(*Nguyên văn 不了了之 bất liễu liễu chi: Thành ngữ Hán, chỉ sự việc không thể đi đến hồi kết, chỉ mang chuyện đó để qua một bên rồi mặc kệ, cứ thế coi như xong việc.)
Hiền phi xảy ra chuyện, phái Tả tướng dĩ nhiên hô to oan uổng, thề với trời đây tuyệt đối là có người vu oan hãm hại, ban ngày trên triều, thậm chí có người kích động, ý đồ lấy cái chết thể hiện trong sạch.
Chỉ có điều phái Đại hoàng tử lên tiếng chỉ trích bị người hãm hại, phe phái đại thần còn lại vốn có ý định làm ngơ dĩ nhiên là ngồi không yên. Tư tàng long bảo là tội lớn, này cũng không đảm đương nổi. Trên triều, nhất thời tranh luận kịch liệt*, người tới ta đi, chuyện long bào vẫn chưa rõ ràng, ngược lại liên lụy đến không ít chuyện xấu những đại thần khác lén lút làm ra.
(*Nguyên văn 唇枪舌战 thần thương thiệt chiến: ngôn ngữ biện luận sắc bén, tranh luận kịch liệt.)
Đối với tình cảnh hỗn loạn chuyển biến bất ngờ này, Đức Vinh Đế cũng dần không thể khống chế, cuối cùng, bị một câu chống đối của Lý Ngự Sử khiến bản thân trực tiếp giận đến phát bệnh, chính là một lần nằm trên giường liền nằm đến gần nửa tháng.
“Đã nhiều ngày như vậy, bệnh của Thánh thượng vẫn còn chưa khỏi?”
Văn Nhân Cửu đẩy cửa tiến vào thư phòng, nâng mắt liền thấy Lạc Kiêu đang cầm một binh thư ngồi trên ghế mây, khẽ mỉm cười nhìn về phía y.
Nhàn nhạt gật đầu về phía đó, đi thẳng tới thư án ngồi xuống, cầm bút chấm mực, một bên phê tấu, một bên nói: “Bề ngoài tuy nói chỉ là nhiễm phong hàn, thế nhưng hỏi ngự y bên kia, nhưng chỉ là suy đoán hàm hồ.” Hơi hạ mắt xuống, môi mỏng rồi lại cong lên, “Chỉ mới vài năm, Cô cùng lắm chỉ là treo một cái chức vị Thái tử, người muốn tính mạng Cô đã nhiều vô số kể, huống chi là ——”
Lời đã hết, ý tứ trong đó thật sự rõ ràng.
Lạc Kiêu gật đầu, đưa tay giao binh thư cho cung tỳ đứng bên, chậm rãi đi đến bên người Văn Nhân Cửu, quen thuộc mài mực cho y, nói: “Dù sao triều đình trước đó có quá nhiều liên lụy, nếu không phải Thánh thượng bị bệnh một trận này, rồi cũng không biết hôm nay sẽ biến thành cái dạng gì.”
Văn Nhân Cửu nhếch môi không lên tiếng, chỉ là vẻ mặt nhàn nhạt tiếp tục lật tấu trong tay.
Lạc Kiêu thấy vẻ mặt Văn Nhân Cửu, cười thở dài: “Mỗi lần Thánh thượng phát bệnh, phần lớn chính sự đều giao cho Đại thần nội các* cùng đứng đầu Tả tướng. Nhưng lần này một phái Tả tướng đã chịu khổ trước đó, mà về sau Thái tử cũng bắt đầu vào triều. Mấy phái tranh giành cướp đoạt, quyền hành này quanh đi quẩn lại, cuối cùng lại rơi xuống người Hữu tướng.”
(*内阁 phụ tá nhà vua, chuyên trách giải quyết các công việc về văn thư, giấy tờ như xét duyệt các văn bản trước khi trình lên vua, làm phiếu nghĩ, thư bài, soạn các bản phúc đáp, kính sao bản vua phê, phụng sao lời chỉ dụ, sao lục phát giao công văn, coi giữ ấn tín, kiềm ký, long bài, lưu giữ châu bản, và các ngự chế thi văn v.v.)
“Những huynh đệ kia của Cô…” Đặt những tấu đã phê xong qua một chỗ, Văn Nhân Cửu bỗng ngửa đầu cười mà như không cười nhìn Lạc Kiêu. Sau khi loại bỏ độc tính, mặt của y không còn giống như lúc trước không chút huyết sắc —— nhưng vẫn trắng nõn như cũ, trong veo tựa lãnh ngọc, con ngươi màu đen rồi lại giống như màn đêm, chính là không cười, chỉ nhìn thoáng qua, phảng phất có một loại xinh đẹp bức người.
Lạc Kiêu vô thức bất động thanh sắc mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Văn Nhân Cửu, sau đó, hắn liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng trong trẻo của người kia: “Chẳng qua là đã kéo dài đến ngày hôm nay, có lẽ cũng là đã đến cực hạn. Nghĩ rằng cũng không còn lâu nữa, thân thể Thánh thượng cũng nên chuyển tốt. Từ này về sau, tình cảnh của Cô sợ là sẽ càng thêm vi diệu.”
Lạc Kiêu nhìn mực nước dưới tay dần đầy, khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì thế nào? Chỉ cần Bình Tân Hầu phủ một ngày còn tồn tại, phụ thân cùng thần tuyệt đối sẽ không để cho Điện hạ nửa điểm tổn thương.”
Văn Nhân Cửu hơi nheo mắt nhìn sườn mặt của Lạc Kiêu, sau đó lật ta một quyển tấu khác, qua hồi lâu mới nói: “Nếu là bỏ qua Bình Tân Hầu phủ, chỉ một mình Lạc Tử Thanh ngươi, vậy thì thế nào?”
Lạc Kiêu cúi đầu nhìn Văn Nhân Cửu. Ánh mặt trời đã có chút mãnh liệt, xuyên qua cửa sổ hé mở miễn cưỡng rọi vào, khiến cho khuôn mặt quanh năm băng tuyết của Văn Nhân Cửu cửu mang theo một loại màu sắc ấm áp kỳ lạ. Lạc Kiêu cảm thấy tiếng trống lúc trước tại thời khắc này đã biến mất hoàn toàn, đồng thời, một thứ không thể diễn tả bằng lời chậm rãi dâng lên.
Để xuống nghiên mực trong tay, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy ra toàn bộ cánh cửa đang khép hờ. Chính là giữa trưa thời điểm mặt trời chói chang nhất, hải đường bên ngoài nở kín một sân.
Ánh mắt Văn Nhân Cửu rơi xuống người Lạc Kiêu. Y nhìn hắn xoay người qua, bởi vì ngược sáng, biểu lộ trên mặt hắn cũng không được rõ ràng, nhưng giọng nói vẫn y hệt trong trí nhớ, thanh nhuận ôn hòa.
“Chủ tại thần tại, chủ tử thần vong.” Lạc Kiêu cũng nhìn vào khuôn mặt Văn Nhân Cửu, suy nghĩ rồi lại có chút vẩn vơ, hắn hạ mắt xuống, nói: “Nếu chỉ có một mình thần, thần sẽ vì Điện hạ chiến đấu đến một giọt máu cuối cùng, không thể sống một mình dù chỉ một phút chốc.”
Văn Nhân Cửu nghe lời Lạc Kiêu nói, mi dài rũ xuống, ngược lại cũng không nhìn ra tâm tình y thế nào, chỉ thản nhiên nói: “Đang êm đang đẹp, nói cái gì mà chết hay không chết. Cô muốn, là ngươi còn sống sờ sờ đứng ở bên cạnh Cô, giúp Cô bảo vệ tốt Đại Càn này —— Nắng quá chói, đâm đến mắt Cô đau. Tử Thanh vẫn là đóng cửa lại đi.”
Lạc Kiêu khẽ giật mình, thuận tay khép lại cửa, miệng lại nói: “Điện hạ như thế nào đột nhiên gọi tên của thần?”
Văn Nhân Cửu hạ bút phê tấu, tùy ý nói: “Tử Thanh không thích?”
Lạc Kiêu thầm thở dài một hơi, trên mặt rồi lại không tự chủ hiện lên vui vẻ chân thật: “Chỉ là sợ đảm đương không nổi.”
“Lúc trước ở ngoài, Tử Thanh gọi Cô ‘A Cửu’ cả một ngày cũng không cảm thấy gì a, lúc này lại thấy đảm đương không nổi rồi hả?” Văn Nhân Cửu ngẩng đầu nhìn Lạc Kiêu, nói: “Ngươi là thần tử của Cô, nhưng cũng là bằng hữu duy nhất khiến Cô công nhận. Cô đồng ý ngươi, ngày sau những lúc không có người ngoài, cũng không cần câu nệ khách khí với Cô như vậy —— ý trong lời này, Tử Thanh ngươi đã hiểu chưa?”
Trong mắt Lạc Kiêu xẹt qua cái gì đó, qua hồi lâu, cười gật đầu: “Vâng, thần đây liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Văn Nhân Cửu nhẹ nhàng nhướn mi, sau đó nhàn nhạt mở miệng: “Nếu đã biết, vậy còn không qua đầy tiếp tục mài mực cho Cô?”
Lạc Kiêu buồn cười thở dài một hơi, một bên đi đến một bên kéo dài giọng đáp: “—— Vâng.”
Đến chạng vạng tối, lúc này Lạc Kiêu mới ngồi kiệu về đến Bình Tân Hầu phủ. Vừa xuống kiệu, quản gia liền đến trước mặt Lạc Kiêu cười nói: “Thế tử ngược lại trở về đúng lúc, Hầu gia cũng vừa hồi phủ… Thế tử mau vào thôi, phu nhân đã cho người chuẩn bị đồ ăn, chỉ còn chờ Thế tử thôi.”
Mấy ngày trước Bình Tân Hầu đi luyện binh, bởi vì bất mãn bầu không khí phân tán trong quân, vì vậy liên tục mấy ngày không về phủ, nói là muốn triệt để chỉnh sửa quân kỷ một phen. Ngược lại không nghĩ tới hôm nay vậy mà trở về.
Lạc Kiêu gật đầu, về phòng thay một bộ quần áo, sau đó nhanh chóng đi tới đại sảnh, tập trung một chỗ với Bạch thị và Bình Tân Hầu.