Đích thân ra tận cửa đón Lạc Kiêu cùng Triệu Mục vào trong, vẻ mặt tươi cười nói: “Hôm qua hạ nhân nhận được bái thiếp của Thế tử mang đến nơi này của hạ quan, hạ quan vẫn cho là mình nghe lầm, không nghĩ tới là Thế tử thật sự đại giá quang lâm, Thế tử bên này.”
Nói xong, dẫn Lạc Kiêu đi vào đại sảnh: “Chẳng qua là Thú Châu thiếu thốn, nơi này của hạ quan cũng không có cái gì để xem, chỉ sợ chiêu đãi không chu toàn, khiến Thái tử trách tội!”
Lạc Kiêu ngồi xuống theo ý tứ của Chu Thủ Văn, nâng mắt nhìn chung quanh một vòng, sau đó mỉm cười, nói: “Dĩ nhiên không thể so sánh như trong Kinh, nhưng nơi này của đại nhân so với quân doanh, cũng là khác biệt một trời một vực rồi.”
Chu Thủ Văn đoán không ra Lạc Kiêu là có ý gì, chỉ cười cười phụ họa vài câu, sau đó quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi ước chừng trên dưới hai mươi đang ngồi bên cạnh hắn, thử dò xét hỏi: “Không biết vị này là —— “
Lạc Kiêu quay đầu nhìn thoàng qua Triệu Mục, ngược lại là thoải mái phóng khoáng, nói: “Vị này chính là Triệu Mục, trước kia là gia thần của Bình Tân Hầu phủ, chẳng qua là mẫu thân nghe nói ta muốn tới Thú Châu, sợ ta ở trong quân không có người dùng, liền đưa y tới đây đi theo hầu hạ, để cho ta sai khiến. Nếu là nói thân phận, có lẽ cũng tính là cận vệ của ta.”
Những lời này nửa thật nửa giả, Chu Thủ Văn nghe vào tai cũng không tìm ra chỗ nào sai sót. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu quét qua trên người Lạc Kiêu cùng Triệu Mục một vòng, thấy trên hai người bọn họ không có mùi thuốc pháo mà lúc trước gã cho rằng, trên mặt cũng nhanh chóng thả lỏng, chẳng qua trong lòng vẫn là đề phòng như cũ.
Triệu Mục nghe thấy lời ám chỉ của Lạc Kiêu, cũng không nhăn nhó, hơi nâng mắt, hướng về phía Chu Thủ Văn liền ôm quyền hô một tiếng: “Chu thái thú.”
Chu Thủ Văn gật đầu, nói: “Triệu hộ vệ không cần đa lễ”, cứ như vậy người tới ta đi, hai bên hànhuyên vài câu, sau đó bên này bỗng nhiên nói: “Nhưng mà, tuy rằng trong phủ không có thứ gìtốt để chiêu đãi, một chén trà nhạt vẫn là có thể uống a. Vừa vặn lúc trước hạ quan bởi vì một ít kỳ ngộ mà được trà ngon, vẫn luôn không cam lòng thưởng thức —— hôm nay Thế tử cùng Triệuhộ vệ tới đây thật sự là đúng dịp!”
Nói xong, quay người hướng về phía sau vỗ vỗ tay, miệng hô: “Liễu nhi!”
Lạc Kiêu cùng Triệu Mục đều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Chu Thủ Văn vừa dứt lời, không lâu sau,sau đại sảnh liền truyền đến động tĩnh, một bàn tay trắng nõn* nhẹ nhàng vén lên rèm che, chỉ nghe thấy rèm che đụng vào nhau phát ra tiếng đinh đinh đang đang, ngay sau đó, chính là một khả nhân nhi** tuyệt trần giấu sau bức rèm, xấu hổ mang theo e sợ mà xuyên qua khe hở giương mắt nhìn bốn phía. Ánh mắt lập lòe kia quét đến Lạc Kiêu cùng Triệu Mục ngồi một bên,lập tức giống như bị dọa đột nhiên rũ xuống, sau đó, mới bưng khay trà chậm rãi bước ra khỏi rèm che.
(*Nguyên văn 柔夷 chỉ bàn tay xinh đẹp của nữ tử, trắng nõn mềm mịn.)
(**可人儿 mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.)
“Đại nhân.” Liễu nhi đi đến bên cạnh Chu Thủ Văn hô một tiếng, sau đó lại bị Chu Thu Văn vỗ một cái vào mông: “Thất thần cái gì, còn không mau rót trà cho Thế tử cùng Triệu hộ vệ!”
Liễu nhi đáp “Vâng”, nhẹ nhàng đặt khay xuống bàn, sau đó bàn tay trắng nõn mới cầm lên ấm trà hơi nghiêng, rót trà cho hai người, chậm rãi đưa qua.
Lạc Kiêu nhận trà Liễu nhi đưa tới, lại không cẩn thận đụng phải đầu ngón tay của nàng, Lạc Kiêu đang định xin lỗi, đã thấy giữa hai đầu lông mày Liễu nhi buộc chặt, rũ mắt nhìn hắn, dưới góc độ Chu Thủ Văn không thấy cầm lại tay của hắn, nhưng chỉ một cái chớp mắt, sau đó cái gì cũng không nói, dọn lại khay thướt tha lui xuống.
Lạc Kiêu nắm lại cuộn giấy Liễu nhi đưa tới trong tay, bất động thanh sắc giấu vào ống tay áo,trên mặt vẫn không có gì khác thường, chỉ cười nói với Chu Thủ Văn: “Đế Kinh mỹ nhân như mây, ngược lại không biết nơi Thú Châu này cũng có được sắc đẹp như vậy, không biết vị cô nương vừa rồi là —— “
Chu Thủ Văn cười đắc ý, miệng rồi lại khiêm tốn nói: “Tư sắc của nội tử (*vợ) chỉ thường thôi,nào có thể so sánh với những tuyệt sắc nơi Đế Kinh kia? Cùng lắm chỉ là vừa mắt mà thôi! Thếtử thật sự là quá khen.”
Lạc Kiêu liền cười: “Thái thú năm nay đã năm mươi có thừa, vẫn còn nạp mỹ thiếp như hoa mười lăm mười sáu. Một nhánh hoa lê đè lên hải đường*, thật sự là phúc lớn.”
(*Nguyên văn 一树梨花压海棠 Nhất thụ lê hoa áp hải đường: Đây là câu thơ trong bài thư Nhất thụ lê hoa áp hải đường của Tô Đông Pha làm để nói đùa Trương Tiên lấy vợ trẻ. Trương Tiên đã tám mươi, lấy một người thiếp mười tám tuổi.)
Lời này liền nói trúng tim đen của Chu Thủ Văn.
Lại nói đến Liễu Nhi kia vốn mang họ Ngô, trước kia cũng là tiểu thư thế gia thư hương*. Từ nhỏ đã có tri thức hiểu lễ nghĩa, cầm kỳ thi họa đều am tường. Đến khi lên mười một, mười hai tuổi, người đến đây cầu thân gần như có thể san bằng cổng nhà nàng.
(*Chỉ người có học)
Lúc ấy Chu Thủ Văn tại miếu hội liếc mắt nhìn qua Liễu Nhi mười bốn tuổi, chính là hồn phách liền bị câu đi. Khắp nơi nghe ngóng hỏi thăm Liễu Nhi tên gì họ gì, nhà ở nơi nào, dĩ nhiên cũng là đàng hoàng qua nhà cầu thân, thậm chí đồng ý lấy bình thê chi lễ* đối đãi với Liễu Nhi —— chẳng qua là gã còn chưa nói xong, lại bị lão cha ngoan cố vô liêm sỉ của Liễu Nhi đuổi ra, thậm chí còn ném lễ vật hỏi cưới của gã ra đầy đất.
(*平妻 tình huống có nhiều hơn là một chính thê trong chế độ đa thê, chỉ chính thê khác tồn tại song song ngoài vợ cả.)
Chu Thủ Văn nhớ tới đây, đáy mắt không khỏi hiện lên sát ý, nhưng nghĩ nghĩ đến hôm nay lão già kia đã sớm hóa thành một bộ xương trắng ở trong khe núi nào đó, con gái của lão vẫn là rơi vào trong tay gã làm thiếp, tâm tình thoáng cái lại khoan khoái dễ chịu.
“Hôm nay biết Thế tử muốn tới quý phủ làm khách, hạ quan cũng cố ý bao xuống Đông Hạ Lâutốt nhất Thú Châu để mời tiệc,” Chu Thủ Văn hớp một ngụm trà, sau đó mới nhìn Lạc Kiêu nói: “Hiện tại cũng gần đến lúc rồi, không bằng Thế tử cùng Triệu hộ vệ đi theo hạ quan dời bước đến Đông Hạ Lâu, nếm thử đồ ăn đặc sắc của Thú Châu ta.”
Triệu Mục theo bản năng nhìn thoáng qua Lạc Kiêu, đã thấy Lạc Kiêu chắp tay, trên mặt hiện lên vui vẻ, không chút do dự nói: “Vậy Lạc mỗ cùng Triệu hộ vệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Mà bên kia, Liễu Nhi đang ở trong phòng đứng ngồi không yên bốn phía bồi hồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa, quay đầu ra nhìn, chính là nha hoàn Tiểu Trân hầu hạ bên người. Liễu Nhi thấy Tiểu Trân, tiến lên vài bước liền hỏi: “Hiện tại tình huống phía trước như thế nào rồi?”
Tiểu Trân do dự đi qua, thấp giọng nói: “Đại nhân nói muốn mở tiệc chiêu đãi Thế tử họ Lạc kia, lúc này mọi người chắc hẳn đã khởi hành đến Đông Hạ Lâu rồi.”
Liễu Nhi mấp máy môi, vặn khăn trong tay, không biết nghĩ cái gì, chậm rãi đến bên giường ngồi xuống, rồi lại không nói tiếng nào.
Tiểu Trân ngồi xuống bên cạnh Liễu Nhi, kéo tay của nàng, khẽ nói: “Tiểu thư, Lạc thế tử kia mặc dù không giống đám huyện lệnh, tuần phủ kia ngày thường cấu kết với Thái thú làm chuyện xấu, nhưng suy cho cùng vẫn có câu quan quan tương hộ*! Huống chi… Cường long không áp nổi địa đầu xà**, người trông chờ vào một đứa nhỏ choai choai thì làm được gì!”
(*Quan lại bao che cho nhau.)
(**强龙不压地头蛇 một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng k thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó. Hàm ý: Người có quyền hành cũng k chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương. Đồng nghĩa: Phép vua thua lệ làng.)
Liễu Nhi vẫn không nói lời nào, đôi mắt đẹp nửa khép nửa hở lúc này lóe lên hận ý khắc cốt ghi tâm.
Tiểu Trân thở dài: “Hai năm qua tiểu thư vất vả nô tỳ dĩ nhiên nhìn vào mắt, nhưng, nếu như chuyện người có ý lợi dụng Bình Tân Thế Tử đối phó với Thái thú bị Thái thú biết được —— ”
“Cùng lắm thì chính là chết!” Rốt cuộc Liễu Nhi cũng mở miệng, vành mắt đỏ bừng rồi lại không chảy ra nửa giọt nước mắt, “Từ lúc phụ thân bỏ mạng, mẫu thân treo cổ tự tử trong phòng ngày đó, ta liền không muốn sống nữa! Nếu giết không được tặc nhân kia, ta ngược lại tình nguyện cứ như vậy chết đi!”
“Tiểu thư! Vạn lần không được nói lời xúi quẩy như vậy!” Tiểu Trân bị lời nói quyết tuyệt của Liễu Nhi khiến cho giật mình, theo bản năng đưa tay che miệng của nàng, ngay sau đó, nước mắt nhưng liền trào ra rồi, “Phải chết cũng nên là tên cẩu quan thiên đao vạn quả kia, tiểu thư lại có gì sai a? Thế đạo này… thế đạo này thật sự không để cho người tốt được sống!”
Liễu Nhi nhưng chỉ mấp máy môi, nhìn thẳng phía trước, mười ngón tay siết chặt khăn lụa trong tay.