Mục lục
Con Rể Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em nói gì chứ? Em muốn đi du xuân?”

Lâm Thần nhìn Giang Ngưng, cảm thấy có chút ngạc nhiên với đề nghị đột ngột này của cô, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu tình cảm của hai người bọn họ không hề sâu sắc, vậy nên hoàn toàn chưa từng có cuộc hẹn hò nào riêng tư cả. Mà bây giờ, Giang Ngưng đột nhiên lại đưa ra ý kiến muốn cùng anh đi du lịch mùa xuân nhìn ngắm mưa sao băng. Chuyện này khiến cho Lâm Thần hết sức kinh ngạc, anh nhìn người ngồi đối diện, giống như đang xác định người này với người mà mình bình thường quen biết rốt cuộc có phải là một người hay không.

“Sao vậy chứ? Em nói muốn cùng anh đi du lịch, sao anh lại có biểu cảm như vậy chứ?” Giang Ngưng có chút khó hiểu hỏi anh: “Lẽ nào anh đi cùng em ra ngoài thì sẽ chịu ủy khuất sao?”

“Đương nhiên không phải rồi, anh chỉ cảm thấy bất ngờ mà thôi, hơn nữa không phải bình thường em phải tiến hành rất nhiều cuộc phẫu thuật sao, lần trước anh nghe em nói đã sắp xếp đến năm sau luôn rồi, sao hôm nay em đột nhiên lại nói muốn cùng anh đi du lịch chứ?”

Giang Ngưng suy nghĩ kỹ càng một lúc rồi nói: “Em chỉ là cảm thấy rất mệt mỏi mà thôi, muốn thả lỏng bản thân một chút, nhưng nếu như anh không muốn đi, em cũng sẽ không miễn cưỡng anh.”

Lâm Thần không nói gì liền gật đầu đồng ý, phải biết rằng yêu cầu này rất ít khi được đưa ra. Vậy nên nếu như không thể bắt chắc cơ hội này, thúc đẩy mối quan hệ của hai người bọn họ thì lần sau sẽ không biết là khi nào.

“Vậy quyết định ngày mai nhé, sáng ngày mai anh lái xe đưa em đi, hai chúng ta đi cùng nhau. Tạm thời ở lại một thời gian ở một nhà nông ở ngoại ô.” Giang Ngưng dự tính hành trình rồi nói: “Đợi đến buổi tối, hai chúng ta đi ngắm mưa sao băng, cũng coi như không uổng phí chuyến đi này.”

Lâm Thần rất hài lòng với sắp xếp như vậy, dù sao đi nữa ngắm nhìn mưa sao băng hoặc là đi với người cùng yêu thích thiên văn, hoặc nếu không chính là đi cùng với người quan trọng với mình nhất. Bây giờ, Giang Ngưng muốn cùng anh đi ngắm mưa sao băng có ý nghĩa như vậy, có phải chứng minh rằng trong lòng cô đã có anh rồi không? Lâm Thần nghĩ như vậy, đến mức buổi chiều khi làm việc cũng tươi cười xán lạn.

“Sao hôm nay anh lại cười vui vẻ như vậy? Lẽ nào anh uống nhầm thuốc rồi sao?”

Bạch Cốt nhìn thấy Lâm Thần suốt hành trình hớn hở như bắt được vàng, không nhịn được hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cũng không xảy ra chuyện gì cả.” Lâm Thần nhìn Bạch Cốt cười nói: “Chính là cô ấy ngày mai muốn đi du lịch cùng tôi, buổi tối còn cùng nhau ngắm mưa sao băng, cậu nói xem tôi phải chuẩn bị gì đây?”

Sau khi Bạch Cốt yên lặng một hồi, quay sang nhìn anh nói: “Chú ý an toàn, đừng chơi đùa quá trớn là được rồi.”

Sau đó, liền thở dài một hơi, quay người làm việc của mình. Lâm Thần lại không nghĩ ngợi gì nhiều, chuẩn bị rất nhiều đồ mà đi cắm trại cần dùng tới.

“Anh chỉ chuẩn bị một lều bạt thôi sao?”

Buổi tối khi đang chuẩn bị đồ, Giang Ngưng nhìn thấy Lâm Thần chỉ mua một cái lều về, hỏi: “Nếu như anh chỉ mua một cái lều, vậy em ngủ ở đâu chứ? Hay là, anh muốn thể hiện sự phong độ của anh, ở bên ngoài canh đêm cho em sao?”

“Hả?” Lâm Thần nhìn cô nói: “Thật ngại quá, anh kích động quá nên chỉ mua một cái lều thôi.”

Giang Ngưng nhìn anh, trong anh mắt hiện lên vẻ bất lực, một lúc lâu sau, Lâm Thần tưởng rằng cô sẽ nói anh đi mua thêm một cái khác nữa, lại nghe thấy cô lại hỏi nữa.

“Vậy túi ngủ chắc anh mua hai cái chứ, không phải mua một cái đấy chứ, nếu anh chỉ mua một cái, vậy em có phải cùng anh chen chúc để ngủ chung không?”

Lâm Thần gật đầu, lấy ra hai chiếc túi ngủ từ trong hành lý nói: “Anh mua hai cái này, bởi vì anh thấy nó khá tiện lợi, đem lên núi sẽ dễ dàng hơn.”

Giang Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cô hài lòng mỉm cười: “Như vậy còn tạm được, vậy nếu đã như vậy rồi, vậy thì hai người sẽ chung một lều để ngủ, dù sao đi nữa cũng không có vấn đề gì, có hai túi ngủ là được rồi.”

Lâm Thần mỉm cười, bây giờ có hai túi ngủ, nhưng đến khi đó sẽ xảy ra chuyện gì, thì ai có thể nói trước đây?

Ngày hôm sau, buổi tối khi Lâm Thần vừa đi cùng Giang Ngưng đến được nửa eo núi để đi ngắm nhìn mưa sao băng, thuận tiện cùng nhau chứng kiến đột phá lớn về tình cảm của hai người bọn họ thì chuyện không ai ngờ tới lại vẫn xảy ra.

“Lâm Thần, anh mau nhìn xem, mưa sao băng lần này đẹp quá, chúng ta mau đến cầu nguyện thôi, nếu không lát nữa sẽ không ước nguyện được nữa.”

Giang Ngưng giống như một đứa trẻ, vào khoảnh khắc cô nhìn thấy sao băng lướt qua, lập tức kéo Lâm Thần cầu nguyện. Nhưng chính vào lúc Lâm Thần nhắm mắt trải qua khoảnh khắc lãng mạn này, lại cảm nhận thấy một cảm giác khác lạ. Cảm giác này giống như linh khí trong cơ thể đang không ngừng trỗi dậy, có chút khó khăn để bình ổn lại. Lâm Thần không nghĩ ngợi gì nhiều, sau khi mưa sao băng kết thúc, anh đợi Giang Ngưng ngủ đi rồi bước ra ngoài, muốn bình phục lại trạng thái như thường, thuận tiện tu luyện khôi phục linh khí không ổn định ở phần bụng. Nhưng vào lúc anh tập trung tu luyện, lại cảm thấy bên cạnh có một cảm giác khác lạ.

“Có người?” Lâm Thần vội vàng đứng lên, cảnh giác nhìn xung quanh nói: “Tôi biết cậu đang ở gần đây, còn không mau ra đây, đừng để tôi đích thân đi tìm cậu! Nếu như để tôi tìm thấy cậu, vậy kết quả tôi không thể khống chế được đâu.”

Sau khi Lâm Thân uy hϊếp một hồi, có một người đàn ông thân hình to lớn bước ra bên cạnh anh, hơn nữa, trên người còn có linh khí giống như anh.

“Cậu là ai? Tại sao lại đi theo tôi, tại sao lại ở bên cạnh tôi?”

Người đàn ông không nói gì, chỉ chăm chú nhìn quan sát đánh giá Lâm Thần, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Cảm giác này khiến cho Lâm Thần cảm thấy rất bực bội, anh không thích bị người khác nhìn anh với anh mắt xem anh như là một món đồ nguy hại, càng không thích cảm giác mình đi đến đâu cũng sẽ bị người khác theo dõi.

“Nếu như cậu không muốn nói cho tôi biết, cậu đến từ đâu, vậy thì, tôi hy vọng cậu đừng đi theo tôi nữa.” Lâm Thần vừa nói vừa đi về hướng khác: “Tôi không muốn ra tay với cậu, vậy nên mong cậu hãy tự trọng.”

Nhưng người đàn ông đó rõ ràng không hiểu ý của Lâm Thần, lại vào lúc Lâm Thần chuẩn bị rời đi liền chặn anh lại.

“Tôi thấy con người cậu đúng là có vấn đề, hỏi cậu là ai, cậu không nói gì, cậu đi theo tôi làm gì, cậu cũng không nói, bây giờ tôi muốn tự trở về, cậu lại cũng muốn đi theo tôi. Mục đích của cậu rốt cuộc là gì, nói thẳng ra đi có được không?”

Lâm Thần có chút tức giận đẩy hắn ta ra, vốn dĩ định trực tiếp rời đi, nhưng không ngờ rằng người này lại tiếp tục đi theo. Điều khác biệt duy nhất là, trong ánh mắt của anh ta lần này lại có chút sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK