• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 58 - Đường ai nấy đi

Cách Mạc Doãn trần tình khác hẳn hoàn toàn với tối qua trước mặt Hạ Huyên. Trước mặt Hạ Huyên, hắn từ đầu đến cuối vẫn không nhanh không chậm, kể lại câu chuyện của mình hầu như không có cảm xúc, như đang nói tới một người khác vậy. Nhưng trước mặt hoàng đế thì khác, tuy rằng không than thở khóc lóc, nhưng vẻ mặt dè dặt ẩn nhẫn thực sự còn khiến người ta đau đớn hơn cả kêu gào khóc lớn. Mỗi khi đến đoạn mấu chốt, hắn sẽ thoáng dừng lại, cứ như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, không biết nói gì thêm nữa, khiến hoàng đế cứ phải sốt sắng hỏi dồn, "Sau đó thì sao?"

Hoàng đế nghe kể cứ như là đang nghe sách, thân mình cứ chồm về phía trước hứng thú lắm. Đến lúc Mạc Doãn nằm rạp người xuống đất cầu xin Thánh Thượng điều tra lại vụ án tham ô ở Sơn Thành, hoàng đế sờ sờ mấy hạt châu pha lê trong tay, phán một câu, "Hình Bộ dám giúp bọn phản tặc lừa gạt trẫm."

"Hạ Huyên," hoàng đế nhìn người đang đứng im lìm bên cạnh, "Để cho mấy lão già đó nếm thử thủ đoạn chấn chỉnh người ở biên giới của ngươi, xem có thể moi ra được câu nào thật lòng từ trong miệng bọn họ hay không."

"Choang" một tiếng, những hạt pha lê đập mạnh vào bàn, văng tung tóe rơi khắp nơi.

Người vừa rồi còn đang say sưa nghe câu chuyện xưa cũ, nháy mắt đã hỉ nộ vô thường biến đổi sắc mặt ngay tức khắc.

Nhóm nội thị nhất thời run lẩy bẩy đồng loạt quỳ xuống đất.

Hạ Huyên lập tức chắp tay nói: "Bệ hạ bớt giận."

"Đứng lên đi," hoàng đế lại đổi giọng, "Mạc khanh."

Mạc Doãn lớn tiếng nói: "Đa tạ bệ hạ."

Hắn đứng lên, hơi lảo đảo một chút, bước chân của Hạ Huyên liền vô thức định bước về phía Mạc Doãn, vừa lúc đó hoàng đế vẫy tay, nội thị nhanh chóng tiến tới đỡ Mạc Doãn đứng thẳng dậy. Hắn thẳng người, ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là vết thương nhỏ lúc bị lưu đày, vi thần thất lễ rồi."

"Ngươi chịu khổ rồi." Hoàng đế ngồi từ xa giơ tay lên, ra vẻ như muốn đỡ lấy Mạc Doãn, "Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Đại Lý Tự khanh lập tức vào cung. Hai án tham ô ở Sơn Thành và mưu nghịch đại phản, lần này trẫm sẽ giải quyết nợ cũ lẫn nợ mới!"

Hạ Huyên và Mạc Doãn đồng loạt rời khỏi ngự thư phòng. Ra đến cửa, Hạ Huyên liền nhìn về phía Mạc Doãn, Mạc Doãn vẫn chẳng thể hiện gì như mọi thường, chỉ chắp tay, "Cảm ơn tướng quân đã giúp đỡ."hắn ngước mắt lên, "Ân tình ngày hôm nay, Tử Quy sẽ luôn ghi tạc trong lòng."

Chỉ một câu nói đã xóa hết mọi cảm giác khó chịu kỳ lạ trong ngự thư phòng.

Hạ Huyên nói: "Ngươi vô tội chịu oan, ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Đây là bổn phận của ta, không phải ân tình gì cả."

Mạc Doãn mỉm cười, nhạt nhẽo hơn nhiều so với nụ cười trong thư phòng hoàng gia, nhưng với Hạ Huyên thì nó lại rất chân thành, khiến y cảm thấy cả người thật thoải mái.

Hai người sóng vai nhau chậm rãi bước đi, Hạ Huyên nói: "Xem ra có lẽ phải ở lại trong kinh đón Tết."

"Trong kinh dịp đầu năm rất náo nhiệt, lúc đó tướng quân có thể đi khắp nơi thưởng ngoạn."

"Ta không có hứng thú xem náo nhiệt, thà rằng cùng các binh sĩ đón năm mới ở ngoài thành còn hơn."

"Vậy ta cũng sẽ ở ngoài thành đón năm mới cùng các ngươi."

Hạ Huyên quay mặt lại, Mạc Doãn cũng quay mặt qua, khuôn mặt căng thẳng của Hạ Huyên giãn ra không ít, hai người nhìn nhau mỉm cười.

"Tay của tướng quân bị sao vậy?"

"Không có gì đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi."

Hai người vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi lối đi sâu hun hút trong cung điện.

*

Lần này Nghiêm đảng rớt đài không ít. Thế sự trong triều vốn là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, Đại Lý Tự khanh từ trước đến nay đã không ưa gì Nghiêm đảng, cho dù hoàng đế không truyền lệnh xuống, hắn ta cũng nhất định sẽ ra tay thật tàn nhẫn.

Đại Lý Tự khanh lập tức thẩm vấn Thái Thế Tân. Chưa kịp dùng hình tra tấn, Thái Thế Tân đã một năm một mười khai tuốt tuồn tuột gã đã trao đổi thư từ với những đại thần trong triều đó như thế nào, thậm chí còn miêu tả thật cụ thể tướng mạo của một vài vị trong đó. Sơn Thành cách xa kinh thành hàng nghìn dặm, nếu không có mối liên hệ thì làm sao kẻ phản loạn này lại quen thuộc với các đại thần quan trọng trong kinh như vậy?

Nghiêm Tề bị thẩm vấn thì không ngớt kêu oan, nói rằng chính cựu Hộ Bộ thị lang Mạc Doãn hãm hại ông ta.

Đại Lý Tự khanh cười lạnh chế nhạo: "Nghiêm tướng, ngươi không nhắc đến thì cũng thôi đi, bây giờ ngươi nhắc tới, ta cũng muốn hỏi ngươi có muốn nói gì về vụ án tham ô ở Sơn Thành năm năm trước không?"

"Thạch Thả Hành, ngươi đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa. Gọi Thái Thế Tân ra đây, ta và gã sẽ cùng nhau đối chất!"

Thạch Thả Hành liếc mắt nham hiểm, "Ta gọi ngươi một tiếng Nghiêm tướng, ngươi thật sự cho rằng mình vẫn còn là thừa tướng ư?! Người đâu, dùng hình ——"

Đợi cho Nghiêm Tề ăn xong trận đòn, Thạch Thả Hành mới bước xuống sảnh, ghé sát vào tai Nghiêm Tề đang chảy máu mũi miệng ròng ròng, thì thầm: "Nghiêm tướng còn nhớ Tham Chính Trì Lan, Thanh Trì đại nhân không?"

Nghiêm Tề gắng gượng ngước mắt lên, trước mắt chỉ thấy một màn máu đỏ nhạt nhòa bê bết, lại nhìn thấy Thạch Thả Hành đang hung hãn nhìn mình: "Ân sư đối với ta ân trọng như núi, mười năm, ta đã đợi mười năm rồi, Nghiêm Tề, thời điểm của ngươi đã tới!"

Trong lòng Nghiêm Tề lạnh lẽo đến thấu xương.

Các đảng phái đấu đá với nhau, bất kể đúng hay sai, chỉ phụ thuộc vào lập trường của người trong cuộc. Hôm qua là người khác, hôm nay cuối cùng cũng đến lượt bản thân mình.

Rốt cuộc không ai có thể trốn thoát.

Suốt mùa đông, Đại Lý Tự bận rộn cả ngày lẫn đêm, từ vụ án lớn này lại lộ ra hàng loạt vụ án khác. Đã làm quan thì không ai dám vỗ ngực tự nói mình trong sạch không tì vết, toàn bộ triều đình người như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu muốn điều tra rõ ràng thì chẳng có ai là sạch sẽ. Bình thường hoàng đế cũng sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ, dù sao thì nước trong quá sẽ không có cá. Nào ngờ vừa điều tra, lại lôi ra được cả đống chuyện dơ bẩn, nhất thời nổi giận lôi đình. Xét nhà, lưu đày xem như đã là nhẹ nhàng, ngự bút vừa vung lên đã chém đầu được khối kẻ xui xẻo.

Mạc Doãn cùng Hạ Huyên uống rượu chơi cờ trong dịch quán, như thể mưa gió bão bùng bên ngoài không liên quan gì đến hắn. Cả ngày trốn trong dịch quán tránh người khác quấy rầy, cũng không vào kinh.

Lý Viễn mỗi ngày đều hỏi thăm tin tức, sau đó báo cáo tiến triển bên ngoài cho hai người.

Lúc Lý Viễn biết Mạc Doãn này chính là Mạc Doãn kia cũng hết sức kinh hãi, ngay sau đó hắn ta lại càng ngưỡng mộ Mạc Doãn hơn.

"Tướng quân, quân sư."

Hôm nay Lý Viễn đến báo cáo, nhưng hắn ta cứ ấp úng mãi không nói gì

Hạ Huyên cầm quân cờ trong tay, "Sao vậy? Có chuyện gì cứ nói đi."

Mạc Doãn chăm chú nhìn bàn cờ, như không hề nghe thấy.

Lý Viễn do dự một lát rồi nói: "Nghiêm Tề tự sát trong ngục."

Hạ Huyên khựng lại: "Tự sát?"

"Dạ, ông ta dùng thắt lưng treo cổ."

Mạc Doãn vẫn thờ ơ, cầm mấy quân cờ cứ lật qua lật lại giữa hai tay.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."

Hạ Huyên hơi cau mày, xua tay, nhưng y chợt nhìn thấy Lý Viễn do dự liếc nhìn mình muốn nói gì đó lại thôi, sau đó hắn ta đưa mắt nhìn về phía Mạc Doãn ra hiệu. Hạ Huyên hiểu ý, đợi Lý Viễn lui xuống không bao lâu thì kiếm cớ theo sau. Lý Viễn đang đợi y ở cuối hành lang.

"Trước khi Nghiêm Tề chết, ông ta đã để lại một bức huyết thư trên tường ngục."

Lý Viễn nói đến đây thì dừng.

Hạ Huyên chắp hai tay sau lưng, cau mày nói: "Nói tiếp đi."

"Chỉ bốn chữ thôi," hầu kết Lý Viễn lăn lên lăn xuống, giọng nói trở nên khô khốc, "Mạc tặc hại ta."

Lông mày Hạ Huyên dựng đứng, y im lặng một lúc rồi lạnh lùng nói: "Chết đến nơi mà vẫn không biết ăn năn hối cãi."

Lý Viễn cúi đầu không nói gì.

"Ngươi lui đi, chuyện này đừng nói với quân sư."

"Dạ."

Hạ Huyên thong thả bước về phòng. Đại Lý Tự thẩm tra xử lý cực kỳ nhanh chóng, có thể nói là dao sắc chặt đay rối. Hạ Huyên được hoàng đế cho phép tự do ra vào Đại Lý Tự và Hình Bộ, y cũng đến Đại Lý Tự dự bàng thính lần Thái Thế Tân và Lưu Tùng đối chất với nhau. Lưu Tùng chính là người kế nhiệm vị trí Mạc Doãn. Hắn ta đứng trước công đường gào to: "Thư này chắc chắn không phải là ta viết, có người bắt chước chữ viết hãm hại ta, ta chưa bao giờ tiếp xúc với tên này ——"

Đúng lúc đó, bức họa giả mạo đột nhiên nảy ra trong đầu Hạ Huyên. Bởi vì quá vui mừng khi nhận ra Mạc Doãn không phải là phạm nhân mà triều đình đang truy lùng nên y chỉ thoáng liếc nhìn dòng chữ trên đó mà thôi.

"Đem thư lại cho ta xem."

Đại Lý Tự khanh rất nể mặt Hạ Huyên, lập tức sai người đưa bằng chứng ra.

Hạ Huyên cầm trong tay cẩn thận nhìn một hồi, sau đó ngước mắt nhìn Lưu Tùng đang hoảng sợ trong đại sảnh, cuối cùng trả lại bằng chứng mà không nói gì.

Ra khỏi Đại Lý Tự, rất nhiều suy nghĩ nảy ra trong đầu Hạ Huyên.

Y vừa suy nghĩ đến một số việc mà mình không dám nghĩ tới, vừa tự nhủ trong lòng: "Hạ Tàng Phong, không phải ngươi đã thề không bao giờ nghi ngờ hắn nữa sao?"

Nhưng từ đầu đến cuối, rốt cuộc Mạc Doãn đã lừa dối y bao nhiêu chuyện?

Hai vụ án lớn có liên quan đến vô số vụ án nhỏ, và có khả năng sẽ kéo dài không biết bao giờ dứt.

Hoàng đế triệu Đại Lý Tự khanh vào cung, hờ hững nói: "Thạch Thả Hành, nếu ngươi tiếp tục giết người như vậy, trong triều còn ai sẽ làm việc cho trẫm?"

Sau lưng Thạch Thả Hành ướt đẫm mồ hôi lạnh. Biết hoàng đế đã mất kiên nhẫn với chuyện này, vội vàng giải quyết vụ việc trước Tết Nguyên đán.

Đây là một cuộc thanh trừng lớn trong triều đình, gần như bắt kịp cuộc thanh trừng các cận thần do tiên hoàng thực hiện một năm trước khi ông qua đời.

Những người chết trong vụ án lớn này chưa chắc là bị oan uổng, những người còn sống cũng chưa hẳn là sạch sẽ vô tội. Cuối cùng trần ai lạc định, khi bụi bặm đã lắng xuống, người sống sót tuy rằng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng đối mặt với bề trên cũng nơm nớp lo sợ hơn. Sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ giống như Nghiêm Tề, thừa tướng thì thế nào? Chỉ cần một câu của hoàng đế, nếu muốn ngươi chết, ngươi liền không thể sống.

Đại án khép lại. Về vụ tham ô ở Sơn Thành năm đó, Đại Lý Tự khanh cũng phát hiện được kha khá manh mối. Tuy rằng hắn ta có ý định báo thù riêng nhưng lại không thù không oán với Mạc Doãn, thêm vào còn có thể hạ bệ được Nghiêm đảng, một công đôi ba chuyện, vì vậy hắn ta cực kỳ tra xét cực kỳ cẩn thận kỹ lưỡng, lấy lại công đạo cho Mạc Doãn, giải oan lật ngược vụ án cho Mạc Doãn.

Lúc tin truyền đến thì Hạ Huyên và Mạc Doãn đang làm hoành thánh trong dịch quán, trên mặt Hạ Huyên nở nụ cười hiếm thấy. Y nhìn về phía Mạc Doãn, thấy hắn cũng cười nhẹ, thản nhiên nói: "Rất tốt."

Lý Viễn cũng rất vui vẻ: "Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện, vậy sau này cũng nên có chức quan chính thức trong quân cho quân sư nhỉ?"

Hạ Huyên cũng đang suy nghĩ chuyện này, y nói với Mạc Doãn: "Mấy năm nay ngươi đã lập được rất nhiều chiến công, ta có thể lập tức ghi công cho ngươi."

"Ta đã nói rồi, bảo vệ quốc gia là chuyện phải làm, không cần phải ghi công cho ta." Mạc Doãn rũ mắt xuống nói: "Chỉ cần không thẹn với lương tâm là được."

Hạ Huyên khẽ mỉm cười, nhưng trên mặt vẫn rất vui mừng. Cuối cùng y đã có thể trở về biên giới. Chuyến đi này, từ Sơn Thành đến kinh đô, từ việc Mạc Doãn tiết lộ thân phận cho đến khi gây ra một trận cuồng phong đẫm máu ở kinh thành, đều khiến y dường như còn mệt mỏi hơn cả việc chém giết với bọn man rợ. Y rất nóng lòng muốn rời đi ngay.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì ngoài cửa có người đến báo tin.

"Quân sư, trong cung có chiếu chỉ triệu ngài vào cung."

Chu Dũng bưng chậu nước cho Mạc Doãn rửa tay, Hạ Huyên ở bên cạnh hỏi: "Có muốn ta đi cùng không?"

"Thánh Thượng chỉ gọi một mình ta, tướng quân cứ ở lại làm hoành thánh đi thôi." Mạc Doãn buông tay áo, phủi nhẹ bột mì dính trên người, "Ta sẽ quay lại ngay."

Hạ Huyên nhìn Mạc Doãn đi ra khỏi phòng, không biết vì sao lại có chút bất an.

Cảm giác này từ khi tới kinh đến nay chưa hề ngừng lại, cứ thỉnh thoảng lại thoáng qua trong đầu y. Hạ Huyên đặt nửa gói hoành thánh xuống, Lý Viễn hỏi: "Sao vậy tướng quân?"

"Không có gì," Hạ Huyên giơ lòng bàn tay lên, y da dày thịt béo, vết thương trong lòng bàn tay đã lành lại từ lâu, "Tay đau, ngươi bọc hoành thánh đi."

Trong ngự thư phòng, Mạc Doãn đứng ở phía dưới. Hôm nay hắn ăn vận rất bình thường, góc áo màu xanh lộ ra dưới chiếc áo choàng đen. Hoàng đế ngồi bên trên, đang nghịch chuỗi hạt mới trong tay, "Mạc khanh, lúc trước trẫm bị kẻ gian lừa gạt, đã khiến ngươi chịu khổ."

Mạc Doãn cúi đầu chắp tay, cung kính nói: "Thánh Thượng trăm công ngàn việc, thỉnh thoảng không để ý đến chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng là bình thường. Nhờ Thánh Thượng không bỏ, ta mới có thể may mắn sống sót trong nguy hiểm, lại có cơ hội tận tâm tận lực vì Thánh Thượng."

"Tốt ——"

Hoàng đế lắc lắc chuỗi hạt, đặt tay lên đùi, chậm rãi đi xuống trước mặt người đang cung kính nghiêng mình dưới chân mình, nhìn từ trên xuống dưới với vẻ tán thưởng: "Hạ Huyên thỉnh công cho ngươi, nói ngươi ở biên giới rất lợi hại, có phải trẫm nên thưởng cho ngươi gì không?"

"Nhiệm vụ của vi thần là chia sẻ nỗi sầu lo của Thánh Thượng. Vi thần không dám yêu cầu khen thưởng."

Hoàng đế lại mỉm cười. Trong ấn tượng của ông ta, vị Thám Hoa lang này rất đẹp, chỉ ngặt cái là miệng như hũ nút vậy, chẳng biết nói lời nào êm tai để làm ông ta vui. Ông ta khen Mạc Doãn rồi cũng vứt ra sau đầu, không hề để bụng tới. Lần này Mạc Doãn về lại triều, có vẻ như đã biết điều hơn rất nhiều, nói câu nào cũng chạm đến đáy lòng ông. Hoàng đế mỉm cười: "Trẫm thấy ngươi đã làm rất tốt ở biên cảnh. Hoặc là trẫm ban cho ngươi chức quân sư, ngươi có thể tiếp tục ở lại biên giới, hoặc là, ngươi sẽ được phục quan nguyên chức trở về Hộ Bộ." Hoàng đế thân thiết vỗ vai Mạc Doãn, "Trẫm là người coi trọng tài năng, đi biên cảnh hay ở lại kinh thành là tùy ngươi."

Mạc Doãn cúi đầu nhìn góc áo vàng rực trên mặt đất.

Chính là thời điểm này đây.

Đã đến lúc đường ai nấy đi rồi.

Trong cơ thể hắn dường như có hai lực lượng đang giao tranh,nhưng một trong số đó quá yếu ớt nên đã bị tấn công và sụp đổ. Đôi mắt hắn dần trở nên lạnh lùng và cứng rắn.

"Vi thần nhẫn nhục nhiều năm," Mạc Doãn ngước mắt lên, trong mắt dường như có sự ấm áp, "chỉ là để trở về bên quân, chia sẻ nỗi sầu lo cho Thánh Thượng."

Tuyết rơi.

Hạ Huyên đứng ở hành lang dưới mái hiên một lúc, sau đó gọi Lý Viễn mang ô tới. Lần trước y cầm đèn đứng đợi ở trước dịch quán không bao lâu thì đón được Mạc Doãn. Lần này cầm ô đứng đợi lâu thật lâu mà vẫn không thấy Mạc Doãn trở về. Y nhíu mày, tính tình đương kim Thánh Thượng lúc lạnh lúc nóng, chẳng lẽ trong cung lại xảy ra chuyện gì hay sao?

Nghĩ như vậy một hồi, Hạ Huyên cảm thấy bất an, cụp ô xuống, sai người chuẩn bị xe ngựa, định vào cung đón hắn.

Xe ngựa dịch quán vừa chuẩn bị xong xuôi thì cách đó không xa lại có một chiếc xe ngựa khác chạy tới.

Đó là xe ngựa trong cung.

"Tướng quân, Thánh Thượng giữ thị lang đại nhân ở lại trong cung dùng bữa, thị lang đại nhân lại nói đã hẹn dùng bữa trước đó với tướng quân rồi." nội thị cười tủm tỉm nói, "Hoàng thượng đặc biệt ra lệnh nô tài tới thông báo cho tướng quân một tiếng, kêu tướng quân đừng chờ nữa."

Hạ Huyên sửng sốt, sau đó hỏi ngay: "Quân sư, ý ta là Mạc thị lang hôm nay vào cung suôn sẻ không?"

Nội thị cười nói: "Ngài nói thử xem? Long nhan Thánh Thượng đại duyệt, đã khôi phục nguyên chức cho đại nhân, còn giữ lại trong cung dùng cơm. Đây là ân sủng lớn như thế nào, còn có thể không suôn sẻ sao?"

Sắc mặt Hạ Huyên cứng ngắc, ánh mắt dán chặt vào vị nội thị kia. Vị nội thị kia thấy y cứ nhìn mình chằm chằm như vậy thì biểu cảm cũng cứng còng, nghĩ bụng không biết mình có nói sai điều gì đắc tội đến vị đại tướng quân được hoàng đế yêu thích nhất hiện giờ hay không?!

Nhưng rồi lại nhìn thấy đôi môi của vị tướng quân uy nghiêm mấp máy đến khó mà nhận ra: "Khôi phục nguyên chức?"


O8/O6/2O24

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK