Mục lục
Con Rể Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mười vạn tệ! Viên thuốc gớm ghiếc này của cậu cũng có thể đáng giá một trăm triệu tệ được à? Cậu thật là một thằng không biết sĩ diện là gì!"

Vương Mai tức như sắp ói ra máu, Giang Ngưng chỉ là một bác sĩ bình thường, công việc làm ăn của chồng bà là Giang Bình An cũng không suôn sẻ, không thể để lão gia họ Giang giao hết tài sản của nhà họ Giang cho nó.

Vì vậy, bây giờ Vương Mai cũng chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi.

Nhìn bề ngoài thì có vẻ hào hoa nhưng thực ra chẳng có chút thực lực nào.

Đây cũng là lý do thực sự tại sao Vương Mai đã cố gắng rất nhiều để nịnh hót Đỗ Thiếu Khanh trước và sau đó là nịnh hót Lâm Thần.

"Không thể nói như vậy, có thể nhìn giá trên mạng, giá thuốc của tập đoàn Ngưng Thần có như thế này không."

Đỗ Thiếu Khanh bất đắc dĩ nói: "Vì bà định để con gái bà chia tay với tôi, những chuyện này đương nhiên sẽ phải bồi thường."

"Ngưng Nhi, con xem thử, mẹ không tin cái thứ này lại đắt như vậy."

Vương Mai hơi nghi ngờ, tên này sẽ không đến mức nói mà không biết suy nghĩ chứ.

Giang Ngưng lấy điện thoại di động ra, Sơ Kinh Đan của Sùng Châu rất nổi tiếng, khi tìm kiếm trên mạng các loại thông tin đều nhảy ra.

"Cái này... thực sự đã có giá trị đến mười vạn tệ!"

Giang Ngưng ngạc nhiên che miệng lại, nhìn những bình luận trên Tieba và Weibo, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Hóa ra là do Viên uống Sơ Kinh Đan của Tập đoàn Ngưng Thần có hiệu quả nên nó thường được bán hết ngay sau khi được sản xuất, và đôi khi những người thực sự cần thuốc cũng không thể mua được.

Điều này cũng cho phép một nhóm người mua bán lại nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, tích trữ chúng và đầu cơ giá của Sơ Kinh Đan.

"Thế nào? Tuyệt vọng rồi đúng không?"

Đỗ Thiếu Khanh trên mặt tràn đầy vẻ tự mãn, anh ta liếc mắt nhìn Lâm Thần, nói: "Cho dù con rể bà y thuật tốt hơn một chút, thế thì có thể làm gì? Mười vạn, có thể kiếm ra được không?"

"Điều này……"

Vương Mai sắc mặt đột nhiên tối sầm lại, mặc dù Lâm Thần có năng lực, nhưng cái gọi là một xu cũng không lật nổi được anh hùng.

Một trăm triệu tệ cũng không thể lấy ra một cách tùy tiện.

"Tôi đã nói rồi, thứ nhất viên thuốc của anh không phải do tập đoàn Ngưng Thần sản xuất, thứ hai, cho dù là Sơ Kinh Đan của tập đoàn Ngưng Thần, nó cũng không đáng giá như vậy."

Lâm Thần lắc đầu khinh thường nói.

"Ồ, tên tiểu tử cậu khẩu khí không nhỏ nhỉ, có bản lĩnh thì lấy ra Sơ Kinh Đan của tập đoàn Ngưng Thần sản xuất đi?"

Đỗ Thiếu Khanh nhìn một cách xem thường, khinh thường nói: "Anh đang nghĩ mình thật sự có khả năng như vậy đi?"

"Sơ Kinh Đan của tập đoàn Ngưng Thần, nếu anh muốn đi xem, tôi sẽ dẫn anh đi xem dây chuyền sản xuất, không có vấn đề gì, nhưng anh có xứng không?"

Lâm Thần nhìn Đỗ Thiếu Khanh, tên phú nhị đại này, có chút khinh thường, trên mặt tràn đầy vẻ miệt thị

"Anh!"

Đỗ Thiếu Khanh sắc mặt trắng xanh, không biết tại sao khi đối mặt với Lâm Thần, trong lòng hắn luôn dừng như có một chút gì đó bất lực.

Ngay cả những cuộc cãi vã dường như không phải là đối thủ.

"Làm sao?"

"Anh còn lời gì để nói nữa không?"

Lâm Thần tràn đầy châm chọc, dự định ngay lập tức bước qua Đỗ Thiếu Khanh.

Tuy nhiên, trong một giây tiếp theo, hai người đàn ông mạnh mẽ phía sau Đỗ Thiếu Khanh bước tới và nhìn Lâm Thần với một nụ cười.

"Hôm nay nhất định phải đưa mười vạn tệ ra đây, không có cũng phải đưa!"

Hai người đàn ông lực lưỡng ngăn không cho Lâm Thần đi, nhìn có vẻ nếu như nói ra lời nào không vừa ý họ thì họ sẽ động tay động chân.

"Còn muốn đánh nhau cơ à?"

Lâm Thần chế nhạo.

Là một thành viên của gia tộc họ Lâm, Lâm Thần là một người tu luyện chân chính, tinh thông cả y thuật lẫn võ thuật.

Không cần nói là hai thanh niên cường tráng này, dù có nhiều hơn nữa, bọn họ nhất định sẽ không phải là đối thủ của Lâm Thần.

"Đi tìm đường chết à!"

"Cậu thanh niên này, đừng quá kiêu ngạo!"

Hai người đàn ông mạnh mẽ này là những người đã đánh nhau trên đường phố nhiều năm, cả hai cùng lúc chạy qua định đánh.

"Nực cười."

Lâm Thần chế nhạo, công pháp trong người bắt đầu chuyển động.

Những gì tưởng như chóng vánh đối với người thường, lúc này, trong mắt anh dường như chỉ còn là một con ốc sên.

Lúc này, anh vươn tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông mạnh mẽ.

Nghe thấy "rắc rắc" một tiếng, sắc mặt của một người đàn ông mạnh mẽ đột nhiên biến thành màu đỏ tái, cánh tay dày cộp trực tiếp bị đánh gãy!

Lâm Thần có lý nên không khoan nhượng, đạp chân bay lên một cái, liền đá vào eo người đàn ông kia.

Người đàn ông cường tráng nặng hai trăm trượng lúc này giống như một tờ giấy nhỏ, bị đá văng ra xa năm sáu thước, sau đó nặng nề ngã xuống một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ cách đó không xa.

"Rầm Rầm!"

Làm sao một chiếc Ferrari nhẹ có thể chịu được sức nặng của một người đàn ông cường tráng? Sau một tiếng động lớn, toàn bộ phần mặt trước của chiếc xe đã bị bẹp dúm.

"Chiếc xe của tôi!"

Đỗ Thiếu Khanh hét lên một tiếng, đau đớn vô cùng.

Hóa ra chiếc Ferrari này là chiếc xe anh ta mới mua, vốn là muốn lái xe đi cho oai, ai dè chẳng ra oai được, thay vào đó chiếc xe đã bị đập nát!

"Hóa ra là xe của anh, vậy thì tôi yên tâm rồi."

Lâm Thần thấy hơi có lỗi với chủ của chiếc Ferrari, nhưng sau khi biết Đỗ Thiếu Khanh là chủ, anh liền bật cười, trên mặt tràn đầy ý cười.

Vì nó thuộc về Đỗ Thiếu Khanh nên không cần phải đền tiền!

Đỗ Thiếu Khanh tức giận như muốn ói ra máu, chiếc xe này thực ra là của cha anh Đỗ Như Long, nghe nói ngày mai nó sẽ dùng để đón một người quan trọng.

Nhưng anh ta lén lút lái xe ra ngoài để ra oai ra vẻ, nhưng anh ta không ngờ rằng Lâm Thần lại phá hỏng nó ngay cái lần đầu tiên anh ta lái xe ra ngoài!

"Cút đi! Đừng khiến tôi đánh anh!"

Bàn tay to Lâm Thần tiến về phía Đỗ Thiếu Khanh.

Đỗ Thiếu Khanh chưa thấy người như vậy bao giờ, nói mà không vừa ý là đánh, đã vậy còn đánh rất giỏi, một người chọi cả hai người!

Đột nhiên anh ta hồn phi phách tán, bỏ chạy lăn quay.

Sau khi trở về biệt thự, vẻ mặt Vương Mai đột nhiên xấu hổ.

"Lâm Thần, hóa ra con có thể đánh nhau giỏi như vậy? Trước đó, mẹ..."

Điều Vương Mai muốn nói là trước đây bà đã xúc phạm Lâm Thần như vậy, cho rằng anh chỉ là một kẻ nhút nhát, bất tài và vô dụng.

Hôm nay bà mới biết được rằng Lâm Thần đánh nhau giỏi như thế nào.

“Chỉ là thỉnh thoảng tập thể dục, không có gì đâu.” Lâm Thần nhẹ giọng nói.

"Lâm Thần, lúc trước con đã chịu ấm ức nhiều rồi"

Giang Ngưng vẻ mặt cũng ngượng ngùng nói: "Em đi chuẩn bị một ít đồ ăn đây."

"Thôi cũng được, không cần, anh chỉ muốn xem nguyên nhân bệnh tình của mẹ em."

Lâm Thần cau mày, đi vào phòng bếp và phòng tắm, bắt đầu xem xét cẩn thận.

Khi nhận ra vòi nước trong bếp, vẻ mặt Lâm Thần trở nên nghiêm túc, bởi vì anh ngửi thấy một mùi khác.

"Gần đây có ai tới nhà em không? Còn đến tới bếp."

Lâm Thần nghiêm nghị hỏi.

"Phòng bếp?"

Vương Mai có chút kinh ngạc, nhớ lại: "Đỗ Thiếu Khanh đến đây nhiều lần, nhưng chưa từng vào bếp, nhưng một lần có người dọn dẹp đến thay vòi nước, có chuyện gì vậy?"

“Vòi nước có thể là nguyên nhân khiến bác bị bệnh”.

Lâm Thần khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, nói từng chữ một.

"Cái gì? Làm sao có thể!? Mẹ..."

Vương Mai đang cố gắng giải thích, nhưng sau khi nhìn thấy vòi nước, bà ấy đã bị sốc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK