Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 107: Sợ ăn cơm
Triệu Đan Đan xem qua trong hồ sơ thấy Vu Thiên có quan hệ với môt cô gái tên là Tần Thư Nhã, nghĩ đến việc dựa vào cô gái này để ra tay thì có thể dễ dàng hơn chút rồi.
Sau khi có mục tiêu, Triệu Đan Đan lại gọi điện thoại cho Bạch Ngọc Đường nói rõ những gì mình dự tính. Ngày mai Vu Thiên sẽ đi học bình thường, hiện giờ cô phải đi ngủ, ngày mai cô sẽ dùng phương pháp khác để tiếp cận Vu Thiên, vì vậy cô nhất định phải có một tinh thần thật tốt.
Ngày hôm sau, trời trong, nắng ấm, không khí trong lành.
Vu Thiên mệt mỏi duỗi thẳng lưng trên giường mà Bạch Lập Thanh đã bố trí cho hắn. Thấy trong phòng bữa sáng đã chuẩn bị tươm tất, Vu Thiên không khách khí ngồi xuống từng miếng lớn bắt đầu ăn.
Nhắc tới qua đêm ở đây điều kiện so với ở trong trường học tốt hơn rất nhiều, chí ít giường ngủ ở đây so với giường ngủ kia của mình thì thoải mái hơn hẳn, Vu Thiên ngủ thẳng một mạch tới sáng. Đương nhiên lúc phục vụ đưa bữa sáng tới, Vu Thiên đã tỉnh, tuy nhiên hắn cũng không có mở mắt ra vì hắn cảm giác được những người này không có gì bất lợi đối với mình.
Ăn điểm tâm xong, Vu Thiên liền đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa ra đến cửa, liền thấy Bạch Lập Thanh đang đứng ở ngoài cửa phòng đợi hắn.
- A, Vu tiên sinh cậu dậy rồi sao, bữa sáng hợp khẩu vị chứ?
Bạch Lập Thanh vừa nhìn thấy Vu Thiên đi ra vội chạy lại lấy lòng.
- Ah, không tệ, ha ha.
Vu Thiên mỉm cười trả lời.
Bạch Lập Thanh vừa nhìn đã biết Vu Thiên ngày hôm nay dường như tâm tình không tệ, vì vậy y liền đem lời của Bạch Ngọc Đường hôm qua nói với y nói ra: truyện cập nhật nhanh nhất tại chấm
- Vu tiên sinh, chuyện cảnh sát ngày hôm qua Bạch thiếu gia đã giải quyết xong, cậu không cần lo lắng, bọn họ cũng sẽ không đi quấy rối cậu nữa. Còn nữa, Bạch thiếu gia muốn gặp cậu nên bảo tôi hỏi cậu trước, cậu lúc nào có thời gian, cậu ấy muốn một mình hẹn cậu ăn cơm.
Nghe nói chuyện cảnh sát đã giải quyết xong, Vu Thiên ừ một tiếng. Nhưng nghe đến Bạch Ngọc đường còn muốn mời mình ăn cơm, Vu Thiên liền nhìn Bạch Lập Thanh
- Được rồi, khi nào tôi có thời gian, tôi sẽ điện thoại cho anh.
Vừa nghe Vu Thiên nói xong, Bạch Lập Thanh cực kỳ cao hứng đáp.
- Tốt, tốt. Bạch thiếu gia chúng tôi sẽ rất vui chờ điện thoại của cậu.
- Được rồi, không có việc gì nữa thì tôi về trường đây.
Vu Thiên nhìn thời gian cũng gần đến giờ vào học, hắn liền muốn quay về trường học, bất kể thế nào hiện giờ chính mình vẫn là một sinh viên.
- Ah, Vu tiên sinh phải về trường học, tôi sẽ đánh xe qua đây đưa ngài trở về.
Thấy có thể ngồi xe miễn phí, Vu Thiên đương nhiên không từ chối. Cứ như vậy, ngồi trong xe Bạch Lập Thanh, Vu Thiên rất nhanh đã trở về đến trường học. Đi vào sân trường, đầu tiên Vu Thiên trở lại phòng ngủ của mình, thấy mấy tên cảnh sát bị mình đánh ngất xỉu kia đã không còn, mà ngay cả cái cánh cửa gỗ bị cảnh sát đá hỏng cũng được sửa lại, Vu Thiên gật đầu vừa lòng.
Vu Thiên biết rõ rằng, nếu như cảnh sát không đến quấy rồi mình thì bọn họ cũng sẽ không bị đánh cho ngất xỉu, về cánh cửa gỗ này nhất định Bạch Ngọc Đường đã an bài người sửa lại. Nghĩ Bạch Ngọc Đường đối với hắn làm tất cả , Vu Thiên vẫn cực kỳ hài lòng. Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường muốn có tiền là có tiền, muốn có thế là có thế, có lẽ kết giao bằng hữu như vậy cũng không tệ. Vì thế Vu Thiên nghĩ xem mình hẳn là nên một lúc nào đó cùng Bạch Ngọc Đường ăn cơm, bằng không với những gì người ta làm ình thì cũng quả là xấu hổ.
Nhìn đồng hồ trên tay, thấy thời gian lên lớp đã đến, Vu Thiên liền chuẩn bị một ít sách vở rồi đi về hướng phòng học.
Giờ Triết học này mang đầy tính triết lý, đối với người không hiểu mà nói thì đây chẳng khác gì đang nghe thiên thư, nhưng đối với Vu Thiên lại thật hứng thú nghe giảng, ở mỗi một tiết giảng hắn đều có cảm giác bản thân thu hoạch được rất nhiều. Ngay trong lúc nghe giảng mà có thể nghe hiểu được thì đúng là quá nhanh, một tiết học bình thường vụt qua chỉ trong nháy mắt, tiếng chuông tan học lại vang lên.
Khổng Văn vẫn theo thường lệ, chỉ cần nghe tiếng chuông liền gấp ngay sách vở lại, quay xuống phía Vu Thiên cùng đám sinh viên bên dưới nói:
- Tan học.
Triết học quý ở chỗ tự cảm ngộ, giảng viên chỉ giảng giải một chút những chỗ khó hiểu mà thôi, vì vậy giờ học triết chính là giờ học quan trọng nhất trong ngày của Vu Thiên. Thấy Khổng Văn đã đi rồi, Vu Thiên biết ngày hôm nay chẳng có gì đáng để làm. Vừa định quay trở lại phòng ngủ để xem sách triết học của các tác giả khác thì đúng lúc đó điện thoại trong túi quần Vu Thiên vang lên.
Dãy số hiện lên là số điện thoại của Tần Thư Nhã, Vu Thiên nhấn nút trả lời:
- Chuyện gì vậy?
- Vu Thiên, lúc nào anh tan học thì mau tới cửa trường học, em có chuyện cần gặp anh.
Trong điện thoại tiếng Tần Thư Nhã vừa nói xong liền có tiếng vội vàng cúp máy.
Vu Thiên lắc đầu, Tần Thư Nhã tắt điện thoại quá nhanh, chẳng để cho hắn kịp có cơ hội nói gì, chịu rồi. Ai bảo mình đã đáp ứng Tần Vĩnh Phú là phải bảo vệ Tần Thư Nhã cơ chứ, Vu Thiên không thể làm gì khác hơn là để sách vở xuống bàn học rồi đi đến cửa trường xem thế nào.
Bước chân sải dài, rất nhanh Vu Thiên đã đi tới trước cổng trường. Ở phía xa Vu Thiên đã thấy Tần Thư Nhã. Hôm nay cô bận một thân quần áo màu trắng. Áo trắng, quần trắng, giày thể thao trắng, ở xa trông phảng phất như môt đóa bách hợp xinh đẹp. Bên cạnh Tần Thư Nhã ngoài người chuyên theo sau cũng là bạn của Tần Thư Nhã là Vương Đình, còn có thêm một người. Người này Vu Thiên cũng biết, cô ta chính là người hôm qua cùng Vu Thiên đánh nhau - Triệu Đan Đan.
Thấy Triệu Đan Đan cùng Tần Thư Nhã ở cùng nhau, Vu Thiên có chút không hiểu. Mà lúc này Tần Thư Nhã cũng đã thấy Vu Thiên.
- Này, Vu Thiên, mau qua đây, em ở đây.
Vu Thiên trong lòng tự nhủ ta nhìn thấy rồi, bị động đi đến bên mấy người Tần Thư Nhã.
- Thư Nhã, có chuyện gì?
- Vu Thiên, mau tới đây em giới thiệu cho anh một học tỷ, chị ấy gọi là Triệu Đan Đan. Triệu tỷ tỷ, đây là bạn tốt của em, gọi là Vu Thiên.
Tần Thư Nhã thấy Vu Thiên đi đến, vội vàng hướng Vu Thiên cùng Triệu Đan Đan giới thiệu hai người với nhau.
- Ah, anh chính là Vu Thiên ư, rất hân hạnh được biết anh.
Triệu Đan Đan hiện tại giống như chưa từng gặp qua Vu Thiên, đưa tay về phía hắn.
Vu Thiên không biết Triệu Đan Đan muốn chơi trò gì, nhưng vì lịch sự hắn mặc dù không bắt tay cùng Triệu Đan Đan nhưng cũng gật đầu cho có.
- Thư Nhã, cô gọi tôi đến chỉ là để giới thiệu bạn cho tôi thôi sao, nếu như vậy, mục đích của cô đã đạt được rồi, vậy tôi nghĩ tôi cũng có thể đi đươc rồi.
Nói xong những lời này, Vu Thiên liền muốn xoay người rời khỏi nơi thị phi này, tuy hắn không hiểu vì sao Triệu Đan Đan lại ở cùng Tần Thư Nhã, nhưng đây nhất định không phải vô ý. Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy chứ, ngày hôm qua còn trong phòng học triết cùng mình nghe giảng, ngày hôm nay đã thành học tỷ của Tần Thư Nhã, hơn nữa hai người lại có quan hệ tốt như vậy, chuyện này trừ có sự sắp đặt từ bên ngoài ra thì căn bản sẽ không có chuyện như vậy phát sinh.
Biết trước Triệu Đan Đan có ý định tiếp cận mình, nhưng hắn vẫn không biết nguyên nhân do đâu, vì vậy Vu Thiên dự định quan sát xem tình hình tiếp theo như thế nào rồi tính. Mà đối với Triệu Đan Đan có ý định tiếp cận hắn, hắn cũng sẽ không cấp cho cô ta thái độ hòa nhã.
Tần Thư Nhã thấy Vu Thiên hướng về Triệu Đan Đan gật đầu, cô liền nói thêm:
- Tốt, em nhớ anh tan học rồi đúng không, môn triết học xã hội mỗi ngày chỉ có môt tiết, chắc mọi người cũng không bận gì, vậy thì không bằng anh cùng chúng em đi ăn cơm đi, ngày hôm nay Triệu học tỷ muốn mời khách đấy, ngốc sao lại không làm thịt, hì hì.
Tần Thư Nhã vừa nói xong những lời này, Triệu Đan Đan liền hờn dỗi nói: nguồn (.)
- Thư Nhã, chị đã nói với em nhiều lần rồi, em không được gọi chị là Triệu học tỷ, trực tiếp gọi chị Đan Đan là được. Còn nữa, chị mời em ăn cơm là vì hợp ý với em, em đừng tưởng rằng gặp đại địa chủ, nói làm thịt là làm thịt nha.
Nói xong những lời này, Triệu Đan Đan cũng cười cười.
Đối với những lời vui đùa của Triệu Đan Đan, Tần Thư Nhã đương nhiên không để ý. Nhưng Vu Thiên vừa nghe nói lại có người muốn mời hắn đi ăn cơm, lập tức lắc đầu.
- Không cần đâu, tôi còn có bài chưa xem hết.
Nói xong, Vu Thiên liền xoay người bỏ đi. Nhìn bước chân Vu Thiên tuy đi nhưng xem ra so với chạy còn nhanh hơn. Phải biết cùng Triệu Đan Đan với Tần Thư Nhã đi ra ngoài ăn cơm, không có chuyện gì phát sinh mới là lạ.
Trải qua mấy ngày này, Vu Thiên ngộ ra một đạo lý, đó chính là đi ăn cùng mỹ nữ trông vào thì tưởng là chuyện tốt, nhưng thực ra lại rất nguy hiểm. Mà đối với những người nhàn rỗi kiếm chuyện như thế này, Vu Thiên thật sự thấy phiền.
Tần Thư Nhã cũng thật không ngờ Vu Thiên vừa nghe nói đến ăn cơm lại có phản ứng thái quá như thế, mắt thấy Vu Thiên cứ như vậy bỏ đi, Tần Thư Nhã muốn gọi cũng không kịp.
- Không sao, có lẽ bạn của em thật sự có việc rồi, chị nghĩ tự chúng ta đi ăn thôi.
Triệu Đan Đan cũng thật không ngờ Vu Thiên lại căm thù mình như vậy, mời ăn bữa cơm cũng không nể tình. Nói thật lòng tự trọng của Triệu Đan Đan lúc này bị tổn thương không nhẹ. Nhưng nghĩ lại càng là người như vậy lại càng có tính khiêu chiến, không khỏi trong lòng càng quyết tâm phải thu phục hắn vào tay.
Thấy Triệu Đan Đan nói như vậy, Tần Thư Nhã cũng không nói gì nữa. Không thể làm gì khác hơn là gật đầu, rồi cùng Vương Đình theo Triệu Đan Đan hướng về quán cơm cách cổng trường không xa.
Danh Sách Chương: