Văn Nhân Cửu bên cạnh rồi lại nhàn nhạt nhìn ông ta, sau đó hạ mắt xuống, lạnh lùng đáp: “Cũng không bằng Lý đại nhân.”
Lời này là nhắc đến chuyện Đức Vinh Đế theo lời phái binh xuôi nam trừ thổ phỉ mấy ngày trước đó.
Từ sau khi Thục phi bị giáng chức, mặc dù Nhị hoàng tử Văn Nhân Chử cũng không bị quá nhiều liên lụy, nhưng Lý Nham rồi lại trôi qua không được như ý so với lúc trước. Ba tháng trước, Binh bộ thượng thư vẫn luôn đặt Lý Nham trên đầu lấy lý do tuổi tác lớn đề xuất từ quan, Đức Vinh Đế một mực ép xuống chuyện này không đưa ra quyết định. Kéo dài cho đến hơn một tháng trước, lúc này mới rốt cuộc xem như gật đầu cho phép.
Binh Bộ Thượng Thư đã ngoài sáu mươi từ quan, Lý Nham vốn cho rằng chức quan béo bở này dĩ nhiên sẽ chuyển đến người mình, nhưng đợi trái đợi phải bốn năm ngày, chỉ thấy Đức Vinh Đế bên kia giống như quên mất một chuyện này, chính là nhắc cũng không nhắc đến nửa câu. Nếu là lúc trước, nữ nhi của ông còn được sủng, bảo nó thay ông hỏi thăm một chút, bằng không lại thổi thêm chút gió bên gối, này chính là hơn phân nửa sẽ thành. Nhưng cố tình hiện tại Đức Vinh Đế đã lâu không còn sủng Lý tần, Văn Nhân Chử được phong Vương cũng không ở Kinh thành, điều này khiến cho Lý Nham nhưng là chờ đến hoảng.
Lúc Lý Nham mới nhập sĩ*, bởi vì nắm được cơ hội Miêu Cương kia, một lần hành động gần như tiêu diệt toàn bộ vu tộc Miêu Cương, lập công lớn, khiến cho ông trong vài năm ngắn ngủi liền thăng lên mấy bậc, đến tuổi lập nghiệp (*nhi lập chi niên 30t) liền ngồi lên vị trí Binh Bộ Thị Lang, lúc sau, trưởng nữ do chính thê sinh ra được gả vào cung, vị trí Thục phi, nhận được ba nghìn sủng ái, dĩ nhiên cũng cho ông thêm một tầng hào quang quốc cữu (*cha vợ cua vua). Không thể nói là không đắc ý phong lưu. (*ngang tàng)
(*入仕 chỉ người vào triều làm quan.)
Thuận buồm xuôi gió, Lý Nham dĩ nhiên cũng cho rằng trong vòng ba năm, một vị trí Binh Bộ Thượng Thư này dễ như trở bàn tay, thế nhưng cứ một mực nhìn chằm chằm mười năm, rồi vẫn không thể được toại nguyện. Lúc này thật vất vả mới thấy được cơ hội, dĩ nhiên cho dù thế nào cũng không thể buông tha.
Đúng lúc nửa tháng trước phía nam thường xảy ra nạn trộm cướp hung hăng ngang ngược, Đức Vinh Đế đang nghĩ phái binh tiêu diệt, Lý Nham thuận thế liền đẩy ra một người trong đám con cháu của mình.
Trộm cướp bình thường cũng không thế nào khó giải quyết, người sáng suốt đều biết, đó là cơ hội tốt để bản thân giành lấy công lao lên người, nếu như diệt thành, Lý Nham có công tiến cử, chức Binh Bộ Thượng Thư dễ như trở bàn tay, thuận tiện cũng có thể kéo theo con cháu nhà mình, củng cố địa vị Lý gia. Không thể không nói là nhất cử lưỡng tiện.
Lý Nham vuốt chòm râu, như có điều suy nghĩ liếc y một cái, biết rõ Văn Nhân Cửu đây là cũng không muốn ông nhắc tới sóng ngầm mãnh liệt giữa y với thế gia Giang Nam, lúc này cũng không tiếp tục, chỉ là lúc ra đến sân rộng ngoài Kim Lưu Điện, bỗng hỏi bên kia một câu: “Bình Tân Thế Tử vừa đến Lưu Châu cũng đã hơn ba tháng, Lưu Châu rất không yên ổn, cũng không biết Thế tử như thế nào.”
Văn Nhân Cửu cúi đầu chỉnh lại ống tay áo của mình, vẫn là vẻ mặt không biểu tình như trước, giọng điệu lạnh nhạt, thậm chí không nghe ra y có cảm xúc gì. Y nói: “Trên chiến trường Lưu Châu chỉ có Trấn quân Đại tướng quân do phụ hoàng thân phong,” chậm rãi nâng mắt, chống lại ánh mắt của Lý Nham, chợt nở nụ cười, chẳng qua ánh mắt kia vẫn lạnh như băng, đồng tử đen nhánh trong trẻo lạnh lùng đến bức người, “—— cũng không có Bình Tân Hầu Thế Tử gì a.”
Lý Nham dừng bước, chỉ thấy Văn Nhân Cửu nhưng đã cùng Trương Hữu Đức ngồi lên kiệu đi xa, ông đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, híp híp mắt, ngay sau đó cũng quay người đi về phía kiệu quan của mình.
Lúc Văn Nhân Cửu trở về Đông Cung, Nghiêm thái phó, Mộ Dung Viễn cùng với hai Biên tu (*sử quan thời xưa) mới nhận chức trong Hàn Lâm Viện đã tới, đồng thời dùng bữa sáng đơn giản, liền tập trung một chỗ, đối với tình huống hiện tại trên triều lại âm thầm tranh luận một phen.
Bởi vì theo chủ trương phổ biến tân pháp của Văn Nhân Cửu, dân chúng tại mấy châu huyện bị thiên tai nghiêm trọng ở Giang Nam đã được phân cho lương thực cùng đất đai, nhưng so với thiệt hại đã chịu, lấy được rồi lại không so vào đâu, nhưng có đất cũng xem như có hy vọng, mâu thuẫn kịch liệt lúc trước cũng bắt đầu dịu xuống.
Nhưng mấy thế gia đại tộc bị Văn Nhân Cửu cưỡng ép giao nộp đất đai rồi lại tương phản. Lúc này Văn Nhân Cửu là cánh chim còn chưa đủ đầy đặn, mặc dù lúc này có động tác hơi lớn đối với bọn họ, nhưng suy cho cùng chỉ là cưỡng ép thế gia giao nộp đất đai trong tay, cũng không động đến cốt lõi của bọn họ. Nhưng mấy thế gia được hoàng thất Đại Càn nâng đỡ đẫ lâu lại chịu không được nửa điểm ủy khuất, thấy động tác này của Văn Nhân Cửu, đám người thế gia Giang Nam mấy ngày này liên tục dâng tấu chương vạch tội Văn Nhân Cửu, nói thẳng y quên nguồn quên gốc, động đến phép tắc của tổ tông, lộ ra ý tứ ép Đức Vinh Đế lập Thái tử khác.
Văn Nhân Cửu nhìn từng cái, ngược lại cũng không phẫn nộ, chỉ phê duyệt những tấu chương khác, ngày hôm sau liền âm thầm đưa mấy tấu chương vạch tội đến trước mặt Đức Vinh Đế.
Đức Vinh Đế bị những tấu chương ý tứ uy hiếp ngoài sáng trong tối này khiến cho đau đầu nhức óc*, lại trộm coi Văn Nhân Cửu đang đứng trước mặt mình, mặt không biểu tình nhưng ánh mắt lại kiên định thanh minh, nhìn qua không một chút dao động, lại không cần nói đến cái gì hối hận hoảng sợ, càng cảm thấy đầu đau, cuối cùng chỉ có thể đặt xuống tấu chương vạch tội, vung tay liền nói —— ngày sau những thứ này, con tự mình xử lý là được, miễn cho trẫm nhìn lại choáng váng đầu.
(*Nguyên văn 一个头两个大 nhất cá đầu lưỡng cá đại: thường dùng để chỉ trạng thái đau đầu nhức óc khi sự việc quá mức phiền phức, không có cách nào giải quyết.)
Này chính là ý tứ ngầm cho phép Văn Nhân Cửu tự ý hành động.
Văn Nhân Cửu cung cung kính kính hành lễ với Đức Vinh Đế, ôm tấu chương quay người ra khỏi Bàn Long Điện, về sau hành động làm ra càng thêm lợi hại, quyết định nhanh chóng không nói, đối với việc chống cự không phối hợp của thế gia, thậm chí có vài phần tàn nhẫn.
Nghiêm thái phó nói: “Động tác của Điện hạ lớn như vậy, hiện tại Thánh thượng đứng về bên Điện hạ, những Thế gia cũng không có biện pháp, chỉ sợ chờ đến năm sau, những thế gia kia sẽ dùng tài chính làm khó xử Điện hạ.”
Văn Nhân Cửu đưa tay gõ gõ thư án, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Hôm nay thế gia kiêu ngạo càn rỡ, đều là do nắm chắc binh quyền. Nếu lấy đi binh quyền của bọn họ, cho dù thế gia hưởng qua giàu sang phú quý, với Cô mà nói, lại có gì e ngại?”
Mộ Dung Viễn lập tức hiểu rõ ý tứ của Văn Nhân Cửu, nhíu mày hỏi: “Điện hạ là muốn… một lần nữa lấy về binh quyền từ tay thế gia?”
Văn Nhân Cửu nhìn y: “Binh quyền ở trong tay bọn họ quá lâu rồi, e rằng bọn họ đều đã quên, Đại Càn này họ ‘Văn Nhân’ chứ không phải họ ‘Trữ’, ‘Lâm’ gì đó.”
Lời này của Văn Nhân Cửu vừa nói ra đều khiến cho mọi người không khỏi ngẩn người, hiện tại chỉ là động đến da lông của mấy thế gia kia, bọn họ vậy mà từng người một rêu rao ra ngoài, nếu như Văn Nhân Cửu thật sự muốn đoạt binh quyền của bọn họ, này lại giống như đem bọn họ lột da hủy xương, ngược lại chỉ sợ không tốt, họa ngoại xâm còn chưa giải quyết, rồi lại dồn ép những Thế gia kia dẫn binh tạo phản.
Nghiêm thái phó cười khổ: “Điện hạ nghĩ không phải không có lý, thế gia thế lớn, uy hiếp hoàng quyền, này quả thật không thể không quản, chỉ là lúc này —— thật sự chưa thể quản a!”
Văn Nhân Cửu cười như không cười nâng mắt nhìn mọi người, gật đầu đáp: “Cô dĩ nhiên biết rõ.” Lại nói: “Chuyện binh quyền, ngày sau sẽ có biện pháp. Cô cũng hiểu rõ không thể nóng vội.”
Mộ Dung Viễn nói: “Tình huống hiện tại đang theo chiều hướng tốt, chỉ là động tác của chúng ta nhưng vẫn chưa thể quá mức xúc động, nếu như ép mấy thế gia kia —— “
Văn Nhân Cửu híp mắt trầm mặc một lúc, sau đó gõ gõ thư án, nói: “Tất cả dựa theo kế hoạch mà làm, nếu như trên đường có biến, tức lại thảo luận.”