Hoàng đế rời đi, bầu không khí của yến hội ngược lại càng hừng hực. Dưới ti trúc quản huyền (*đàn cầm tiêu sáo), mọi người mặt ngoài cười ha hả nâng ly cạn chén, sau lưng lại không ngừng nhìn về phía “Một chữ Tịnh Kiến Vương” ngồi bên kia, trong lòng đều không nhịn được thầm nói.
Bình Tân Hầu Thế Tử này tuy nói là anh dũng bất phàm, chiến công hiển hách, trong số con cháu thế gia chính là nhân vật hiếm có, nhưng sao có thể được phong Vương như vậy? Còn là một chữ sóng vai vương có thể cùng Văn Nhân Cửu hưởng vinh quang, địa vị ngang bằng? Cho dù năm đó những tướng lĩnh kia theo Thái tổ giành chính quyền, cùng lắm cũng chỉ phong hầu tước, này… này cũng thật là không thể tưởng tượng nổi! Văn Nhân Chử cùng Văn Nhân An ở một bên nghe, gần như đều cảm thấy Văn Nhân Cửu có lẽ điên rồi!
Nhưng mà một lời của thiên tử, nặng bằng nghìn quân. Nếu như Văn Nhân Cửu dám nói muốn phong Vương cho Lạc Kiêu tại đại điển đăng cơ của mình, việc này cũng là ván đã đóng thuyền, cho dù bọn họ có cân nhắc thế nào, không hiểu thế nào, nhưng tin tức do Văn Nhân Cửu đưa ra cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người rõ ràng, tầm quan trọng của Lạc Kiêu đối với y.
Lạc Kiêu thân là Bình Tân Hầu Thế Tử, là Phiêu Kỵ Đại tướng quân tay cầm trọng binh, thân phận của hắn đã là cao quý không tả nổi, trải qua ngày hôm nay, đừng nói phụ thân của hắn Bình Tân Hầu, cho dù là Văn Nhân Chử, Văn Nhân An cũng không so được với hắn. Một chữ sóng vai vương, này là chân chân chính chính dưới một người, trên vạn người.
Lạc Kiêu loạn đến lợi hại, đối mặt với từng đợt quan viên đến đây mời rượu, hắn chỉ có thể cố đè xuống rối loạn trong lòng đối phó với bọn họ, thẳng đến khi trăng lên giữa trời, hắn mới miễn cưỡng tìm cơ hội chạy ra ngoài.
Thủ vệ của Bàn Long Điện so với Đông Cung lại càng nghiêm ngặt hơn rất nhiều, nhưng này dù thế nào cũng không ngăn được Lạc Kiêu. Hắn một đường tránh người lần mò đến phòng của Văn Nhân Cửu, rồi lại thấy bên ngoài tầng tầng thị vệ đứng gác, nhưng bên trong tẩm cung to như vậy rồi lại giống như kỳ tích không có nửa người. Lạc Kiêu vừa thấy liền hiểu, đây là tiểu Bệ hạ của hắn đang chờ hắn.
Đã là rét đậm, bên ngoài lạnh đến lợi hại, nhưng trong phòng rồi lại ấm vô cùng. Ánh nến mờ nhạt phác họa hình dáng của người kia, y nghe thấy tiếng động, liền nâng mắt nhìn qua. Mỹ nhân dưới đèn, vẻ đẹp ấy lại càng khiến lòng người rung động.
Lạc Kiêu lẳng lặng nhìn y, những suy nghĩ lộn xộn lúc trước liền bình tĩnh lại. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là thua, thua đến lợi hại, nhưng hôm nay hắn mới biết được, A Cửu của hắn thì ra cũng thua không kém gì hắn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, y cũng dám, vậy mà thật sự dám ——
Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu vẫn đứng ở nơi đó nhìn y, hơi hất cầm: “Không ngồi sao.”
Lạc Kiêu liền ngồi xuống, hắn nhìn Văn Nhân Cửu, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết ngươi đang làm gì không?”
“Biết.” Văn Nhân Cửu nhàn nhạt đáp, y cầm hai cái ly đặt trước mặt, nhấc lên bình rượu chậm rãi châm rượu, “Hôm nay là đại điển đăng cơ của Trẫm, Trẫm làm một chuyện mà tất cả tân đế đều làm.”
Văn Nhân Cửu cầm một ly rượu trong tay vuốt ve, hồi lâu, nâng mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ cong, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một loại yêu lệ rực rỡ chói mắt: “Trẫm lập Hậu.”
Trái tim Lạc Kiêu như bị một bàn tay vô hình bỗng nhiên nắm được, chỗ ngực bởi vì khiếp sợ cùng vui sướng lại khiến cho hắn thậm chí cảm thấy được đau đến không thở nổi, tay của hắn rũ xuống một bên, đôi mắt khóa chặt Văn Nhân Cửu, giọng khàn đến đáng sợ: “Lập Hậu?”
“Trẫm đã từng nói, Trẫm tâm duyệt ngươi.” Ánh mắt Văn Nhân Cửu sáng rực, vẻ mặt trước giờ lạnh lùng đổi thành một loại dụ hoặc ‘không thể giải thích’*, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, “Ngươi quên rồi sao?”
(*Nguyên văn Thuyết bất thanh đạo bất minh(说不清道不明): nói không rõ đạo bất minh | không biết như thế nào để trình bày vấn đề; khó nói rõ ràng | tình cảm, quan hệ không rõ ràng.)
“Trẫm không thể cho ngươi danh phận Hoàng hậu, nhưng là có thể cho ngươi cái khác.” Văn Nhân Cửu cười khẽ một tiếng, y chậm rãi tới gần Lạc Kiêu, bờ môi mát lạnh dán lên vành tai hắn, y đưa ly rượu trong tay đến cho Lạc Kiêu, từng câu từng chữ, “Trẫm đem thiên hạ này phân cùng ngươi, Lạc Tử Thanh, ngươi có dám?”
Ánh mắt Lạc Kiêu như thiêu đốt, hắn nắm chặt ly rượu Văn Nhân Cửu đưa tới, trong ly là Xuân Phong Túy. Tám năm trước hắn rời kinh đến Thú Châu, Văn Nhân Cửu nói với hắn, nếu từ biệt mấy năm, hắn trở lại Đế Kinh tâm ý của hắn với y vẫn không đổi, liền quay về Đông Cung lại cùng y uống một ly Xuân Phong Túy.
“Uống rượu này, A Cửu, ngươi cả đời này cũng không chạy thoát khỏi ta, ngươi hiểu?” Giọng Lạc Kiêu có chút trầm, xen lẫn chút tàn nhẫn, hắn nhìn Văn Nhân Cửu, như là đang giãy giụa cái gì.
Văn Nhân Cửu cũng không cho hắn áp lực, y cầm lên một ly rượu khác trên bàn, vòng qua cánh tay Lạc Kiêu, cùng hắn cúi đầu uống ly rượu kia, sau đó liền hôn lên môi Lạc Kiêu, giữa hô hấp thốt ra lời nỉ non: “Trẫm đã sớm không chạy thoát khỏi ngươi rồi.”
Vì vậy, Lạc Kiêu hoàn toàn điên rồi.
Hắn ôm ngang Văn Nhân Cửu bỏ lên giường, sau khi ôm y hôn một trận điên cuồng, hạ mắt nhìn y, cắn răng thở hổn hển nói: “A Cửu, ta nhịn không được… có thể không? Ta sợ làm thương ngươi.”
Văn Nhân Cửu cũng thở phì phò, đôi mắt so với nửa đêm còn muốn đen trầm rồi lại lóe lên ý cười quyến rũ, y không nói gì, chỉ đưa tay kéo vạt áo Lạc Kiêu, dán môi mình lên.
“Vậy liền… thử xem.”
Bởi vì khát vọng cùng cực, động tác của Lạc Kiêu không thể khống chế mà xen lẫn vài phần vội vàng cùng thô bạo, quần áo trên người Văn Nhân Cửu quá mức phiền phức, hắn không có kiên nhẫn cởi, chỉ giật một cúc, liền kéo luôn áo ngoài của y ra. Văn Nhân Cửu nằm trên giường dùng tay đè lại bàn tay của Lạc Kiêu, khẽ cười: “Ngươi thật to gan, đây chính là long bào.”
Lạc Kiêu dùng một tay đè tay của Văn Nhân Cửu xuống giường, cả người áp lên, hắn cúi đầu nhìn người dưới thân, chỉ thấy trang phục vốn gọn gàng trên người y đã hoàn toàn xốc xếch, ngoại bào bị cứng rắn xé mở, trung y bên trong cũng bị kéo ra, chỉ còn tiết y lỏng lẻo che cũng không che hết thân thể, bả vai cùng với một mảng nhỏ lồng ngực rồi lại nửa che nửa đậy mà lộ ra ngoài, dưới ánh nến lập lòe như ẩn hiện một tầng sáng trong suốt. Lạc Kiêu nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đều đỏ rồi.
“A Cửu là muốn giáng tội ta sao?” Hô hấp ấm áp quanh quẩn bên tai, bàn tay mang theo lớp kén mỏng từ góc tiết y luồn vào trong, giống như con cá bơi lội tới lui tuần tra thân thể bóng loáng của Văn Nhân Cửu. Thân thể Văn Nhân Cửu cực kỳ tinh tế, nhiệt độ trên người y có chút lạnh, sờ lên trơn mịn, giống như một khối mỹ ngọc, khiến người yêu thích không buông tay. Tay Lạc Kiêu từ eo y sờ lên, dùng đầu ngón tay cẩn thận lại tình sắc vuốt ve bên sườn của Văn Nhân Cửu, rồi sau đó bỗng nhiên bóp một viên nhỏ nổi lên.
Văn Nhân Cửu giống như bọn điện giật bất chợt ưỡn người, miệng bất ngờ thét lên một tiếng ngọt ngào lại ngắn ngủi.
Tay Lạc Kiêu rất nóng, bàn tay thô ráp lướt qua da thịt mềm mịn của y sẽ mang theo một loại cảm giác run rẩy đau đớn. Cảm giác kích thích này từng chút một thấm vào huyết dịch, cuối cùng ngay cả trái tim cũng bắt đầu mất khống chế.
“Ưm… a…” Văn Nhân Cửu theo tay Lạc Kiêu mà không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay vốn rũ xuống hai bên không tự chủ vòng qua cổ Lạc Kiêu, đôi mắt mông lung nhiễm lên một tầng ẩm ướt, nhịn không được ưỡn người, cọ cọ thân thể mình về phía hắn, hơi thở dồn dập, “Nhanh… nhanh lên…”
Lạc Kiêu không ngừng xoa nắn viên hồng anh nổi lên kia, đồng thời cúi đầu điên cuồng hôn lên môi Văn Nhân Cửu. Một nụ hôn này nhưng là tiến quân thần tốc, đầu lưỡi bá đạo đẩy ra hàm răng kia, mãnh liệt càn quét răng môi đối phương, sau đó không chút lưu tình dẫn dắt đầu lưỡi của Văn Nhân Cửu, tham lam mút vào nước bọt của y.
“Nhanh? Cái gì nhanh? Ngươi không nói ta nhưng không rõ a.” Lạc Kiêu mút môi dưới của Văn Nhân Cửu, sau đó lại chậm rãi hạ xuống, sau khi lướt qua cằm, cắn một cái xuống yếu hầu tinh xảo kia, nghe thấy người dưới giống đau giống sảng khoái mà hút khí, lại cắn mút yếu hầu kia trong chốc lát, thuận thế trượt xuống ngậm thứ dã bị hắn bóp đến cứng rắn vào trong miệng hút.
Nhiệt độ của Văn Nhân Cửu cũng dần bị Lạc Kiêu chọc lên, y hơi ngửa đầu, lửa nóng thiêu đốt từ bên trong lại khiến cho cả người y bắt đầu tê dại, y hơi giãy giụa, cổ họng không kiềm chế được mà phát ra từng tiếng rên mang theo tình dục, cặp mắt đào hoa phủ đầy sương mù nửa khép nửa mở, rõ ràng là xen lẫn bất mãn, nhưng tình cảnh này lại không có nửa phần uy nghiêm của ngày thường, chỉ khiến người càng muốn khi dễ y khóc ra tiếng.
“Sờ sờ… a… ư… sờ nó!” Văn Nhân Cửu khó nhịn mà một tay luồn tay vào tóc dài của Lạc Kiêu, tay còn lại rồi lại nắm lấy bàn tay của Lạc Kiêu đang chạy trên người mình, cầm nó trực tiếp hướng về phía thân dưới của mình. Chỉ thấy địa phương bị tiết y che đậy không biết lúc nào đã run run rẩy rẩy nổi lên một túp lều nhỏ.
Huyết sắc nơi đáy mắt Lạc Kiêu càng thêm nồng đậm, hắn cắn đầu v* của Văn Nhân Cửu, dùng răng nhẹ nhàng nghiền nát, một tay quen cửa quen nẻo từ khe tiết y luồn vào trong, nắm lấy vật nhỏ nửa cứng kia. Tay Lạc Kiêu vô cùng có kỹ xảo, hắn lên lên xuống xuống trước, sau đó lại dùng ngón tay linh hoạt xẹt qua quy đầu, dùng kén mỏng cọ chỗ mẫn cảm tiếp nối giữa quy đầu cùng phần thân, tiếp đó lại là một trận lên xuống dồn dập. Một phen công phu, khiến cho Văn Nhân Cửu run rẩy toàn thân, gần như muốn bắn ra ở trong tay Lạc Kiêu.
Nhưng Lạc Kiêu không chịu để cho Văn Nhân Cửu dễ dàng toại nguyện như vậy. Hắn nhiệt liệt mà cuồng bạo trêu chọc Văn Nhân Cửu, nhưng lần này đến lần khác cứ đến lúc y sắp bắn lại chặn ngay miệng nhỏ kia không cho y bắn. Văn Nhân Cửu bị tra tấn khó chịu, chân mày cau lại, cổ họng cũng phát ra tiếng bất mãn. Lạc Kiêu nhưng chỉ cười cười, một bên trao đổi nụ hôn ướt át với y một bên dán bản thân đã hoàn toàn cương cứng ở trên người Văn Nhân Cửu, giọng nói khàn khàn mang theo một loại gợi cảm trí mạng: “Đêm tân hôn a, A Cửu chỉ lo cho mình thoải mái mà không để ý ta, không có lương tâm.”
Lông mi thật dài của Văn Nhân Cửu không ngừng rung động, y thở phì phò, bỗng nhiên đưa tay đẩy mạnh, đẩy Lạc Kiêu trên người. Lạc Kiêu trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, bị đẩy ra một chút, còn chưa chờ hắn nói cái gì, đã thấy Văn Nhân Cửu chống người lên, quỳ xuống giữa háng mình, hạ mắt giống như đang đánh giá hắn.
Lạc Kiêu liền thả lỏng mình nằm xuống, đôi mắt rồi lại mang theo một loại dục vọng nồng đậm nhìn chằm chằm thanh niên đang quỳ giữa háng mình: “Như thế nào?”
“Cho ngươi thoải mái.” Văn Nhân Cửu bỗng nhiên nâng môi cười, khuôn mặt y vốn đã yêu lệ, chẳng qua là xưa nay tính tình lãnh đạm không hiện. Nhưng nụ cười này, cùng với đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ, cộng với hơi thở tràn ngập tình dục tản ra từ bên trong kia, liền giống như quỷ mị câu hồn đoạt phách bước ra từ trong tranh, mê hoặc người đến không còn lý trí.
Lạc Kiêu cũng bị nụ cười mê người này câu hồn, đợi đến lúc hắn khôi phục thần trí, liền nhìn thấy tiểu nhân nhi nhìn qua vẫn luôn tựa băng tuyết kia cúi người giữa háng mình, không kịp ngăn cản, địa phương yếu hại phía dưới thân bị người dễ dàng ngậm vào.
Thân thể chấn động, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, bàn tay đã chạm đến đỉnh đầu y dừng lại, ánh mắt Lạc Kiêu thay đổi mấy lần, nhưng rốt cuộc vẫn không chống lại được ngọn lửa gần như muốn thiêu đốt hắn từ sâu trong lòng, tay nhẹ nhàng giữ lại ót Văn Nhân Cửu, dưới thân không tự chủ được đuổi theo khoái cảm mà đẩy về phía trước.
Văn Nhân Cửu là lần đầu tiên trong đời làm loại chuyện này, kỹ xảo gì đấy sẽ không có, chỉ có thể đơn giản ngậm Lạc Kiêu trong miệng, thỉnh thoảng dùng lưỡi liếm liếm phía trên, nhưng mà đây đối với Lạc Kiêu mà nói cũng đã là sung sướng đến cùng cực rồi. Lúc đầu hắn còn có thể khống chế, về sau rồi lại nhịn không được mà đè lại đầu Văn Nhân Cửu đâm vào trong, thẳng đến khi người kia chịu không nổi mà sặc phun ra thứ thô to kia, quay đầu không ngừng ho khan.
Lạc Kiêu nhìn bộ dạng Văn Nhân Cửu ho ứa nước mắt, cảm thấy vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, kéo người vào trong ngực mình, một lần nữa đè người xuống dưới thân, giữ cằm y lại trao đổi một nụ hôn triền miên, tiếp tục dời xuống dùng miệng mút lấy thứ kia của Văn Nhân Cửu, khiến cho người kia thét chói tai bắn ra, lúc này mới nở nụ cười. Đồng thời tay kia tìm kiếm trên giường, móc ra một hộp thuốc mỡ.
“A Cửu rồi lại chuẩn bị chu toàn.” Lạc Kiêu cười cười ở bên tai Văn Nhân Cửu thì thầm, “Ngươi muốn chuyện này, cũng muốn rất lâu rồi đi?”
Văn Nhân Cửu có chút không được tự nhiên, chỉ là lúc này cả người y giống như lăn lửa, cũng bất chấp cái gì liêm sỉ rồi, chỉ giãy giụa dưới thân Lạc Kiêu: “Muốn làm liền làm nhanh lên!”
“Cũng không biết A Cửu chính là tiểu sắc quỷ.” Lạc Kiêu cợt nhả mà bóp bóp mông Văn Nhân Cửu, “Nằm, ta giúp ngươi làm mềm cửa huyệt.”
Tai Văn Nhân Cửu đỏ bừng, rồi lại không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Lạc Kiêu mở hộp, hoàn toàn cởi xuống tiết y của Văn Nhân Cửu, nhìn vòng eo trắng tuyết, đáy mắt tối lại, cắn răng dùng một ngón tay dính thuốc mỡ thăm dò vào địa phương bí ẩn phía sau y.
Cửa huyệt quá hẹp, bên trong lại nóng hổi, giữa một hít một thở giống như đang há mồm hút lấy ngón tay của hắn. Lạc Kiêu chỉ cảm thấy dưới thân cứng như sắt, quả thật cứ muốn như vậy không quan tâm mà xông vào.
Nhắm chặt mắt, cố nén dục vọng bạo ngược trong lòng, cẩn thận mở rộng tiểu nhân nhi dưới thân, thẳng đến khi đã có thể miễn cưỡng bỏ vào ba ngón, lúc này mới rốt cuộc nhịn không được, ném đi hộp thuốc cao, đỡ thô dài dưới thân, mãnh liệt chôn mình vào.
Kích thích xảy ra đột ngột lại khiến cho Văn Nhân Cửu giống như cá cạn nước mà giật nảy mình, y kêu lên khàn khàn mà dồn dập, trong tiếng kêu mang theo khóc nức nở: “Chờ… chờ một chút… chậm một chút… chậm… A a! Lạc… Tử Thanh… A!”
Lạc Kiêu nhịn lâu như vậy, hiện tại quả thật cho dù thế nào cũng không nhịn được nữa rồi, nụ hôn rơi xuống lưng cùng bên tai Văn Nhân Cửu ngược lại là ôn nhu, nhưng động tác dưới thân hắn vừa nhanh vừa gấp, không cho người ta thở dốc, lại giống như muốn tươi sống làm chết Văn Nhân Cửu ở trên giường.
“A Cửu… A Cửu… ta yêu ngươi!” Lạc Kiêu bóp chặt phần hông nhỏ gầy của Văn Nhân Cửu, đáy mắt hắn đỏ bừng, dường như đã không còn lý trí, chỉ là lời nói ra rồi lại nóng bỏng mà triền miên, giống như muốn khắc vào trong lòng.
“Ư…. a! Chờ… chờ chờ…” Bị Lạc Kiêu đè dưới thân, Văn Nhân Cửu rên rỉ từng cơn, “Trẫm muốn… A! Trẫm… ta muốn nhìn ngươi… không muốn tư thế này…”
Trái tim Lạc Kiêu thịch một cái, nhưng lại không nỡ bỏ thân thể Văn Nhân Cửu lui ra ngoài, hắn chỉ hơi lui ra một chút, sau đó cứ như vậy dùng sức lật Văn Nhân Cửu qua. Kích thích kịch liệt lại khiến Văn Nhân Cửu bị ép ra nước mắt, y ngửa mặt xuyên qua nước mắt nhìn nam nhân lên lên xuống xuống trên người mình, trái tim y trong nháy mắt rung động lợi hại.
“A Cửu… A Cửu của ta…” Lạc Kiêu cúi người hôn hôn nước mắt của Văn Nhân Cửu, giọng nói khàn khàn mang theo yêu say đắm không cách nào hòa tan, “Ngươi cả đời này, đều là của ta rồi…”
“Ưm… ư… a…” Văn Nhân Cửu rên rỉ mà vòng qua lưng Lạc Kiêu, khóe môi cong lên, giọng nói xưa nay trong trẻo lạnh lùng mang theo tình sắc, trở nên lười biếng câu hồn: “Được… đều là… của ngươi…”
Tuy nói hai người Lạc Kiêu cùng Văn Nhân Cửu vẫn luôn cùng ra cùng vào, hình dung thân mật, nhưng bởi vì bận tâm thân thể Văn Nhân Cửu, Lạc Kiêu vẫn chưa làm đến bước cuối cùng. Nhưng một đêm này, rồi lại bởi vì đủ loại kích thích, hai người thật là củi khô bốc lửa, luân phiên các loại đa dạng, giằng co trọn vẹn một đêm.
Lúc đầu Văn Nhân Cửu còn kệ Lạc Kiêu lộn xộn, chẳng qua là Lạc Kiêu bên kia đã lâu không chạm y, cộng thêm Văn Nhân Cửu lại khiêu khích hắn khiêu khích đến quá mức, lần này chính là đã xảy ra liền không thể ngăn cản, lại càng về sau Văn Nhân Cửu thật sự chịu không nổi, khóc đến cổ họng đều khàn đến không ra tiếng, Lạc Kiêu cũng không thể dừng lại.
Đến khi bình minh gần đến, Văn Nhân Cửu đã thể lực chống đỡ không nổi mà mê man rồi, Lạc Kiêu rốt cuộc được cho ăn no cũng dừng lại. Hắn nhẹ nhàng xử lý đơn giản cho Văn Nhân Cửu một phen, sau đó ôm y vào trong ngực, dưới ánh nến mờ mờ nhìn y.
Khuôn mặt vẫn luôn quá mức tái nhợt nhiễm lên một tầng ửng hồng sau khi làm tình, đôi mắt khép kín, còn có thể thấy được vệt nước mơ hồ. Đôi môi vốn hồng nhuận lại càng là màu sắc diễm lệ, thậm chí còn hơi sưng.
Nhìn một chút, Lạc Kiêu liền nhớ tới bộ dạng mê loạn khóc lóc dưới thân mình của Văn Nhân Cửu trước đó, hắn không nên hung bạo như vậy, này là đêm tân hôn của hai người, hắn đáng ra phải càng thêm ôn nhu càng thêm săn sóc một chút —— nhưng mà hắn nhịn không được.
Hắn muốn y, muốn đến toàn thân đau đớn. Hắn muốn hung bạo như vậy để Văn Nhân Cửu có thể cảm nhận được hắn. Hắn muốn làm cho y khóc như thế, triệt triệt để để, hoàn toàn chiếm hữu y.
Y là Hoàng đế Đại Càn, nhưng cũng là A Cửu của một mình hắn. Là A Cửu có thể nói với hắn, “Trẫm đem thiên hạ này phân cho ngươi.”
Lạc Kiêu nghĩ đến đây, liền cảm thấy được thân thể mình lại bắt đầu rục rịch. Khóe môi hiện lên nụ cười khổ, cúi người hôn hôn khóe mắt Văn Nhân Cửu: Hắn thật sự là trước giờ lại không biết lực khống chế của mình vậy mà không thể chịu nổi một kích này.
Đêm qua hắn quá mức làm càn, đợi đến ban ngày, hắn phải đi tìm Ngự y xem cho Văn Nhân Cửu mới được.
Nghĩ như vậy, lại ôn nhu hôn hôn ấn đường cùng bờ môi tiểu nhân nhi đang ngủ mê mệt, lúc này mới rốt cuộc an phận, nhắm mắt ôm chặt Văn Nhân Cửu, liền ngủ.