Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 42: Thiếu tiền.
Nguồn dịch: Dịch giả - Autumn
Sưu tầm:
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Đi bộ hết khoảng ba dặm đường, bọn họ mới ra đến đường cái. Vẫn may ở phía bên đường có một quán vịt quay nho nhỏ.
Đa số người dân Đông Phương quốc đều biết, vịt quay ở thành phố Trung Sơn là nổi tiếng nhất, Vu Thiên thấy mặt tiền của cửa hàng này cũng không to lắm nên nghĩ là giá cả cũng vừa phải. Vì vậy hắn liền quay lại nói với Đại Cá Tử:
- Thế nào? Ăn vịt quay có được không?
- Được, được… sư phụ thật tốt với tôi.
Vừa nghe thấy được ăn vịt quay, Đại Cá Tử lập tức phẩn khởi hẳn lên.
Vu Thiên lắc đầu, xem ra tên đồ đệ này thật là người dễ hài lòng.
- Được, hôm nay sư phụ mời anh ăn vịt quay, nào, chúng ta qua đó thôi…
Nói xong những lời này, Vu Thiên liền sải bước đi. Đại Cá Tử cũng vội vàng bước theo, trong lòng rạo rực.
Vu Thiên cùng Đại Cá Tử vừa bước vào cửa tiệm thì có hai thanh niên mặc âu phục đưa tay ra chặn bọn họ lại:
- Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi hôm nay đã có người bao cả rồi, các vị muốn ăn thì xin hãy sang cửa hàng khác.
- Cái gì? Ăn có một con vịt quay mà cũng phải đổi chỗ khác à, không được, hôm nay tôi phải ăn cơm ở đây.
Không đợi Vu Thiên nói gì, Đại Cá Tử từ phía sau đã lao vọt lên trước, vung tay gạt tên thanh niên mặc âu phục đó sang một bên rồi xông thẳng vào.
Vừa bước vào trong quán, Đại Cá Tử dường như chợt nhớ ra điều gì đó, chỉ thấy gã cúi đầu rồi quay về phía Vu Thiên nói:
- Sư phụ vào trước đi ạ.
Hóa ra Đại Cá Tử do mới bái sư, nên cứ hăm hở xông vào, quên luôn cả sư phụ đang ở bên cạnh. Giờ nhớ ra liền tỏ ra vô cùng cung kính Vu Thiên, mời Vu Thiên vào trước.
Vốn vừa vào cửa đã bị người khác chặn lại, Vu Thiên cũng thấy rất khó chịu, hắn vừa mới lên chức sư phụ được một lúc mà đã có người không nể mặt hắn. Vu Thiên thật sự rất tức giận. Nhưng sau đó, Đại Cá Tử hung hăng xông vào rồi lại tỏ ra rất cung kính đối với mình thì tâm trạng của Vu Thiên cũng dịu hơn một chút, ừh, thu nhận được một đồ đệ quả là không tồi, chí ít sau này có những việc như này cũng có người làm thay.
Nghĩ vậy, Vu Thiên hài lòng bước về phía trước, đi tới chỗ bàn ăn ngồi xuống.
Người thanh niên mặc âu phục vừa bị cánh tay của Đại Cá Tử đẩy sang một bên, đang định xông tới quát Vu Thiên và đồ đệ của hắn. Nhưng một tiếng ho khan vang lên cắt đứt ý nghĩ của y. Hắn vừa quay đầu lại thì thấy chủ nhân của mình lắc lắc đầu, lập tức hiểu ra ý chủ nhân muốn nói gì. Lúc này, hắn cũng không để tâm đến Vu Thiên và Đại Cá Tử nữa, mà vẫn đứng nguyên ở đó.
Vu Thiên và Đại Cá Tử vừa ngồi xuống thì lập tức một vị nữ phục vụ bàn đi tới tươi cười hỏi:
- Xin hỏi hai vị ăn gì ạ?
- Đương nhiên là vịt quay rồi, mang đồ quay ngon nhất, đặc biệt nhất của nhà hàng các người lại đây.
Đại Cá Tử trải qua trận đấu với Vu Thiên thì đã đói lắm rồi, cho nên mới nói gấp gáp như vậy.
Còn Vu Thiên thì liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, hắn biết mình không mang nhiều tiền nên hắn phải đề phòng trước:
- Cái đó… chỉ cần mang một phần ra là được, tôi ăn rồi.
Nữ nhân viên phục vụ ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ rồi đáp:
- Xin chờ một chút ạ.
Rồi xoay người rời đi.
Nhân lúc nhân viên phục vụ đi khỏi, Vu Thiên bắt đầu quan sát một lượt không gian của cửa hàng. Việc này từ nhỏ đã trở thành thói quen của Vu Thiên, bất kể là ở đâu, hắn cứ phải tìm hiểu về cảnh vật chung quanh trước, ngộ nhỡ xảy ra tình huống cấp bách hắn cũng biết phải xử lý như thế nào.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng mấy chốc Vu Thiên đã quan sát hết một lượt không gian cửa hàng.
Bởi vì đã qua giờ ăn cơm, hơn nữa ngoài cửa lại có hai tên đứng canh. Nên hiện tại trong tiệm ngoài Vu Thiên và Đại Cá Tử ra thì chỉ có một bàn là có người đang dùng cơm.
Nói là một bàn chứ thực ra bàn bên đó cũng giống bàn bên này của Vu Thiên, bởi cũng chỉ có hai người đang dùng cơm mà thôi. Điểm khác là mặc dù chỉ có hai người đang ăn cơm, nhưng lại có rất nhiều người đứng xung quanh, Vu Thiên nhìn qua cũng phải đến bảy, tám người.
Liếc mắt một cái, Vu Thiên thấy trong số đó trừ một người có thân thủ nhìn không thấu ra thì tất cả nhưng người khác đều trông rất bình thường, ít nhất là bình thường trong mắt Vu Thiên. Còn hai người đang ăn cơm đó mới là điều thực sự thu hút ánh mắt của Vu Thiên.
Nhìn từ góc độ của Vu Thiên, có thể thấy rõ khuôn mặt của một nam tử trẻ tuổi và phần lưng của một cô gái trẻ nữa.
Nam tử trẻ tuổi kia mặc một bộ quần áo trắng từ trên xuống dưới, đeo một chiếc kính không tròng, trông càng thư sinh. Khuôn mặt với đường nét rõ ràng, góc cạnh, lại thêm nụ cười rạng rỡ khiến người ta vừa thấy đã có cảm giác rất lạ, nhưng không thể nào quên.
Nói thật, ấn tượng đầu tiên đối với nam tử này của Vu Thiên cũng không sai. Vu Thiên cũng rất tuấn tú, nhưng vẻ đẹp của hắn là một vẻ đẹp của sự điềm tĩnh, cương nghị mà lại đậm tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân. Còn nam tử kia còn đẹp hơn thế, đẹp ở phong độ khí chất, đẹp trong tâm hồn, có thể khiến rất nhiều người gặp một lần sẽ không thể nào quên.
Vu Thiên biết là một nam nhân bình thường thì luôn có cái nhìn không tốt đối với một nam nhân khác, cho nên sau khi đã nhìn kỹ nam tử kia, Vu Thiên mới để ý đến cô gái đang ngồi quay lưng về phía mình.
Không nhìn thấy mặt, nên Vu Thiên chỉ có thể nhìn lưng mà tưởng tượng ra vẻ đẹp của cô gái đó. Tại sao lại đi tưởng tượng vẻ đẹp của cô ấy mà không phải là cái khác? Thật ra là bởi bóng lưng của cô ấy có thể đem đến cho người ta cả một không gian tưởng tượng vô hạn, thân hình thon nhỏ kia, tóc đen dài, vành tai trắng nõn, thậm chí Vu Thiên còn nghe được cô bé cất lên những tiếng cười trong veo, những điểm này chứng tỏ là cô ấy hẳn là rất xinh đẹp. Có người nào phía sau như vậy mà dung mạo lại bình thường đâu, Vu Thiên rất tò mò không biết cô bé này trông như thế nào.
Dường như cảm giác được là có người đang nhìn mình, nam tử tuấn tú kia liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Vu Thiên.
Lúc Vu Thiên và Đại Cá Tử vừa đến, nam tử kia cũng có để ý qua một chút, nhưng nhìn thấy bọn họ chẳng qua cũng chỉ là những người dân bình thường, cũng không ảnh hưởng gì đến mình nên anh ta mới bảo thuộc hạ để cho bọn họ vào. Dù sao đây cũng là cửa tiệm của người ta, người ta mở cửa buôn bán, mình cũng là khách nên làm thế cũng không tốt.
Nhưng sau khi cảm giác có ánh mắt nóng như lửa đang nhìn mình thì nam tử này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Vu Thiên. Vu Thiên cũng cảm giác nam tử đó định nhìn sang chỗ mình nên vội vàng cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của anh ta. Tuy nhiên, khi ánh mắt của hắn di chuyển sang Đại Cá Tử, thì hắn giật cả mình.
Hóa ra là trước mặt Đại Cá Tử đã bày ba cái đĩa không, nói một cách khác là sau một hồi thì Đại Cá Tử đã chén hết ba con vịt quay, còn giờ thì trong mồm gã đang ngấu nghiến con vịt thứ tư.
- Thơm quá, thật sự rất thơm. Sư phụ không ăn một con sao?
Ăn đến mức miệng đã dính đầy dầu mỡ, thấy Vu Thiên cuối cùng cũng chịu nhìn mình, gã liền cười hỏi.
- Anh, mới có một lúc mà làm sao lại ăn được nhiều đến vậy?
Vu Thiên kinh ngạc nhìn Đại Cá Tử, nói thật, không phải là hắn ngại tên này ăn nhiều, thực ra thì so với hình thể của gã ăn hết chỗ này cũng không tính là nhiều. Nhưng Vu Thiên nghĩ tên này thoáng cái đã ăn hết nhiều như vậy, mình lấy đâu ra tiền mà trả, trong túi mình cũng chỉ có hơn một trăm đồng, ăn tầm một con thì đủ, nhưng giờ đã hết bốn con liền, hắn làm sao đủ tiền mà trả? Làm thế nào bây giờ?
- Ha ha, vốn dĩ tôi định hỏi ngài một chút, nhưng thấy ngài đang để ý đến thứ khác, nên tôi đã tự quyết định, sư phụ? Ngài sẽ không trách tôi ăn nhiều chứ?
Đại Cá Tử nhìn Vu Thiên với vẻ mặt tội nghiệp, thực ra là lúc nãy gã muốn nói với Vu Thiên là một con không đủ, nhưng lúc gã nhìn sang Vu Thiên thì thấy Vu Thiên đang để ý đến người ở bàn khác nên gã cũng không định quấy rầy Vu Thiên. Cho nên gã đành tự quyết. Muốn trách thì chỉ trách Đại Cá Tử quá đói bụng, vừa cùng Vu Thiên đấu một trận, mặc dù cũng không lâu la gì, nhưng gã biết mình sau khi vận Kim Chung Tráo - Thiết Bố Sam thì sẽ mất rất nhiều thể lực, cho nên phải ăn thêm vài thứ để bổ sung thể lực, mà quán vịt quay này lại làm vịt quay đúng lúc như vậy, vì vậy cũng khó trách gã lại ăn nhiều đến vậy.
Nghe Đại Cá Tử giải thích, Vu Thiên cười khổ. Mình vừa mới lên làm sư phụ của người khác mà đã phải gặp phải một chuyện mất mặt, Vu Thiên thật không biểt phải giải quyết như thế nào cho phải.
Mà lúc này, Đại Cá Tử cuối cùng cũng đã chén sạch con vịt quay, chỉ thấy gã ợ lên một tiếng rồi quay sang nói với Vu Thiên:
- Sư phụ, tôi ăn xong rồi, ngài tính tiền đi.
- Àh, tính tiền, không cần phải vội vàng như vậy chứ…
Vu Thiên vốn là muốn kéo dài thêm một lát, hắn nhớ là Tần Vĩnh Phú có cho hắn một chiếc điện thoại di động, trong điện thoại chắc là có số của Tần Vĩnh Phú. Nếu thực sự không được, Vu Thiên đành phải gọi điện cho Tần Vĩnh Phú, mong rằng Tần Vĩnh Phú sẽ đồng ý trả giúp số tiền này.
Nhưng mà không ngờ giọng của Đại Cá Tử lại hơi lớn, nhất là hai chữ “tính tiền” lại càng rõ. Nhân viên phục vụ của quán ăn nghe thấy khách gọi tính tiền thì không chút do dự bước tới:
- Tiên sinh, một con vịt quay là 88 đồng, bốn con tổng cộng là 352 đồng.
Danh Sách Chương: