Mục lục
Siêu Cấp Võ Thánh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 130: Khảo hạch (2).

Trên màn hình, Vu Thiên vẫn đang núp đằng sau bức tường.
Vu Thiên không sợ súng, thậm chí nếu hắn sử dụng Vu gia đấu khí, đạn của thằng nhóc kia căn bản không thể gây thương tổn tới hắn, nhưng hắn vẫn trốn, bởi vì hắn hiểu, hiện giờ trong bóng tối nhất định có người đang nhìn, ví dụ như bên trái phía trên đầu hắn có một vật nhỏ đang chiếu sáng.
Đương nhiên, camera lỗ kim kia tuy rằng vô cùng bí mật, nhưng chỉ cần Vu Thiên chú tâm quan sát, hắn rất nhanh đã phát hiện ra. Hiện giờ Vu Thiên đã không phải thằng cổ lỗ sĩ mới từ trong núi ra nữa, đối với những vật dụng hiện đại, hắn đã hiểu biết rất nhiều.
Quay mặt về phía camera lỗ kim nở một nụ cười, sau đó hắn đột nhiên lao ra. Tiếp đó cả người hắn cong lên, với một góc độ không thể nào tin được, thân thể phóng về khoảng đất phía trên.

Chỉ dùng một chiêu Thiên Cân Trụy, hai chân Vu Thiên đã vững vàng giẫm lên đống đất, khiến toàn bộ đống đất dưới chân sụp xuống, ngay sau đó, một người đàn ông mặc đồ đen máu đầy đầu chật vật chui ra từ đống đất.
Không sai, người bắn súng vừa nãy chính là người núp trong đống đất này. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, mình rõ ràng không lộ ra sơ hở nào, tại sao Vu Thiên vẫn có thể phát hiện ra mình. Theo lý thuyết mà nói, vị trí của hắn sẽ không bị phát hiện mới đúng, bởi vì đống đất trên đầu hắn chẳng những toàn là đất đen, hơn nữa còn có mấy bụi cỏ dại, kiểu ngụy trang này có thể nói vô cùng khéo léo, không thể dễ dàng phát hiện được.
Quả thật, loại ngụy trang này tuy rất khéo léo, nhưng chỉ đối với người khác mà thôi. Đối với cao thủ như Vu Thiên, trừ phi anh có thể nhịn thở trong thời gian dài, còn nếu không chỉ cần anh là người sống, vẫn phải thở, dù thở nhẹ tới đâu cũng không thoát được lỗ tai của hắn.
Vu Thiên chỉ cần chăm chú nghe, đã biết sự tồn tại của tay bắn súng. Nghe thấy những hơi thở yếu ớt kia, lúc này Vu Thiên mới quay sang camera cười một cái rồi mới lao ra, chuyện kế tiếp chính là bắt gọn tên xạ thủ.
Có thể tưởng tượng khí lực của Vu Thiên lớn cỡ nào, một cước này của hắn, khiến cho đầu tên xạ thủ kia đầy máu, sau đó mới chật vật chui ra từ đống đất.
Hắn muốn chui ra thì kệ hắn, người này bây giờ đã không có khả năng uy hiếp Vu Thiên. Cho nên Vu Thiên cũng không thèm quay đầu lại, mà hướng về phía sâu trong nhà xưởng đi tới.
- YAA.A.A..!
Một tiếng gào to vang lên, xung quanh Vu Thiên đột nhiên xuất hiện sáu tên mặc đồ đen, những người này đều mặc đồ Tây màu đen, đồng thời mỗi người còn đeo một cái kính râm trông rất oách, mặt không chút biểu cảm vây Vu Thiên vào giữa.
Vu Thiên không hiểu vì sao mấy tên này giữa ban ngày mà vẫn còn đeo kính râm, chẳng lẽ không ai cảm thấy không được tư nhiên sao?
Nhưng mấy người này sao biết Vu Thiên đang nghĩ gì, sau khi bọn họ đột nhiên xuất hiện, cả đám đồng loạt tấn công Vu Thiên. Bọn họ biết rõ, chỉ có nhân lúc Vu Thiên chưa kịp phản ứng, họ chủ động công kích, may ra mới có phần thắng.
Nhưng việc so chiêu giữa cao thủ thường chỉ trong nháy mắt. Hơn nữa, tuy thân thủ sáu người này không tồi, thậm chí tùy tiện lấy ra một người, có thể dễ dàng đối phó với mười người tám người bình thường, nhưng mấy người này trong mắt Vu Thiên, cũng chỉ bình thường thôi.
Nhìn sáu người đột nhiên xuất hiện bỗng bất ngờ công kích mình, Vu Thiên chỉ nói ra một câu:
- Thực lực mấy người quá kém, có phải nên phái ra mấy người càng mạnh tới hay không.
Có thể nói, mấy lời này của Vu Thiên thực sự rất khinh người, thậm chí có điểm ô nhục người khác. Nhưng cường giả chính là cường giả, Vu Thiên có tư cách nói ra mấy câu này.
- YAA.A.A..!
Cảm giác thấy sự khinh thường trong giọng nói Vu Thiên, sáu tên mặc đồ đen bắt đầu động, vừa động lập tức dùng toàn lực ứng phó, sáu người như sáu con mãnh hổ lao về phía Vu Thiên, dường như muốn trừng phạt Vu Thiên vì câu nói vừa rồi, sáu người ra tay vô cùng tàn nhẫn, phảng phất như muốn dùng một chiêu kết thúc sinh mệnh của hắn.

Đối với sự công kích bất ngờ của sáu người, Vu Thiên cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay thân một cái, nhất thời cả người tiến sang bên phải nửa thước, trong nháy mắt thoát khỏi vòng vây của sáu người. Tiếp theo, hắn dùng thế sét đánh không kịp bưng tai xông tới, dựa vào khí lực cường đại, chỉ một kích này, đã dễ dàng đánh bay ba người.
Vừa đụng đã giải quyết xong ba người, Vu Thiên cười ha ha, sau khi chạm đất hắn lại tiếp tục thêm một chiêu Lực Phách Hoa Sơn, một cước đá ra khiến một người lún xuống mặt đất.
Tên mặc đồ đen vừa bị Vu Thiên đá trúng kia, cả thân thể lún sâu vào đất, trừ cánh tay và đầu, những bộ phận khác không thể nhúc nhích được, muốn bao nhiêu tức cười thì có bấy nhiêu tức cười.
Yên lặng quay đầu lại, Vu Thiên nhìn về hai người còn lại phía sau:
- Chỉ còn lại hai người thôi, sao đây? Động thủ nhanh đi.
Nhìn vẻ tươi cười trên mặt Vu Thiên, hai tên mặc đồ đen cả người run lên, tuy rằng Vu Thiên tươi cười, nhưng trong mắt bọn họ đã trở thành khuôn mặt tươi cười của ma quỷ. Vu Thiên có thể nhẹ nhàng đánh bại bốn người bên mình, hai người mình còn có thể làm gì cơ chứ.
Vốn dĩ bọn họ tới là để thăm dò thực lực Vu Thiên, bây giờ xem ra, Vu Thiên lợi hại như vậy, phục kích ba lớp bên mình đều bị hắn dễ dàng phá giải. Vậy khảo nghiệm lần này coi như cũng đã thông qua. Nghĩ tới đây, một tên mặc đồ đen gật đầu một cái, sau đó nói với Vu Thiên:
- Vu tiên sinh, anh đã qua cửa này.
- A!
Vu Thiên vừa nghe đối phương nói vậy, đành lắc đầu. Trước đây cứ tưởng nơi này là đầm rồng hang hổ gì, thế nhưng vào đây mới biết, đối thủ cũng chỉ thế mà thôi, thực sự mất công hắn hi vọng tới đây có thể thu hoạch được cái gì.
Nhưng Vu Thiên vừa định thất vọng thở dài một hơi, bỗng nhiên một thanh âm cao vút vang lên:
- Ai bảo hắn đã qua cửa, còn có tôi.
Theo sau thanh âm này, Vương Cương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vu Thiên.
Sau khi thấy Vu Thiên đối mặt với mấy thủ hạ đắc lực nhất của mình, đều có thể dễ dàng đánh ngất, Vương Cương lập tức chạy từ mật thất ra. Gã có thể đoán ra bản lĩnh của Vu Thiên, chắc chắn mai phục tầng hai và ba của gã cũng không làm gì được người này. Vì thế gã chạy rất nhanh tới, nhưng khi gã đi tới trước mặt Vu Thiên, gã vẫn có chút giật mình, bởi gã không ngờ Vu Thiên có thể nhanh như vậy, thậm chí gã còn thấy một đồng nghiệp của mình bị Vu Thiên đánh lún vào đất, điều này làm cho gã vô cùng tức giận.
Vu Thiên vừa nghe thấy thanh âm của Vương Cương, rồi sau đó cũng nhìn thấy Báo Săn và Tiểu Hổ đang ở đằng sau gã.
- Ha ha, hay đấy.

Vu Thiên trong lòng thầm nghĩ, hắn vỗn tưởng khảo nghiệm chỉ có ba cửa, xem ra còn có chuẩn bị nữa.
Kỳ thực Vu Thiên đoán không sai, khảo nghiệm bình thường chỉ có ba cửa mà thôi, nhưng ba cửa này, đối với người bình thường mà nói, đã khó như lên trời, trước tiên nói về bốn người Dương Ngọc Trụ, cũng không phải người bình thường có thể chống lại, mà coi như anh qua được thứ nhất, cũng có thể bị người mai phục ở cửa thứ hai bắn trúng. Mà cứ cho là anh may mắn, có thể tránh thoát được cửa thứ hai, chưa chắc anh đã đánh bại được đối thủ cửa thứ ba, cho nên chỉ cần là người qua được ba cửa này của cục Quốc An, đều là người có thực lực, thường được phái đi làm nhiệm vụ đặc thù.
Nhưng ai có thể nghĩ, vốn trong mắt người thường là cao không thể nói, là ba cửa cực kì khó vượt qua, đến lượt Vu Thiên lại là đồ bỏ đi như thế, thậm chí Vu Thiên không tốn chút sức nào đã vượt qua.
Vu Thiên không biết chuyện này, hắn vẫn cho rằng ba người Vương Cương đến là để khảo nghiệm, cho nên lập tức lạnh lẽo nhìn mấy người này.
Là võ giả thì đều có khí tức, căn cứ vào cấp bậc vũ lực khác nhau mà có khí tức khác nhau, trên ba người Vương Cương phát ra khí tức tuyệt đối mạnh hơn so với top 3 tinh anh, cho nên ánh mắt Vu Thiên nhìn bọn họ cũng bắt đầu trở nên ngưng trọng.
- Cậu rất mạnh!
Thấy Vu Thiên nhìn mình, Vương Cương bỗng nói ra một câu như vậy.
- Thế nhưng tôi vẫn cứ khiêu chiến cậu, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?
Mặc dù biết Vu Thiên rất mạnh, nhưng Vương Cương vẫn muốn khiêu chiến với hắn, đây không phải là thi đấu, mà chỉ vì mặt mũi khoa Hành Động bọn họ. Khoa Hành Động có thể nói là tinh anh về mặt vũ lực của cục Quốc An, bọn họ luôn có thói quen kiêu ngạo, đã bao giờ phải chịu ấm ức như vậy.
Xét bản thân Vương Cương mà nói, gã cũng không phải loại người không thể nhận thua, vinh dự cá nhân gã có thể không để ý, nhưng vinh dự của khoa Hành Động gã nhất định phải bảo vệ, cho nên gã nhất định phải khiêu chiến với Vu Thiên, nếu có thể, tốt nhất nên giẫm Vu Thiên dưới chân, như vậy mới là minh chứng tốt nhất cho tôn nghiêm của khoa Hành Động.
Vu Thiên nghe thấy câu hỏi của Vương Cương, cũng không trả lời, chỉ gật đầu.
Thấy Vu Thiên đã gật đầu, Vương Cương cũng gật đầu một cái:
- Rất tốt, nếu đã như vậy, chúng tôi động thủ đây.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK