Mục lục
Con Rể Là Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại nhìn bộ dáng ngang ngược của cha, trong lòng anh ta có chút hối hận, lại nhìn mấy tên nói chuyện vô trách nhiệm này, trong lòng anh ta cũng thấp thỏm bất an.

Sớm biết như vậy anh ta sẽ không đi tiêu tiền còn cố ý làm ra những chuyện xấu, cứ dỗ cho cha vui vẻ là tốt rồi, càng nghĩ càng không có biên giới.

Vương Thiên Bá nắm tay thành quyền, vỗ một cái thật mạnh, ông ta nói, “Đừng bảo tao khi dễ mày, nhìn bộ dạng mày tay chân gầy gò, tao nhường mày ba chiêu.”

“Được!” Lâm Thần cũng không từ chối.

Ngược lại khiến Vương Thiên Bá sửng sốt một chút, quả nhiên là một kẻ không biết xấu hổ.

Vương Thiên Bá đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực mình, tên này, cho dù là đánh ông mười quyền, phỏng chừng cũng chẳng khác gì gãi ngứa chơi mà thôi.

Một giây sau, ông ta chỉ cảm thấy bụng đau nhức, ngay sau đó cả người nhẹ nhàng bay lên, bay về phía sau.

Xương sườn gãy mất sáu cái một lúc, ông ta lập tức không nhịn nổi, ngửa mặt lên trời kêu dài, thanh âm đó cũng thật thảm.

Mọi người ở đây đều nhịn không được bịt tai, có vài người vội che mắt con mình.

Vương Tam ở phía sau tức giận dậm chân, đồng thời lại cực kì sốt ruột.

Nhưng không có dũng khí xông lên, nhìn bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của cha mình, anh ta giống như nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của bản thân, trong nháy mắt anh ta lại có chút chán ghét bộ dáng trước kia của mình.

Anh ta căn bản không phải đối thủ của tên này, điều này không thể nghi ngờ.

Anh ta sau khi về nhà cáo trạng, cha có thể dùng nhiều tiền, mời một ít cao thủ giáo huấn tên đó, ai biết cha mình lại tự thân ra trận.

Nếu như anh ta biết cha sẽ tự mình lên, có đánh chết anh ta cũng sẽ không nói ra, thà tự mình âm thầm chịu đựng còn hơn.

Trúng một quyền Vương Thiên Bá đã hôn mê, vệ sĩ bên cạnh vẫn không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một chút, dù sao ông chủ đã dặn dò, để cho bọn họ đừng xen vào chuyện này.

Vương Tam nhịn không được, vọt tới phía trước chất vấn, “Các người đều ngây ra đó làm gì, còn không mau đỡ cha tôi dậy!”

Đám vệ sĩ lúc này mới bắt đầu nhích người, xoay qua đỡ Vương Thiên Bá đã hôn mê lên.

Vương Tam nhìn như muốn nuốt chửng bọn họ vậy, tức giận đến thiếu chút nữa đã tự bóp cổ người. Cảm giác phía sau có một đôi mắt nhìn chằm chằm mình, anh ta cũng không dám quay đầu lại, chỉ ấp úng bỏ lại một câu, “Mày chờ đó, chuyện hôm nay còn chưa xong đâu.”

Vừa dứt lời anh ta liền muốn đi, nhưng sau cổ đột nhiên căng thẳng, một bàn tay to nắm chặt sau cổ áo sau của anh ta.

Vương Tam chậm rãi quay đầu lại, đối với đôi mắt rét lạnh khác thường của Lâm Thần, “Anh bạn, tôi không nói anh, tôi là nói vệ sĩ nhà tôi, một chút chuyện cũng không hiểu, mỗi ngày đều chỉ biết gây rắc rối.”

Vệ sĩ, “...”

“Thật ra, ngày đó sau khi trở về tôi liền suy nghĩ sâu sắc sai lầm của mình, có thể là cha tôi hiểu lầm anh thôi. Bây giờ tôi sẽ đưa ông ấy về nhà, anh đừng tức giận!”

Công phu mồm mép cũng thật trơn tru, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.

Cũng không biết là thật hay giả, dù sao nói lung tung một trận là được rồi.

Anh ta da mỏng thịt mềm cũng không chịu đòn nổi, chuyện này anh ta ý thức thật sâu sắc rằng người thanh niên này mình thật sự không thể chọc nổi.

Nhìn cha đã từng tuổi này còn vì mình mà đứng ra, trở thành trò cười của người ta, trong lòng anh ta cũng rất hối hận.

“A!”

Cả người anh ta bị ném bay ra ngoài, kết quả so với cha mình có hơi tốt hơn một chút, ít nhất vẫn còn tỉnh táo, nhưng cũng bị vệ sĩ nâng về.

Dọc theo đường đi nhịn không được lảm nhảm, “Tôi nói các người, các người thật sự là một chút mắt nhìn cũng không có, còn uồng nhà tôi cho các người tiền lương nhiều như vậy. Lần này trở về tôi liền sa thải các người, giữ lại các người còn không bằng tôi tự giữ lại mình.”

Một ngày này, cha vừa rồi đã bị đánh thành như vậy còn đứng đó bất động, giống như đồ ngu vậy.

Nếu không phải hôm nay có mình đi theo, không chừng kết quả của cha cũng giống như mình, bị người khác coi là trò cười mà vây xem.

“Cậu chủ, là ông chủ không cho chúng tôi nhúng tay vào, cũng không phải chúng tôi mặc kệ.” Vệ sĩ nhịn không được biện giải cho mình một câu, tính tình ông chủ mọi người đều biết, bất chấp mệnh lệnh của ông ta, hậu quả đó không gánh nổi.

Cho nên bất đắc dĩ chỉ có thể đứng yên không để ý tới.

Nhưng để ý là sai, không để ý cũng sai, chút tiền lương này muốn lấy cũng không phải dễ.

“Anh bớt ở đây lý sự cho tôi, tôi thấy mấy người chính là sợ chết, phi, vừa rồi nếu không phải cậu chủ tôi liều chết xông lên, cha tôi còn không phải bị cho người kia đánh chết ư?”

Trong tiếng oán giận của mình, cuối cùng anh ta cũng về tới nhà.

Lý Mai nhìn hai cha con mang thương tích trở về, trái tim cũng vọt tới cổ họng, vội vàng gọi bác sĩ riêng.

Cái này không kiểm tra còn không thấy nặng, kiểm tra rồi mới phát hiện ông ta bị gãy sáu cái xương sườn, con trai bị gãy cẳng chân, mười ngày rửa tháng cũng đừng mong xuống khỏi giường.

Sáng hôm sau khi Vương Thiên Bá tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường bệnh viện, mà nằm ở giường bên cạnh chính là con trai mình, chân của nó đang bị treo lên.

“Con trai, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?” Vương Thiên Bá nhìn cả người mình đầy băng gạc, cảm giác hết sức khó hiểu, hơi động một chút đã đau như khoan tim cắt xương.

Vương Tam còn đang ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng của cha, mở mắt ra, nghe thấy câu hỏi của ông, “Hôm qua cha đi quyết chiến với Lâm Thần, thất bại!”

“Làm sao có thể thất bại? Sao cha không có ấn tượng gì cả!”

Cũng không trách được.

Bị người ta đấm một quyền đã ngã, gãy sáu cái xương sườn, hôn mê, có thể có ấn tượng gì, nhặt lại một cái mạng già cũng coi như không tệ.

“Có thể là đã lớn tuổi, trí nhớ cũng không quá tốt, chúng ta đừng đi đấu với tên đó, như vậy chỉ lãng phí thời gian của chúng ta. Thời gian của chúng ta quý giá thế nào chứ, không thể lãng phí trên người tên đó được.”

Vương Tam bắt đầu khuyên nhủ cha mình, chuyện này định cứ vậy bỏ qua.

“Vậy làm sao được, chúng ta chịu nhiều thiệt thòi như vậy.” Vương Thiên Bá nhìn cái chân đầy băng gạc của con trai, lại nhìn mình muốn cử động một chút cũng không động được.

“Con nói bỏ qua thì bỏ qua, các người đừng xen vào.” Người nhà Vương Tam chịu thiệt, ngày thường tuy rằng anh ta có hồ đồ một chút, nhưng đối mặt chuyện phải trái anh ta vẫn biết phân biệt.

Nếu như không chọc nổi, vậy anh ta không chọc là được.

Hai cha con ở trong bệnh viện nói chuyện dài, cuối cùng đều quyết định ngậm miệng nuốt thiệt thòi này xuống.

Vương Thiên Bá căn bản không quên chuyện đối phương một quyền đánh ông ngất xỉu, chỉ là ngại nói ra, mẹ nó, quá mất mặt.

Bây giờ con trai lại nói không truy cứu, vậy thì không truy cứu nữa.

Lâm Thần đi dạo trên đường phố náo nhiệt, thấy một mặt tiền cửa tiệm đang cho thuê, là một hiệu thuốc.

Bán chính thuốc chế sẵn, chủ cửa tiệm là một thanh niên trẻ, nhìn tuổi cậu ta cũng bằng mình.

Nơi này ở ngay khu đô thị náo nhiệt, nếu như thuê cửa hiệu này, quả thật có thể chậm rãi phát triển, tích lũy nhân mạch của mình.

“Chủ tiệm, xin chào, cửa hiệu này cho thuê bao nhiêu một tháng?”

“Không cho thuê, hoặc là ngài mua thôi!” Thanh niên nhìn anh một cái, liền cúi đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK