Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 69: Động võ (2).
Suu tam:
Nguồn dịch: Dịch giả - truongcaca - metruye
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: 7788xiaoshuo
Chương 69: Động võ (2).
Đại Cá Tử vốn cho rằng mình liên tục đánh thắng ba người Đông Dương, điều này sẽ khiến những người còn lại sợ hãi, thậm chí là chạy trốn.
Cho dù gã suy nghĩ vạn điều cũng không nghĩ đến bọn tiểu quỷ này còn dám xông vào tấn công mình. Trong lúc không chú ý Điền Trung Nhất Lang liền nháy mắt với tên Đông Dương, tên Đông Dương kia lập tức xông đến chỗ Đại Cá Tử. Vì phải trải qua chiến đấu với ba người, Đại Cá Tử đã hơi thấm mệt, nhưng gã biết, lấy thể trạng của mình mà cố gắng chiến đấu với mấy tên này thì cũng không có vấn đề gì cả.
Với suy nghĩ đó, Đại Cá Tử liền đứng sừng sững như một ngọn núi, chờ đối phương đến đánh mình.
Thấy Đại Cá Tử có thái độ khinh thường như vậy, Điền Trung Nhất Lang vui vẻ, hắn chờ chính thái độ khinh địch này của Đại Cá Tử, chỉ có như vậy, hắn mới có thể cho Đại Cá Tử một kích trí mạng. Mà thái độ của Đại Cá Tử càng kích thích cơn giận của tên Đông Dương đang tấn công. Gã có thể thua ở trên tay đối thủ, nhưng không chấp nhận bị đối thủ xem nhẹ.
Mang theo sự phẫn nộ, tên Đông Dương này ra chiêu còn dũng mãnh hơn so với ba người trước, chỉ thấy tên này hướng về Đại Cá Tử ra một chiêu nội tâm quyền. Gã muốn cho Đại Cá Tử nếm thử hậu quả dám kinh thường người Đông Dương bọn họ.
Đối mặt với khí thế hung hãn của đối phương, Đại Cá Tử căn bản không thèm để ý. Vừa rồi gã cũng đã sớm trải nghiệm qua, công phu của mấy tên Đông Dương này quá bình thường, sức mạnh càng bình thường hơn. Cho nên gã không thèm coi trọng, ngược lại, gã mang theo tâm tình chơi trò mèo vờn chuột. Chờ người kia đánh một quyền đến, thì gã sẽ phản kích lại, gã tin tưởng khi tên kia ra đòn mình chắc chắn kịp ứng phó.
Cứ như vậy Đại Cá Tử đứng chờ ai đó đến đánh.
- Thông, thông!
Tên Đông Dương cuối cùng cũng được như quyện, nắm đấm nện một quyền vào ngực Đại Cá Tử, Đại Cá Tử cười ha ha. Nhưng khi nghe âm thanh “thông, thông” truyền đến, Đại Cá Tử không thể không lùi lại mấy bước, thậm chí sau khi lui về trên khoé miệng gã cũng bắt đầu tràn ra máu tươi. Rõ ràng Đại Cá Tử đã bị nội thương.
Đại Cá Tử lui ra phía sau vài bước thì đứng lại, sau đó gã mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn tên Đông Dương đang đứng bên cạnh Điền Trung Nhất Lang, la lớn lên:
- Đồ hèn hạ!
- Ha ha, người học võ so đấu, ai thắng thì người đó chính là người thắng, không nên nói ai chơi bẩn hay chơi đẹp, tất cả đều là do mày khinh địch mà ra.
Điền Trung Nhất Lang tập trung nhìn Đại Cá Tử đang gầm thét. Không sai, mới vừa rồi hắn ra lệnh cho tên Đông Dương kia đánh Đại Cá Tử, nhưng trước đó hắn không nói mình sẽ không động thủ.
Quả thật đúng với suy nghĩ của hắn, Đại Cá Tử chỉ tập trung đánh với tên Đông Dương. Gã căn bản không có chú ý đến mình. Lần này gã chết chắc, vì Điền Trung Lang nắm rất rõ tâm lý của Đại Cá Tử, cho nên trong lúc Đại Cá Tử toàn tâm toàn ý tập trung vào đề phòng tên Đông Dương, thì Điền Trung Nhất Lang tung ra một quyền đập trúng cổ gã, khiến trong chốc lát Đại Cá Tử bị nội thương. Trong lỗ tai Đại Cá Tử hiện giờ vẫn còn kêu ong ong. Đương nhiên đây là do thể chất kì lạ của Đại Cá Tử, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng với một chiêu của Điền Trung Nhất Lang thì cái mạng nhỏ đã sớm mất. Cổ là nơi rất quan trọng trong cơ thể con người. Đối với một người bình thường sao có thể chịu nổi một kích vào đó.
Nguyên nhân có thể vì Đại Cá Tử đã luyện qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam, cho nên gã mới đỡ được. Nhưng chính vì đỡ được, nên hiện tại Đại Cá Tử đang bị đau đầu dữ dội, phi thường khó chịu.
Sau khi ra chiêu thành công, Điền Trung Nhất Lang tiếp tục tấn công đến chân của Đại Cá Tử. Hắn tin vào lúc này Đại Cá Tử đang rất khó chịu, tất nhiên chân sẽ khó ổn định, mình tấn công vào lúc này thật sự rất thích hợp.
- YAAAAA!
Quát lên một tiếng, Điền Trung Nhất Lang quét chân hướng đến chân của Đại Cá Tử. Đòn chân mang theo gió thổi vù vù, có thể thấy được độ mạnh yếu của chiêu này. Cho dù Đại Cá Tử có luyện qua mấy chiêu chống đỡ, nhưng lúc này gã đang tập trung toàn bộ sự chú ý vào cái đầu, sức chống cự làm sao có thể tốt được.
Chính vào lúc này, Vu Thiên đang ngồi một bên, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng, hắn rốt cuộc đã ra tay.
- Vô Ảnh Tật Phong Cước!
Vu Thiên cũng hét lớn một tiếng, sau đó giơ chân tiếp đỡ chân của Điền Trung Nhất Lang đang quét đến.
Mặc dù nói Vu Thiên ra chân thì chân của Điền Trung Nhất Lang đã đá ra, nhưng trên đời có một loại người có thần kinh phản xạ nhanh hơn so với người khác, mà hiển nhiên Vu Thiên chính là loại người như vậy.
Có đôi khi ngươi ra tay so với Vu Thiên sớm hơn, nhưng động tác của ngươi chưa chắc đã nhanh hơn so với hắn, phải nói thần kinh phản xạ của Vu Thiên khác người quá lớn, bình thường một cao thủ cần một giây đồng hồ để hoàn thành một động tác thì Vu Thiên chỉ cần một phần tư giây là có thể hoàn thành.
Cho nên lúc Vu Thiên ra chân, chân của hắn rất nhanh đụng đến chân của Điền Trung Nhất Lang.
Tiếp theo
- Rắc!
Một âm thanh gãy xương truyền đến, sau đó cả người Điền Trung Nhất Lang bay ngược về sau. Nói là bay, thật ra hắn chỉ lùi lại hai thước mà thôi.
Điền Trung Nhất Lang cúi xuống nhìn đùi phải của mình thấy lòi xương trắng, đột nhiên hắn có xung động muốn khóc. Mặc dù hắn biết Vu Thiên ra chân, nhưng bản thân mình lại thu chân quá trễ, cho nên hắn đành tăng sức mạnh vào bắp đùi, muốn dựa vào chút sức lực mới tăng đá văng chân Vu Thiên.
Nhưng không như hắn nghĩ, hai chân vừa tiếp xúc, lập tức Điền Trung Nhất Lang có một loại cảm giác đang đá trúng tấm thép. Vẻn vẹn chỉ một chiêu này thôi, bởi vì Điền Trung Nhất Lang tăng thêm rất nhiều sức lên đùi, cho nên thương tổn sẽ rất nặng. Quả nhiên, một chiêu tung ra, chân Điền Trung Nhất Lang lập tức gãy rời.
Lúc này Vu Thiên đứng hơi nghiêng về phía Đại Cá Tử, hắn hướng về tên Đông Dương còn lại cười cười nói:
- Đến đây đi, đối thủ của mày bây giờ là tao.
Tên Đông Dương còn lại vốn dĩ bị Điền Trung Nhất Lang phái đi dụ địch, trong lòng gã đã mang theo tâm lý chịu chết. Thế nhưng gã không nghĩ đến Đại Cá Tử thực sự quá ngông cuồng, lúc đối mặt với gã, thậm chí chẳng buồn tránh né, gã lúc này thực sự vui đến phát điên, mắt thấy Điền Trung Nhất Lang chớp mắt ra quyền đánh trúng Đại Cá Tử, làm cho Đại Cá Tử bị thương. Vì thế, người Đông Dương liền muốn nhân cơ hội này lấy mạng của Đại Cá Tử. Nhưng thật không ngờ, người thanh niên vốn dĩ rất trầm mặc ngồi bên cạnh đột nhiên đứng lên, lại còn trong một chiêu làm chân của Điền Trung Nhất Lang gãy vụn, loại sức mạnh này khiến cho tên Đông Dương sợ hãi không thôi, vì thế một quyền này gã cũng không có đánh trúng vào người Đại Cá Tử.
Mất đi thời cơ tấn công tốt nhất, tên Đông Dương lại nhìn thấy trong mắt Vu Thiên tràn ngập miệt thị, gã thực sự nổi giận. Gã thừa nhận mình đánh không lại Đại Cá Tử, bởi vì thân hình cao to của Đại Cá Tử mang lại áp lực rất lớn cho gã. Nhưng Vu Thiên thì khác, mặc dù nói Vu Thiên cũng cao một mét tám, nhưng so với Đại Cá Tử thì chẳng thấm vào đâu. Có câu nói “muốn nhéo cho dễ thì chọn quả hồng mềm mà nhéo”, đạo lý này ai mà chẳng hiểu, mặt khác gã cho rằng sở dĩ Vu Thiên có thể một cước đá thắng Điền Trung Nhất Lang, là vì Vu Thiên đánh lén, cho nên gã không có đem Vu Thiên để vào mắt.
Muốn nói trên thế giới này người nào thê thảm nhất hẳn phải nói đến loại người không có mắt khi đánh giá người khác. Mà hiển nhiên tên này chính là một trong những loại người đó.
Tăng thêm cho mình chút khí thế, tên Đông Dương vọt qua chỗ Vu Thiên, vừa lao vừa hô to.
Đối với kiểu vừa đánh vừa hô này, Vu Thiên cũng rất cảm thông, dù sao bản thân hắn đôi lúc ra tay cũng tự động hô to một tiếng, song song cũng hô ra tên chiêu thức, đương nhiên cũng là để người khác không biết lai lịch của mình, hắn cũng tự giác không lảm nhảm lời vô ích.
Đó là lý do Vu Thiên thường sử dụng đủ loại chiêu thức để đối địch, khiến cho địch nhân vô pháp đoán được hắn xuất thân từ môn phái nào. Tuy rằng hắn dùng rất nhiều loại võ công, nhưng phần lớn là các loại đã bị thất truyền. Nói một cách khác, nếu như đối thủ muốn thông qua các loại võ công mà Vu Thiên biểu diễn để tìm ra lai lịch của hắn, trừ khi ngươi có thể bức Vu Thiên sử dụng Vu Gia Đấu Khí, nếu không đừng nghĩ có khả năng tìm ra.
Nói thì chậm nhưng thực tế thì rất nhanh, tên Đông Dương này đã vọt đến trước mặt Vu Thiên, đúng lúc đó gã vươn tay, vung quyền đánh thẳng về ngực Vu Thiên, tình huống giống như chỉ cần một quyền là có thể lấy mạng Vu Thiên.
Vu Thiên nhắm hai mắt lại, cảm nhận nắm tay “ rất chậm” đang từ từ hướng đến ngực mình, đối với gã nói một tiếng
- Quá chậm, quá chậm.
Sau đó chỉ thấy tay phải Vu Thiên giơ lên, năm ngón tay mở ra, lòng bàn tay chộp vào nắm đấm đang lao đến, chỉ thấy bàn tay phải khẽ lắc một cái, trong hội trường liền vang lên một tiếng rên thống thiết.
08
Danh Sách Chương: