quyền lực và sự phù phiếm, sự không thân thiện và tình yêu của anh ta đối với anh em mình. Cứ thế, anh ta nghiêm túc thẳng thừng kể lại từng tội lỗi mà mình đã phạm phải.

"Tôi sám hối với ngài, giám mục, về những lỗi lầm tôi đã mắc phải thời thơ ấu và sự trốn chạy hèn nhát của tôi sau đó. Tôi thực sự xấu hổ vì sự hèn hạ của mình..."

Charmaine nghẹn ngào, giám mục mù lặng lẽ lắng nghe. Hắn không thể nhìn thấy sự căm ghét và tức giận trong mắt Charmaine, nhưng trong lòng hắn rõ như mồn một.

Sự xum xoe của Charmaine và sự nịnh nọt lúc trước của Adonis đều hết sức dối trá và ngây thơ trong mắt giám mục. Dù sao thì hắn cũng là một tay lão luyện trong chuyện này kia mà.

Charmaine mất đi quyền thừa kế ngai vàng và phải chịu rất nhiều tra tấn ở Falklands. Đối với vị thái tử được chiều chuộng sống trong nhung lụa như Charmaine thì những năm tháng bị giam cầm ở Falklands chắc hẳn đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng anh ta.

Ôi, Charmaine giận dữ, Charmaine tội nghiệp, Charmaine đang trăm phương ngàn kế muốn trả thù...

Khóe miệng của giám mục nhếch nhẹ lên. Charmaine nhận thấy thái độ của giám mục có vẻ hơi khác so với những gì anh ta mong đợi. Có lẽ khuyết điểm thị lực của người mù sẽ được bù đắp ở những nơi khác. Charmaine nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, anh ta tự thôi miên mình rằng anh ta thực sự đang cảm thấy xấu hổ hơn là muốn trực tiếp bóp chết người trước mặt.

"Công tước, ngài không cần phải khắt khe với bản thân như vậy, ai cũng có tội," giám mục mỉm cười dịu dàng, "Ngài phát hiện ra tội lỗi của mình sớm hơn, tức là ngài có thể cứu rỗi mình sớm hơn."

Charmaine buộc mình phải dùng giọng điệu biết ơn cảm động như sắp khóc tới nơi, giống như một đứa trẻ mắc lỗi và được tha thứ. Anh ta vui mừng, cảm động trước lời giải thích của giám mục, rồi nhân cơ hội này đề nghị gia nhập Thánh Kỵ Sĩ một lần nữa, nhưng giám mục vẫn từ chối anh ta với một nụ cười, lý do là anh ta chưa đủ kinh nghiệm.

Chưa đủ kinh nghiệm... Charmaine quả thực muốn chửi mẹ nó lên, anh ta chỉ muốn có cái danh hão đó thôi mà, cái tên này đúng là một kẻ khó đối phó!

Không đạt được mục đích và cũng chưa đến lúc phải xé rách mặt mũi, Charmaine đành phải nghiến răng nói rằng mình quả thực không đủ giỏi, nhưng anh ta sẽ kiên trì nỗ lực để đạt được tiêu chuẩn gia nhập Thánh Kỵ Sĩ.

Charmaine rời đi, giám mục ngồi một mình, hắn không hề tức giận cũng không quan tâm đến biểu hiện vừa rồi của Charmaine. Ngược lại, hắn cảm thấy thân phận, kinh nghiệm và hành vi của Charmaine có vẻ giống một kẻ phản diện thực sự trong thế giới này.

Thoát khỏi giới hạn của người tự nhiên, sau đó thoát khỏi bối cảnh của nhân vật phản diện, nhìn hoàn toàn dưới góc độ của một người ngoài cuộc, so với khởi đầu khốn khổ của thế giới trước, sự hiện diện của Charmaine ở thế giới này quá mạnh mẽ buộc hắn không thể không xác định lại một điều —— thật ra, cái gọi là thân phận phản diện của hắn hoàn toàn không tồn tại.

Nhưng trông Charmaine cũng không giống như đồng nghiệp của hắn mang theo nhiệm vụ đến thế giới này. Nếu thực sự là một loại người như nhau, hắn không thể không cảm nhận được điều đó. Nói cách khác, Charmaine là một nhân vật đã được định sẵn trong thế giới nhỏ bé này.

Nếu đã có sẵn kẻ phản diện, vì sao liên minh lại còn đưa hắn vào thế giới nhỏ bé này một cách thừa thãi như vậy?

Giám mục gõ ngón tay nhịp nhàng lên bàn.

Hệ thống không thể tiến vào thế giới nhỏ, hệ thống hoàn toàn không biết gì về thế giới nhỏ, liên minh cũng không trừng phạt nếu như hắn thất bại... Tất cả những nghi ngờ đều tụ tập trong đầu hắn, giám mục càng lúc càng thấy thú vị.

Nhiều phỏng đoán khác nhau đang quay cuồng trong đầu, và mong muốn khám phá sự thật ngày càng mạnh mẽ. Bộ não của con người tự nhiên một lần nữa tham gia vào tư duy ở chiều cao hơn —— tại sao con người tự nhiên vốn luôn vô dục vô cầu lại trở nên giàu tình cảm, cảm xúc và trưởng thành hơn sau khi trải nghiệm những thế giới nhỏ bé này? Hắn bắt đầu suy nghĩ đến một số vấn đề mà trước đây mình chưa từng nghĩ tới —— hẳn là những thế giới nhỏ bé này đã thay đổi hắn —— sự thay đổi này là vô tình hay cố ý —— nếu là cố ý thì có ai thúc đẩy hắn hắn tìm ra sự thật không? —— Mong muốn khám phá sự thật của hắn là của riêng hắn, hay là có một gợi ý nào đó được ám chỉ trong đầu hắn bởi các thế lực khác?

Trán hắn truyền đến đau nhói, cơ thể không chịu nổi nguồn tinh thần lực mạnh mẽ đang dồn lên não hắn để suy nghĩ. Giám mục nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu mới làm cơn đau dần dần biến mất khỏi tâm trí hắn.

Sắc mặt giám mục đã lấy lại được sự bình tĩnh.

Ngay cả khi thế giới này đã có bối cảnh riêng, hắn cũng không muốn một nhân vật như Charmaine cướp đi ánh đèn sân khấu của mình.

Hắn muốn sự thật, sự thật đằng sau sự thật và vị trí cao nhất trong thế giới nhỏ bé.

Giám mục hài lòng gật đầu, tâm tình hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, sau đó tên của nhà vua đột nhiên lướt qua trong đầu hắn. Động tác gật đầu của hắn dừng lại, khóe miệng hơi nhếch lên.

*

Lục địa bị chia cắt từ lâu đã bị vua Lessie khơi mào chiến tranh. Sự đầu hàng của Mastine trở thành khúc dạo đầu cho cuộc chiến. Rock nhanh chóng rơi thẳng vào tay Lessie. Vua Rock đã đưa ra một tuyên bố rằng anh ta có cùng tôn giáo với các vị vua của Mastine và Lessie. Là một tín đồ sùng đạo của giám mục, anh ta đã được rửa tội và đăng quang. Niềm tin của họ là nhất quán, quyền lực của họ được Chúa ban cho, họ là những vị vua hợp pháp.

Tuyên bố này đã khiến những vị vua của bốn quốc gia còn lại vô cùng khó chịu, bởi vì Adonis nhấn mạnh tính hợp pháp tôn giáo của mình, kết hợp với việc giám mục Lessie không công nhận các tôn giáo lục địa khác. Nói cách khác, địa vị quân chủ của họ là bất hợp pháp, phải bị lật đổ.

Vua của bốn quốc gia vô cùng tức giận, họ gặp nhau trên một hòn đảo trung lập ở lục địa Alston để thương nghị về cách đối phó và một số biện pháp đã được thảo luận.

Đầu tiên phải triệu hồi các hiệp sĩ trong Thánh Kị Sĩ trong nước, bắt họ rút khỏi đội hiệp sĩ như một lời cảnh báo, sau đó đưa ra tuyên bố chung lên án chế độ chuyên chế tôn giáo của Lessie, Mastine và Rock là dã man, tàn bạo và vô lý. Và cuối cùng yêu cầu Lessie từ bỏ sự chuyên chế đi ngược lại ý chí của toàn lục địa này.

Tuy nhiên khi chính thức tiến hành thì bước đầu tiên đã gặp khó khăn. Các thành viên của đội hiệp sĩ không thể từ bỏ thân phận hiệp sĩ của mình vì đủ loại nguyên nhân. Tuyên bố chung cũng chậm chạp mãi chưa phát ra, lý do là giữa các vị vua có một số ý kiến ​​​​khác nhau và không thể đạt được sự đồng thuận.

Một trong những quốc gia có quan hệ tốt với giám mục Eugene đã bí mật mời giám mục đến nước mình làm khách dưới sự thuyết phục qua thư từ của hiệp sĩ, với hy vọng có thể xoa dịu xung đột. Giám mục hứa hẹn chỉ cần đức vua sẵn sàng chấp nhận lễ đăng quang của hắn, đổi lại hắn cũng sẽ công nhận ngai vàng và vương miện của đối phương theo tính hợp pháp của tôn giáo trong nước.

Sau vô số cuộc đàm phán, nhiều điều kiện khác nhau và sự cám dỗ của viễn cảnh chung sống hòa bình, nhà vua đã thỏa hiệp, nhưng ông hoàn toàn không biết rằng đây sẽ là khởi đầu cho việc tôn giáo của toàn lục địa hoàn toàn nghiêng về Lessie.

Liên minh bốn vương quốc tan vỡ, Lessie phát động cuộc chiến chống lại Fedik, quốc gia hùng mạnh nhất trong ba quốc gia còn lại.

Vua Fedik bị phản bội đã chiến đấu ác liệt. Cuộc chiến này kéo dài nửa năm với vô số thương vong giữa hai bên. Các Thánh Kỵ Sĩ luôn đứng về phía Lessie.

Không ai biết vị hồng y giáo chủ đã thuyết phục được những người này ra chiến trường bằng cách nào. Các hiệp sĩ áo trắng bạc giương cao lá cờ và lấy khẩu hiệu —— "Chiến đấu vì Chúa" để phá vỡ thế cân bằng ở cả hai đầu, thắng lợi hoàn toàn nghiêng về phía Lessie.

Và Fedik đã phải nhận hình phạt lớn nhất. Tôn giáo trên toàn lãnh thổ bị tuyên bố là bất hợp pháp. Người dân ở đây sau khi chết không ai được lên thiên đường. Trẻ em sinh ra không được rửa tội, người mất rồi không được chôn cất trong các nghi lễ tôn giáo, và tất cả các nhân viên thần chức đều bị tước bỏ quyền lực, bị đày đến Falklands.

Hình phạt nghiêm khắc như vậy khiến toàn bộ Fedik lâm vào cảnh kêu than dậy trời lấp đất. Giám mục đã mất ba năm để truyền bá giáo lý khắp lục địa, khiến nó thấm sâu vào lòng người dân, nhưng rồi lại cướp đi tất cả chỉ trong một lần. Dân chúng cực kỳ phẫn nộ, họ liền phát động một chiến dịch chống lại các cuộc biểu tình bạo lực của hoàng gia Fedik.

Chứng kiến ​​kết cục bi thảm của Fedik, người dân hai nước còn lại đã phát động các cuộc biểu tình trong nước từ trước, yêu cầu nhà vua phải được sự chấp thuận của giám mục càng sớm càng tốt và chấp nhận lễ đăng quang theo tôn giáo chính thống, để không rơi vào kết cục khủng khiếp như Fedik. Cuộc phản chiến của người dân trong nước khiến hai vị vua trở tay không kịp, nhưng Lessie vẫn tiếp tục gây chiến với cả hai nước.

Việc thống nhất đại lục là tất yếu, bình minh chiến thắng đang ở ngay trước mắt.

Vua Landes của Lessie và các quốc gia đã thừa nhận địa vị tôn giáo của Salzburg, và người duy nhất uy nghiêm hơn nhà vua là giám mục của nhà thờ Salzburg. Có tin đồn rằng giám mục sẽ lên ngôi giáo hoàng vào trước cuối năm nay. Nhưng tin tức này cũng không gây được sóng gió lớn gì mấy. Mọi thứ dường như đang diễn ra tốt đẹp và quyền lực đã tìm được chủ nhân phù hợp cho nó.

Giám mục sắp đạt được quyền lực tối cao càng cư xử điềm tĩnh hơn mọi người xung quanh. Quyền lực không đến từ một danh hiệu nào đó, sự tôn trọng mà hắn nhận được bây giờ đã phù hợp với địa vị mà hắn mong muốn. Ngay cả Bunil, giờ đây cũng phải nói chuyện với hắn một cách kính trọng, không dám hó hé ý kiến ​​dư thừa nào.

Nhà thờ Salzburg đã được cải tạo nhiều lần trong vài năm qua. Hiện giờ toàn bộ nhà thờ có kích thước gấp đôi kích thước ban đầu. Nội thất của nhà thờ rất tráng lệ, nhưng tòa nhà nơi giám mục ở vẫn duy trì dáng vẻ như cũ. Hành động này của giám mục được mọi người hết lời ca ngợi. Nhưng thật ra ý tưởng giữ lại tòa nhà này của giám mục rất đơn giản, hắn chỉ không muốn phá bỏ nó, chỉ vậy thôi.

Thời tiết lại nóng lên. Giám mục tắm rửa trong phòng tắm, chà rửa thân thể mình thật sạch sẽ. Tóc hắn vẫn không mọc dài, trước sau vẫn giữ được chiều dài như cũ. Giám mục vận một bộ quần áo mỏng manh, tay vuốt ve cây thánh giá trên cổ áo, vẻ mặt điềm tĩnh.

Càng gần đến đỉnh cao quyền lực, hắn càng cảm thấy buồn chán.

Kỳ thật mấy năm nay hắn cảm thấy cuộc sống có chút nhàm chán.

Hắn có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong mỗi bước đi của mình, chẳng có gì mới mẻ và thú vị. Trong thế giới nhỏ bé trước đó, hắn đã nếm trải cái gọi là quyền lực rồi, và thành thật mà nói thì hắn không hề có hứng thú gì với quyền lực. Hắn chỉ cảm thấy nó nên thuộc về mình, là thứ mà hắn đáng được hưởng. Vậy thì còn thứ lạc thú dư thừa nào nữa đây?

Landers......

Ánh mắt của giám mục trở nên dữ tợn và lạnh lùng.

Rất tốt, đây là nhân vật chính trầm tĩnh nhất mà hắn từng thấy, có thể kiên trì chiến tranh lạnh với hắn mấy năm, song phương đều không chịu thừa nhận thất bại.

Kiểu đối đầu tinh thần này khiến tâm tình hắn lên xuống hơn cả cái gọi là ngôi vị giáo hoàng.

Đợi đến lúc hắn bước lên ngôi giáo hoàng, hắn sẽ đá y khỏi vị trí đức vua ——

Khi đó y sẽ có biểu hiện và phản ứng như thế nào nhỉ?

Trên mặt giám mục hiện lên một nụ cười có phần tà ác, hắn cảm thấy tâm trạng của mình dần trở nên thoải mái và dễ chịu trong sự thù địch tưởng tượng này.

"Giám mục."

Kỵ sĩ ngoài cửa kiềm chế hưng phấn: "Foval và Luce tuyên bố đầu hàng!"

Vị vua chiến thắng trong cuộc chiến vội vã đến Salzburg. Người dân ở vương đô đã chuẩn bị sẵn hoa tươi và cổ vũ. Một nụ cười nhàn nhạt cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Landers, y ngồi trên lưng ngựa vẫy tay chào mọi người.

Sau khi đạt được tham vọng của mình, nhà vua trở lại bình tĩnh sau một thời gian hưng phấn ngắn ngủi. Tắm rửa vội vàng trong cung điện xong, y nhờ người cắt tóc và cạo râu cho mình. Nhà vua ngồi vắt chéo chân trên ghế., trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khăn tắm vắt ngang trên cổ áo, lắng nghe nhà ngoại giao đọc cho y những lá thư chúc mừng từ nhiều quốc gia.

"Tất cả họ đều đang hỏi liệu giám mục có được thăng chức giáo hoàng trong năm nay không, ngài biết đấy, họ đều là những tín đồ trung thành".

Harlan tươi cười rạng rỡ, trông còn hào hứng hơn cả nhà vua.

Landers ngẩng mặt lên, cằm đầy bọt trắng, "Ta cứ tưởng cậu đang nói về mấy tên đầu cơ trung thành chứ, đủ rồi ——" Landers đẩy tay người hầu ra, y lấy khăn lau cằm, chiếc cằm mịn màng trơn trượt có hơi trống trải, giống như trái tim đầy kiên nhẫn của y... Landers đứng dậy, rũ bỏ những cảm xúc yếu đuối đó.

"Chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Sẽ sớm có cuộc đàm phán." Landers chỉnh lại cổ áo và mặc áo khoác vào. "Trước tiên cứ hồi âm cho Adonis, bảo hắn đến gặp mặt đi."

"Được."

Harlan nhìn nhà vua đang chỉnh lại khuy măng sét của mình, cười nửa miệng nói: "Đức vua định đi gặp giám mục à? Ý kiến ​​của giám mục quả thực rất quan trọng đối với cuộc họp đàm phán tiếp theo. Đây hẳn là một cuộc họp chính thức rồi nhỉ. Có cần tôi hẹn giám mục cho phép gặp mặt trước không?"

Nhà vua liếc nhìn nhà ngoại giao, "Cút đi."

Harlan mỉm cười sờ mũi rồi nhún vai, "Được thôi, xem ra là ngài không cần." Harlan nhìn nhà vua chống trượng bước ra ngoài, nụ cười trên mặt dần biến mất rồi thở dài.

Trong những năm qua, nhà vua đã đặt hết tinh lực và tâm huyết cho sự nghiệp thống nhất lục địa. Harlan đã chứng kiến ​​nhà vua ngày đêm quên ăn quên ngủ, đồng thời cũng chứng kiến ​​nỗi khao khát vô hình của nhà vua đối với giám mục. Nhà vua cố tình che giấu, là do anh ta đặc biệt chú ý nên mới nhận ra nhà vua vẫn luôn nhớ nhung mong ngóng giám mục.

Theo lý thuyết thì thời gian sẽ làm chúng ta lãng quên tất cả, nhưng nếu ngay cả thời gian cũng không thể giết chết được chút tình nhỏ nhoi ấy thì e rằng không gì có thể ngăn cản được tình cảm này.

Harlan mãi vẫn không hiểu, nếu nhà vua đã yêu sâu đậm như vậy thì tại sao lại không cố gắng hết sức để đấu tranh vì nó. Tuy nhiên, dù cả hai người không trò chuyện hay gặp gỡ riêng tư nhưng họ vẫn ăn ý tiến hành mọi chuyện thuận lợi. Harlan đón có lẽ hai người đã có thỏa thuận với nhau, chẳng hạn như thống nhất lục địa xong thì mới bàn đến chuyện riêng tư hay gì đó. Mấy chuyện này anh ta rành quá rồi còn gì. Các cô gái toàn viện ra cả đống lý do kỳ lạ để tiến thêm một bước với anh ta còn gì. Mong là trường hợp của nhà vua không giống như vậy. Harlan cười trộm, nghĩ bụng chắc nhà vua không đến nỗi thê thảm như anh ta đâu nhỉ. Một vị vua tương lai của đại lục dễ dàng chinh phục tình yêu của bất cứ ai kìa mà. Nhưng cũng không biết sau này mối quan hệ giữa hai người sẽ phát triển như thế nào nữa ...

Nhà vua và giáo hoàng...nghĩ lại thật là phấn khích!

"Thật xin lỗi, giám mục không có ở trong giáo đường," Bunil dội gáo nước lạnh lên vị vua đang kiềm chế tình cảm đang sục sôi của mình. "Giám mục nhận lời mời của công tước Charmain, đã đến trang viên của ngài ấy rồi."

"Charmaine?"

Vẻ mặt của nhà vua hơi thay đổi. Tại sao giám mục lại đột nhiên trở nên thân thiết với Charmaine như vậy...

Để tránh bản thân không thể kiềm chế, bốc đồng chạy đến chỗ giám mục để rồi lặp lại những tranh chấp và thỏa hiệp trong quá khứ giữa hai người, nhà vua đã chặn gần như tất cả tin tức về giám mục ngoại trừ sự an toàn của hắn.

Trong những đêm khuya tĩnh lặng, nhà vua tự hỏi mình phải làm gì nếu giám mục yêu một người khác trong thời gian họ xa cách. Nếu như có người nào đó có thể mở rộng trái tim khép kín kia, y sẽ phải làm thế nào...

Hắn không phải của mình, vua thầm nghĩ trong lòng, hắn có thể tự do tìm kiếm người mình yêu, hắn không phải của mình, mình không thể giam cầm hắn.

Nếu đúng như vậy, y cũng chỉ đành đón nhận những chông gai khó nhằn hơn để theo đuổi mục tiêu của mình.

Nhà vua vẫn chưa biết làm thế nào để chiếm được trái tim của giám mục. Điều mà y có thể chắc chắn là ít nhất vài năm qua đã đủ để chứng minh rằng mình không chỉ tham lam vẻ đẹp của hắn, cũng không chỉ muốn hợp tác với hắn để nắm lấy quyền lực. Thời gian và khoảng cách có thể làm nhân chứng cho y.

Xe ngựa chạy rất nhanh, nhà vua mở cửa sổ xe để gió từ bên ngoài lùa vào trong xe. Có trời mới biết lúc này y căng thẳng đến mức nào, thậm chí không còn nghĩ tới chuyện chỉ lát nữa thôi mình sẽ có khả năng gặp lại gã anh trai mà y chán ghét. Trong lòng y tràn ngập những khao khát bị đè nén, những cảm xúc tích tụ nhiều năm đang chờ đợi được bộc phát...

*

"Cà phê hay trà?" Charmaine nhẹ nhàng hỏi.

"Cà phê, cảm ơn."

Giám mục đến trang viên Charmaine chỉ độ vài lần. Hắn khá tò mò về việc Charmaine liên tục nịnh nọt mình. Loại người biết nhẫn nhục che giấu này đang toan tính âm mưu gì đó khiến giám mục gần như muốn hỏi ra miệng, biết đâu hắn còn có thể cho lời khuyên để anh ta tham khảo thì sao.

Charmaine thong thả nói về lòng sùng đạo và ca ngợi những chiến công của vua Landes, cũng như vai trò quan trọng của giám mục trong tình huống này.

Giám mục lặng lẽ lắng nghe. Lần nào Charmaine cũng bơm thổi hắn rất lâu trước khi chuyển sang chủ đề chính. Có đôi khi anh ta muốn tham gia vào đội hiệp sĩ, đôi khi lại muốn được giám mục làm lễ rửa tội một lần nữa, thỉnh thoảng còn mong rằng giám mục sẽ xin cho mình một lãnh địa nào đó. Nếu được, anh ta sẵn sàng thực hiện bất kỳ sự trao đổi lợi ích nào.

Giám mục từ chối tất cả những yêu cầu này. Lần nào hắn cũng chăm chú lắng nghe hết những lời thỉnh cầu của Charmaine rồi phũ phàng cự tuyệt, khiến Charmaine cảm thấy mình như bị trêu đùa.

Charmaine không hề có tí thế mạnh nào, nhưng anh ta rất giỏi giao tiếp, từ lúc quay trở về vương đô đã xây dựng lại mạng lưới xã hội của mình. Danh tiếng của anh ta cũng không đến nỗi tệ lắm, thường đến Rock và Mastine vào mùa xuân và mùa hè để giao lưu với các vị vua và đám quý tộc ở đó. Địa vị công tước Lessie đã giúp ích ích cho anh ta rất nhiều, thêm vào đó uy tín của Landers cũng khiến những người đó không thể phớt lờ anh ta, điều này cũng khiến Charmaine càng thêm bất bình.

"Có tin đồn ngài sẽ được thăng chức giáo hoàng," Charmaine mỉm cười "Tôi nghĩ chuyện này nhất định là sự thật. Ngoại trừ ngài ra, trên đại lục này tôi nghĩ không còn người nào đủ tư cách."

"Đây chỉ là tin đồn thôi."

Thái độ của giám mục rất bình tĩnh, chờ đợi xem Charmain sẽ đưa ra yêu cầu gì.

"Tín ngưỡng đã thống nhất, tôi nghĩ ngoại trừ giáo hoàng còn có đức vua nữa. Giáo chủ tôn kính, tôi thực sự rất tò mò, không biết trong những vị vua được ngài trao vương miệng, vị vua nào được ngài yêu thích nhất?"

Giám mục mỉm cười: "Chẳng lẽ tôi yêu thích ai thì người đó đều có thể trở thành vua sao?"

"Ha ha, đừng coi thường sức ảnh hưởng của ngài chứ," Charmaine lập tức nói: "Người được ngài yêu thích chưa chắc được làm vua, nhưng nếu người không được ngài yêu thích thì chắc chắn là chẳng làm được gì cả."

Giám mục dần dần hiểu ý của Charmaine ——điều đó cũng trùng hợp với ý của hắn.

"Vài vị vua đều có tín ngưỡng sùng đạo, rất khó để lựa chọn, ngài có nghĩ vậy không?"

Giám mục phát ra tiếng cười nhẹ từ khoang mũi, điều này đã khích lệ rất lớn cho Charmaine, anh ta nói tiếp, "Mặc dù tính cách của Landers kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì, nhưng tôi nghĩ cậu ta vẫn nên tôn trọng ngài, cho dù khi cậu ta đã giành được toàn bộ lục địa."

"Vậy thì cũng chưa chắc." giám mục nói.

Charmaine càng thêm hào hứng, "Sao lại chưa chắc? Giữa ngài và cậu ta có mâu thuẫn gì à? Ôi ——xin lỗi, sao tôi có thể nói như vậy được chứ? Ý tôi là mấy năm nay ngài và đức vua không còn thân thiết với nhau nữa Tôi xin lỗi, tôi chỉ nghĩ gì nói đó thôi, giám mục thứ lỗi cho tôi, đứng trước ngài tôi không muốn giấu giếm điều gì cả."

"Không sao đâu," giám mục đặt tách cà phê xuống, "chỉ là anh đã nghĩ sai thôi."

Charmaine hơi giật mình.

"Tôi đích thân làm lễ rửa tội cho Landers. Anh ấy là tín đồ đầu tiên của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi từ trước đến nay vẫn không thể tách rời," giám mục bình thản nói, "Charmaine, tôi biết anh đang nghĩ gì. Tôi không phải là người mà anh có thể lợi dụng."

Sắc mặt của Charmaine trông khó coi cực kỳ, một lúc sau mới bất đắc dĩ nói, "Giám mục, ngài nhất định đã hiểu lầm..."

"Công tước ——"

Người hầu vội vàng đi tới, Charmaine quay đầu lại, nghiêm nghị liếc nhìn gã. Người hầu giật bắn người, lắp bắp: "Đức vua tới rồi..."

Giám mục cũng quay mặt lại.

Charmaine lập tức đứng dậy, "Tôi phải ra đón tiếp cậu ấy," anh ta nói với giám mục, "Giám mục, ngài có muốn tránh đi một lúc hay..."

"Anh cứ tự nhiên đi." Giám mục cầm tácj cà phê lên nhấp một ngụm.

Charmaine vội vàng ra đến cổng trang viên để nghênh đón nhà vua. Nhà vua ăn mặc giản dị và không mang theo nhiều người hầu cận. Y phớt lờ lời chào của Charmaine, nói thẳng: "Giám mục ở đâu?"

"Ồ, cậu đến đây để gặp giám mục..."

Sắc mặt của Charmaine hết xanh lại trắng, "Ngài ấy đang uống cà phê trong vườn."

Nhà vua chống trượng đi ngang qua Charmaine, sải bước về phía trước như chủ nhân thực sự của trang viên, Charmaine xoay người lại, nhìn chằm chằm vào lưng y. Mặc dù nhà vua đang chống trượng nhưng dáng vẻ trông vẫn phóng khoáng mạnh mẽ. Anh ta liếc nhìn chiếc xe ngựa ở lối vào trang viên rồi cũng nhanh chóng chạy về.

Nhà vua bước đi rất nhanh. Đối với y, đây không chỉ là vài trăm mét đơn giản, để đi được đến ngày hôm nay y đã phải chịu đựng rất nhiều năm.

Hoa cỏ trong trang viên được chăm sóc cắt tỉa rất xinh đẹp. Hoa tử đinh hương tím nhạt và cẩm tú cầu trắng muốt đung đưa sau băng ghế dài, màu tóc vàng đặc biệt dễ thấy đã nằm trong tầm mắt. Hôm nay giám mục hiếm khi mặc bộ giáo phục màu trắng tinh khiết, điều này khiến hắn trông thật cao quý và thánh thiện.

Bước chân vua dừng lại. Sự lo lắng đã biến mất, hoặc đã tan vào xương, máu và hơi thở. Y không thể cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào của mình, chỉ biết đứng nhìn giám mục từ xa.

Khi hai người gặp nhau trước công chúng, nhà vua hiếm khi nhìn thẳng vào giám mục. Y lo lắng ánh mắt của mình sẽ tiết lộ mọi bí mật, bao gồm cả tình cảm của y dành cho giám mục và cách y kìm nén những cảm xúc trong lòng.

Giám mục nghe thấy tiếng bước chân, âm thanh cộc cạch đặc trưng của cây gậy chạm xuống đất, nhanh chóng tiến lại gần rồi đột ngột dừng lại.

Y đã thắng trận và sắp bắt đầu sự nghiệp thống nhất thực sự nên nóng lòng muốn đến tìm hắn. Có phải vì muốn đề xuất bước hợp tác tiếp theo không? Hay cũng giống như Charmaine, muốn xác định xem liệu hắn có còn ủng hộ mình không?

Bàn tay của giám mục đặt trên đầu gối khẽ cuộn tròn lại.

Không, không phải vậy.

Một giọng nói khác phát ra từ trái tim giám mục, rất rõ ràng.

Chắc chắn y không phải như vậy. Đúng là thực hiện lý tưởng của thì rất quan trọng, nhưng y gấp gáp đến tìm hắn như vậy, chỉ có thể là vì một điều——

"Giám mục."

Giọng nói của nhà vua nghe có vẻ ôn tồn lịch sự. Xung quanh đầy những người hầu nên y buộc phải như vậy.

Nghe thấy tiếng gọi của y, người ngồi trên băng ghế dường như run lên một chút, không biết có phải là do y tưởng tượng ra không, giám mục xoay người qua. Khuôn mặt nghiêng của hắn xuất hiện trong tầm nhìn của nhà vua, nhà vua thấp giọng nói, "Ta muốn mời ngài vào cung để bàn bạc một chuyện."

Thản nhiên đến mức không ai nhận ra điều bất thường nào trong đó.

Chỉ là đã nhiều năm rồi nhà vua không đưa ra lời mời không đầu không đuôi như vậy cho hắn.

Y nhượng bộ rồi kìa.

Niềm vui chiến thắng dâng trào trong lòng giám mục, nhưng niềm vui ấy chỉ là niềm vui chiến thắng thôi sao? Hắn có phần lảng tránh, không muốn nghĩ về điều đó.

"Tôi đang nói chuyện với Công tước Charmaine," giám mục nói một cách thờ ơ. "Ngài có chuyện gì quan trọng ư?"

Nhà vua nhấc trượng tiến về phía trước mấy bước, đè tình cảm mãnh liệt của mình xuống, "Ta..."

"Đức vua."

Cái tên khốn nạn đáng ghét này ——

Nhà vua quay phắt người lại, Charmaine có vẻ xấu hổ, "Ngài sắp đi à? Hôm nay tôi đặc biệt muốn nói chuyện với ngài."

"Tôi và anh thì có chuyện gì cần nói chứ?" Nhà vua phang thẳng một câu.

Charmaine nhẫn nhịn, "Tôi vẫn luôn muốn sám hối tội lỗi với ngài." Anh ta liếc nhìn giám mục, "Tôi muốn xin lỗi ngài thật đàng hoàng trước mặt giám mục."

Nhà vua mím môi nói, "Không cần."

"Tôi xin ngài đấy," Charmaine cau mày, "xem như nể mặt cha mẹ được không."

Cuối cùng nhà vua vẫn ở lại, ngồi trên chiếc ghế cạnh giám mục.

"Ngài muốn uống cà phê hay trà?" Charmaine kính cẩn nói.

Nhà vua liếc nhìn tách cà phê trước mặt giám mục nói, "Cà phê".

Charmaine gật đầu rồi nói với giám mục: "Vừa rồi nhìn sắc mặt ngài thì hình như cà phê có chút đắng nhỉ, để tôi đổi cho ngài ly khác vậy."

Giám mục không ừ hử gì, Charmaine bưng tách cà phê lên và gật đầu với nhà vua với thái độ rất kính cẩn.

Sắc mặt nhà vua lạnh lùng. Đợi sau khi Charmaine rời đi, y mới vung trượng lên đuổi những người hầu ra ngoài.

Cuối cùng cũng có được giây phút bình yên ngắn ngủi, nhà vua nói: "Chiến tranh kết thúc rồi."

"Chúc mừng." Giám mục hờ hững đáp lời.

"Ta nghĩ em sẽ trở thành giáo hoàng vào mùa thu năm nay."

"Phải vậy thôi."

"Ta phải cảm ơn em vì đã nỗ lực kết thúc chiến tranh càng sớm càng tốt. Nếu không có em, ta đã không thể hoàn thành sự nghiệp của mình một cách suôn sẻ như vậy."

"Nên như vậy."

Khóe môi nhà vua giật giật, trầm giọng nói: "Eugene, mục đích của chúng ta sắp đạt được, hợp tác cũng sắp kết thúc."

"Đúng vậy," giám mục cụp mắt xuống, "mọi chuyện đã kết thúc rồi."

"Ta......"

Nhà vua không biết phải sắp xếp lời nói sao cho trôi chảy hơn, rõ ràng y đã chuẩn bị lời hay ý đẹp sẵn trong đầu, nhưng khi hít một hơi thật sâu, y ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người giám mục. Y thấp giọng nói, "Sau khi lợi ích giữa chúng ta đã được phân chia đồng đều, liệu ta có đủ tư cách để được em đối xử công bằng không?"

Lông mi của giám mục run rẩy, "Sau đó, giữa chúng ta sẽ có một cuộc chiến mới."

"Không," nhà vua nói, "ta tôn vinh em là giáo hoàng và chấp nhận sự thống trị của em."

Cuối cùng giám mục cũng ngước lên "nhìn" nhà vua.

Hắn không nhìn thấy được khuôn mặt của nhà vua, nhưng hắn có thể nghe và cảm nhận được vẻ mặt của y lúc này, nhất định là một loại bình thản sau khi đã lột xác, "Tôi tin ngài sẽ mang lại sự yên bình và hòa bình cho toàn bộ đại lục."

"Đây không phải xuất phát từ ý kiến ​​cá nhân," giọng nói của nhà vua đều đặn dịu dàng, "Eugene, em có thể nhìn nhận ta một cách công bằng được không?"

Trong lòng giám mục có một cảm giác vô cùng kỳ lạ không thể diễn tả được. Hắn muốn rời đi và bỏ chạy, nhưng nếu vậy thì chẳng phải đây là một sự trốn chạy đầu hàng sao? Nhận thua ư? Hắn nhận thua cái gì chứ?

"Cà phê tới đây."

Cái tên quỷ đáng ghét lại tới nữa.

Nhà vua thu hồi vẻ mặt ấm áp, nghiêm mặt nói với Charmaine, "Anh muốn sám hối gì với tôi?"

Charmaine áy náy cười khổ, "Tôi đoán là cậu đã biết rồi."

Nhà vua cũng không có ý giả vờ, "Nếu anh đã biết là tôi biết thì không cần phải nói nữa, tôi đã đồng ý với cha tha thứ cho anh, tước vị công tước và tòa nhà này có thể chứng minh điều đó."

"Tôi biết cậu có lòng bao dung, nhưng mỗi ngày trôi qua tôi đều không ăn không ngủ được vì những tội lỗi mà mình đã phạm phải... giám mục," Charmaine chân thành nhìn giám mục, "xin hãy làm chứng cho lời thú tội của tôi với em trai tôi."

Giám mục không trả lời, nhà vua cau mày, nhưng y vẫn không ngăn Charmaine dài dòng bày tỏ sự bất bình và ghen tị với Landers từ khi còn nhỏ.

"Mẹ qua đời vì quá xấu hổ vì cậu, nên tôi mới bắt đầu hận cậu..."

Ánh mắt Charmaine lóe lên, anh ta thành công nhìn thấy nhà vua hạ mắt xuống. Nghe đến cái chết của mẹ mình, nhà vua không thể đứng vững được nữa.

"Cha càng quan tâm chăm sóc cho cậu. Khi đó tôi còn quá nhỏ, không hiểu được đó là vì cha thương hại cậu bị tàn tật..."

Vì có giám mục ở bên cạnh nên nhà vua đành chịu đựng, cố không tức giận trước những lời nói tưởng như là thú nhận nhưng thực ra lại là lời buộc tội của Charmaine. Càng nghe y càng cảm thấy khó chịu. Y hừ nhẹ một tiếng bực dọc, nâng tách cà phê trên bàn lên, đang định đưa vào miệng thì bị giám mục giữ lại.

"Đức vua, xin hãy hứa với tôi vài chuyện."

Lời nói hùng hồn của Charmaine bị cắt ngang, anh ta lo lắng nhìn giám mục và nhà vua.

Nhà vua cũng có chút kinh ngạc, y liếc nhìn Charmaine, nghiêm túc nói: "Ngài nói đi."

"Tôi thừa nhận ngài có thể mang lại hòa bình và yên bình cho lục địa này và tôi hy vọng ngài có thể kiên trì làm điều này."

Nhà vua giật mình trước lời nói của giám mục, sau đó đôi mắt y tỏa ra một tia sáng lấp lánh. Đây có thể là một câu nói rất bình thường trong tai Charmaine, nhưng với nhà vua, đây chắc chắn là lời thừa nhận của giám mục rằng hắn sẽ đối xử bình đẳng với y! Họ sẽ có một khởi đầu mới!

"Tôi muốn trở thành giáo hoàng của lục địa Alston, giáo hoàng duy nhất."

"Tất nhiên rồi."

Nhà vua nôn nóng nói.

"Điều cuối cùng là bảo vệ thế giới này. Tôi sẽ không cho phép thế giới này sụp đổ." Giám mục men theo cánh tay của nhà vua và giành lấy tách cà phê từ tay y, đồng thời nhìn về phía Charmaine mặt mũi đang tái nhợt không còn chút máu nào. Giám mục nói với nhà vua, "Tôi không nợ ngài bất cứ điều gì."

Những lời này khiến nhà vua có chút bối rối. Giám mục cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.

Nhà vua nóng lòng muốn quay trở lại cung điện và nói chuyện vui vẻ với giám mục về việc y đã kìm nén tình yêu của mình trong những năm gần đây, để phủi sạch những thành kiến ​​trên người mình. Y muốn ôm hắn, không ngừng hôn hắn, còn lên sẵn một kế hoạch điên rồ sẽ bí mật cầu hôn giám mục tại buổi lễ thăng chức giáo hoàng...

Nhà vua nói với Charmaine, "Được rồi, đủ rồi, tôi về đây..."

Charmaine ngã bệt xuống đất, đôi mắt mở to kinh hãi, thở phì phò. Nhà vua nhăn mày, khó chịu nhìn anh ta, "Bớt diễn mấy cái trò ghê tởm ấy lại đi, tôi đã bảo là tôi tha thứ rồi..."

Đôi vai hơi chùng xuống.

Nhà vua kịp thời ngừng nói, giám mục dựa vào người y... Y kìm nén trái tim đang đập loạn, giả vờ thờ ơ, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy vai giám mục, "Giám mục mệt quá..." Y quay mặt lại, sự dịu dàng ẩn giấu trên khuôn mặt y lập tức đông cứng lại khi nhìn thấy dòng máu đen chảy ra từ khóe miệng giám mục.

Khuôn mặt giám mục trắng nõn, lông mi dài che đi đôi mắt mù, mái tóc vàng xõa trên má, trông vô cùng ngoan hiền. Nhà vua ngẩn ngơ, đưa tay chạm vào khóe miệng giám mục, máu ấm nhuộm đỏ ngón tay.

Nhà vua quay lại nhìn Charmaine đang xụi lơ trên mặt đất. Charmaine liên tục chống tay lùi lại phía sau, ánh mắt đảo quanh giữa giám mục, nhà vua và chiếc bàn. Chất lỏng sẫm màu được phản chiếu dưới ánh sáng mặt trời, phía dưới dường như hơi rung chuyển, đầu óc nhà vua trở nên trống rỗng.

"Eugene?"

Nhà vua thì thầm gọi tên giám mục.

Sắc mặt giám mục bình thản, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, mỉm cười hài lòng.

"Eugene?"

Vua lại gọi thêm một tiếng. Y nghiêng người sang một bên, giám mục ngã nhào vào lòng ngực y. Nhà vua vòng tay ôm lấy giám mục, giám mục nằm trong vòng tay của y.

"Eugene?" nhà vua lại gọi một lần nữa.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh, mặt giám mục tựa vào ngực y, chưa bao giờ dịu ngoan như thế.

Loáng thoáng, tựa như có thứ gì đó cứng ngắc trong không khí đang đè lên người y, hình như có thứ gì đó sắp vỡ ra từ bên trong cơ thể y...

"Bảo vệ thế giới này, tôi sẽ không cho phép thế giới này sụp đổ."

Lồng ngực truyền đến một cơn đau xé, đầu óc nổ vang, khó thở, máu chảy dường như trở nên cực kỳ chậm chạp. Y không còn cảm nhận được thân thể này là của mình nữa...

Nhà vua bế giám mục lên, y quay người chạy ra ngoài và hét lên: "Bác sĩ, ta cần bác sĩ ——" Nhà vua bất lực cúi đầu xuống, nhận ra đôi môi của giám mục đã nhanh chóng chuyển sang màu tím đậm. Chân trái tàn tật bẩm sinh nhói lên cơn đau co giật. Nhà vua khụy một chân xuống đất, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt giám mục, "Eugene, đừng vậy mà, Eugene, đừng trừng phạt ta như thế này. Ta đã sai rồi, ta sám hối với em, hãy tha thứ cho ta, tha thứ cho ta đi mà, Chúa ơi ——"

*

Giám mục Eugene được kính trọng nhất trên toàn lục địa đã chết một cách bi thảm vào đêm trước khi lên ngôi giáo hoàng, và kẻ sát nhân là công tước Charmaine, người đã đầu độc vào cà phê. Người ta đồn rằng Charmaine muốn đầu độc em trai mình nhưng đã vô tình giết chết giám mục.

Trong phiên tòa xét xử tôn giáo, công tước Charmaine bị kết án tước bỏ tư cách tín đồ và phải ăn năn cho đến chết. Phiên tòa này đã bị triều đình bác bỏ và Charmaine bị kết án treo cổ.

Đây là lần duy nhất vua Alston, người sau này đã hoàn thành việc thống nhất toàn diện, không tuân theo phán quyết của tòa án tôn giáo.

Vua của lục địa Alston rất tôn trọng tôn giáo. Sau khi hoàn thành việc thống nhất toàn diện, y đã đặt vương trượng của giáo hoàng trước mộ của giám mục Eugene đã khuất. Giám mục Eugene chính là người đã rửa tội cho nhà vua và là vị giáo hoàng duy nhất đại diện chân chính của toàn bộ lục địa. Nhà vua kính trọng hắn hơn ai hết, đến mức y đã bố trí lăng mộ của chính mình bên cạnh lăng mộ giáo hoàng thay vì nghĩa trang hoàng gia ở Harkat.

Động thái này bị hoàng gia phản đối nhưng nhà vua hoàn toàn phớt lờ, cũng không đưa ra bất kì lý do nào.

Sau khi nhà vua qua đời, phần lớn thư từ và thư tuyệt mệnh của nhà vua đều được công bố, mọi người lúc này mới tìm thấy câu trả lời trong mớ chữ nghĩa đó.

Trong một bức thư gửi Brun, cậu của nhà vua, người cũng phản đối hành vi tùy hứng của y, nhà vua viết: "Em ấy là lãnh chúa của con, là thần của con, là linh mục của con. Nếu con không thể ngủ bên cạnh em ấy, con cũng sẽ mất đi tia hy vọng cuối cùng. Chỉ có ở bên em ấy, con mới có thể cảm thấy bình yên..."

Khi ý thức dần dần mờ nhạt, y cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng yếu đuối, sức sống đang nhanh chóng cạn kiệt. Landers cuối cùng cũng có thể nhắm mắt lại. Y đã hoàn thành điều mà hắn giao phó, khiến thế giới thống nhất và hòa bình, rốt cuộc đã có thể thản nhiên nghênh đón tử vong.

Eugene.

Nếu ta tin vào Chúa, ta có thể tìm thấy em trên thiên đường không? Nếu không, em sẽ đợi ta dưới địa ngục chứ, tên quỷ nhỏ của ta?

Lông mi trắng khẽ run lên.

"Rầmm——"

Toàn bộ lục địa cũng rung chuyển.

Trong phòng chuẩn bị, đôi mắt xanh như nước hồ mở ra.

23/O9/2O24

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang