Mục lục
Con Rể Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, trong nháy mắt khi nhóm người đi vào liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Tuy rằng hiện trường đã được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Nhưng mùi tanh của máu cũng không thể nào tán đi trong thời gian ngắn được.

Cảnh sát Trương lập tức cảm thấy mờ mịt.

“Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lâm Thần đi theo phía sau cảnh sát Trương, đơn giản xem qua hiện trường một chút xong, khẳng định nói: “Chỗ này hẳn là đã bị người cố ý quét dọn sạch sẽ, hơn nữa, hiện trường tử vong đầu tiên cũng nhất định là ở đây.”

Cảnh sát Trương cũng đồng ý với lời của Lâm Thần, chỉ là anh ta có chút không rõ, nếu như người cũng đã chết hết...

Vậy tại sao còn phải đưa thi thể ra khỏi đây?

“Tôi dám khẳng định rằng khi bọn họ đưa người đi thì người vẫn còn sống. Hơn nữa, bọn họ cũng không có đâm trúng chỗ yếu, xuống tay hẳn là rất có chừng mực.” Lâm Thần rất khẳng định nói, “Cho nên, tôi đang suy nghĩ, mục đích của những người này khi đem người đi có thể không chỉ là muốn ném xác nơi hoang dã đơn giản như vậy.”

Cảnh sát Trương lập tức hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lâm Thần, khϊếp sợ nói: “Ý của cậu là, bọn họ sẽ đem hai người còn chưa chết này làm thành như vậy?”

Bạch Cốt sau khi kiểm tra tất cả các phòng xong, đi tới trước mặt Lâm Thần nhìn anh lắc đầu.

“Thủ pháp rất gọn ghẽ, hiển nhiên là không chỉ có một người, ít nhất phải hai đến ba người.”

Lâm Thần thở dài một hơi nói: “Hiện tại, điều duy nhất mà chúng ta có thể làm, chính là chờ tin phát hiện thi thể sắp được công bố trên tin tức.”

Cảnh sát Trương đang theo chân hai người chuẩn bị rời đi, bỗng như nghĩ đến gì đó, chạy thẳng một mạch đến phòng ngủ.

Sau khi nhìn thấy một bức ảnh, cảnh sát Trương giống như một đứa trẻ ủ rũ, nhịn không được mà tự vỗ đùi, kêu lên một tiếng.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Thần nghi hoặc hỏi, “Sao cậu lại tức giận như vậy?”

Cảnh sát Trương chỉ vào hai con gấu bông khổng lồ trong bức ảnh, nói: “Hai con gấu này, vốn là được chuẩn bị cho con gái của cha mẹ nuôi.” Tuy nhiên, không bao lâu sau khi được sinh ra thì cô bé đã chết. Theo như tôi được biết, hai con gấu bông này vẫn luôn được đặt trong phòng, cho đến bây giờ cũng chưa lấy ra lần nào. Mà chiều nay trước khi đến gặp cậu, tôi đã thấy có ba người bước ra từ hành lang ở đây, thứ họ ôm trên tay chính là hai con gấu bông này. Hơn nữa, bộ dáng ôm gấu còn có chút gắng sức, một người khác còn phải giúp đỡ nâng lên. Lúc đó tôi cũng không để ý nhiều, bây giờ ngẫm lại, họ có thể đã giấu người vào trong con gấu.”

Quả nhiên sau đó Bạch Cốt đã tìm thấy ruột bông vốn của hai con gấu trong thùng rác.

Lâm Thần cũng hiểu được vì sao cảnh sát Trương lại tức giận như vậy, nhưng mà, hiện tại bọn họ không có cách nào tìm được dấu vết của những người này, tự nhiên cũng không có cách nào cứu người.

Vì vậy, điều duy nhất có thể làm chính là tìm ra người trung gian.

Nhưng mà điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, ngày hôm sau, bọn họ vừa chuẩn bị đi tìm người trung gian ban đầu đã giới thiệu công việc cho thiếu niên kia thì đã chậm một bước.

Cảnh sát Trương vừa đến nhà Lâm Thần, cũng đã nhận được điện thoại.

“Ba thi thể đã được tìm thấy cạnh hồ chứa ở bờ sông, các cơ quan nội tạng của thi thể đã không cánh mà bay, bao gồm cả trái tim. Thậm chí, ngay cả con mắt cũng bị móc đi.” Cảnh sát Trương chán nản nói, “Hơn nữa, ba thi thể này không phải người nào khác, chính là ba người mà chúng ta muốn tìm trước đó, cha mẹ nuôi, còn có người trung gian.”

Trên mặt Lâm Thần nhìn không thấy một chút ngoài ý muốn nào, tựa như đã sớm biết chuyện như vậy nhất định sẽ xảy ra.

Nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy được điều kỳ lạ.

Tại sao, những gì họ mà nghĩ tới luôn sẽ bị phát hiện ra.

Tại sao những người đó luôn luôn có thể đi trước một bước, tìm đến những người mà họ muốn tìm?

Lâm Thần vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, chuyện này thật giống như có người cài một đôi mắt, lại cài thêm một đôi tai ở bên cạnh bọn họ.

Điều này thực sự khiến họ cảm thấy vô cùng phiền nhiễu.

“Cậu có phải đang suy nghĩ, vì sao hành động của chúng ta luôn bị người ta giành trước một bước không?”

Bạch Cốt đoán ra trong lòng Lâm Thần đang nghĩ gì, anh ta lấy điện thoại di động của ba người ra, ngay trước mặt hai người đập vỡ hết cả ba.

“Bây giờ chúng ta cùng đi mua cái mới.” Bạch Cốt rất dứt khoát nói, “Như vậy trong điện thoại di động sẽ không có những thứ như thiết bị nghe lén.”

Cảnh sát Trương vô cùng đau đớn nhìn anh ta nói: “Mua thì có thể, nhưng mà anh trả tiền, tôi không có tiền.”

Lâm Thần ngược lại không sao cả, nhưng anh lại lo lắng đây cũng không phải là chuyện mua một cái điện thoại di động mới là có thể giải quyết.

Cho nên, sau khi mua điện thoại di động xong, Lâm Thần liền về nhà chuẩn bị kiểm tra cẩn thận lại một chút, xem trong nhà có phải cũng bị lắp đặt thiết bị liên quan hay không.

Bạch Cốt cũng hỗ trợ kiểm tra một lần, chuyện này lại khiến mẹ vợ Vương Mai hết sức bất mãn.

“Tôi nói, cậu mỗi ngày đều không có nhà. Bây giờ vừa về đến nhà đã lật qua lật lại đồ đạc, rốt cuộc cậu đang muốn tìm cái gì vậy?”

Lâm Thần biết mình không dễ nói thẳng với Vương Mai, liền hỏi: “Thời gian gần đây trong nhà có người ngoài đến không?”

“Người ngoài? Người ngoài duy nhất trong nhà chúng tôi không phải là cậu sao?”

Lâm Thần đối mặt với Vương Mai giọng điệu lạnh lùng như vậy, một bộ dáng tràn ngập khinh bỉ, liền biết mình không có cách nào có thể nói chuyện đàng hoàng với bà.

Cho nên anh chỉ có thể nhìn qua Giang Ngưng đang ngồi ở một bên.

“Gần đây trong nhà quả thật không có người tới.” Giang Ngưng nhìn Lâm Thần nói, “Nhưng mà thường ngày em đều ở trong bệnh viện nên cũng không rõ tình hình trong nhà. Anh bị mất gì vậy? Anh có cần em tìm phụ anh không?”

Lâm Thần rất bất đắc dĩ, anh làm sao có thể đem tình huống hiện tại nói cho Giang Ngưng được?

Chẳng lẽ muốn anh nói với Giang Ngưng, hiện tại không phải anh đang đối mặt với một người bình thường, mà là một băng đảng có tổ chức có kỷ luật ư?

Bạch Cốt thấy thế liền kéo anh vào trong phòng, thấp giọng nói: “Cậu hỏi như vậy không ra cái gì đâu, còn không bằng thừa dịp hai người đó không ở nhà, chúng ta tự mình tìm thì hơn.”

Việc này đúng là rất bất đắc dĩ, Giang Ngưng còn dễ giải thích. Nhưng mà, đối mặt với người như Vương Mai, anh thật sự không biết nên ứng phó như thế nào, Vương Mai đừng gây phiền phức cho anh đã là tốt lắm rồi.

Hôm sau, thừa dịp Vương Mai ra ngoài nhảy ở quảng trường, Giang Ngưng cũng đi vắng.

Lâm Thần vội vàng dẫn Bạch Cốt tới nhà, lật hết các nơi trong nhà một lượt.

Này cũng đừng nói chứ, quả thực tìm thấy một số thứ làm họ rất bất ngờ.

Có điều, mấy thứ này không được tìm thấy trong số đồ nội thất trong nhà, mà là trên quần áo họ mặc.

Một máy nghe lén loại nút, và một máy nghe lén gắn nút tay áo.

Những trang bị nghe lén linh tinh này thật ra cũng khiến Lâm Thần mở rộng tầm mắt.

Anh cố tình bóp nát một cái, để lại một cái.

Như vậy sẽ làm cho những người đó nghĩ rằng họ đã phát hiện ra, nhưng vẫn còn bỏ sót.

“Được rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào, cậu đã nghĩ ổn thoả hết chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK