Lưu phủ doãn thấp thỏm cả đêm, dựa vào gối, mới vừa mơ màng chợp mắt, bên ngoài có người kêu dậy: “Đại nhân, Sài đại nhân sắp tới rồi.”
Lưu phủ doãn vội vàng chạy đến công đường, nghĩ đến Sài Bình hiện giờ quyền cao chức trọng, nhất thời không dám khóc, ngồi nghiêm chỉnh chờ một lúc, sau đó nghe thấy tiếng xe ngựa bên ngoài phủ nha.
Lưu phủ doãn ra chào, cúi người vái lạy: “Hạ quan nghênh đón Sài đại nhân.”
Sau đó liên tục xin lỗi, “Hạ quan bất cẩn, sơ ý làm mất huyết thư mà Lý chủ sự để lại lúc lâm chung, xin đại nhân hãy trị tội.”
Sài Bình cười nói: “Lưu đại nhân đừng tự trách. Vụ án Lý chủ sự treo cổ có liên quan mật thiết đến vụ trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ, nay huyết thư bị trộm, rất có thể là cùng một kẻ cắp gây ra. Kẻ cắp dám xông vào hoàng cung, nói gì đến phủ nha Dương Châu? Cho dù Lưu đại nhân bủa vây khắp nơi cũng khó phòng ngừa.”
Y có gương mặt nhân hậu, nói chuyện nhỏ nhẹ, trái tim của Lưu phủ doãn đã vọt lên tới cổ họng, sau khi nghe những lời của Sài Bình thì rơi xuống lại.
“Tuy nhiên, huyết thư bị trộm không phải là chuyện nhỏ. Trước khi bản quan tới Dương Châu, Lăng Vương điện hạ đã dặn dò, nhất định phải bắt được kẻ trộm huyết thư.”
Sài Bình vừa nói vừa tránh sang một bên, chỉ vào một người mày rậm mặc đồng phục màu đỏ tía phía sau, giới thiệu: “Vị này là Tào giáo úy, hiện đang quản lý tuần tra ty của Xu Mật Viện. Lần này bản quan tới Dương Châu, Lăng Vương điện hạ đích thân phái Tào giáo úy và hai trăm binh vệ đi theo, một khi có tung tích của kẻ trộm, mong Lưu đại nhân ra lệnh cho nha sai của phủ nha hợp tác với Tào giáo úy.”
Lưu phủ doãn nói: “Chuyện này đương nhiên.”
Mọi người vừa nói vừa đi vào nhà kho phía sau công đường để tìm manh mối, thấy Vân Hy dẫn theo A Cửu từ hậu viện của phủ nha đi ra.
Hôm nay Vân Hy dậy rất sớm, định mau chóng hoàn thành công vụ, sau đó nhân dịp cúng Sơn Thần vào ngày kinh trập, đi đến khu vực núi Trường Huy để hỏi thăm tung tích của Tam công tử.
Nhìn thấy Sài Bình, nàng không khỏi sửng sốt, gật đầu nói: “Sài đại nhân.”
Sài Bình nhìn ống trúc mà Vân Hy cõng sau lưng, hơi dừng lại, cười nói: “Minh Uy tướng quân vất vả rồi, sớm như vậy đã ra ngoài làm việc.”
Quan hệ giữa hai người bọn họ rất hời hợt, không chào hỏi nhiều, ai bận việc nấy.
Lưu phủ doãn dẫn Sài Bình tới nhà kho cất bằng chứng, chỉ vào dãy kệ trong cùng và nói: “Huyết thư của Lý chủ sự được cất ở đây. Lúc kẻ cắp tới, có hơn mười người trông coi bên trong và bên ngoài, kẻ cắp đánh ngất nha dịch bên ngoài trước, xông vào trong, lấy huyết thư bỏ chạy.”
“Nghe Lưu đại nhân nói vậy, kẻ trộm đó không phải trộm, mà là cướp?”
“Tào giáo úy nói đúng, chính là cướp, nhưng võ công của hắn rất giỏi, không ai đánh lại, hắn muốn cướp, nha sai của nha môn không còn cách nào.”
Sài Bình hỏi: “Kẻ cắp trông thế nào?”
Vương bộ đầu đi theo Lưu phủ doãn nói: “Hắn mặc đồ đen, che mặt, không nhìn rõ, chỉ nhớ có chiều cao trung bình, hơi gầy, rất linh hoạt.”
Sài Bình hỏi Vương bộ đầu: “Lúc ấy ngươi dẫn người đuổi theo?”
“Vâng.”
Sài Bình liếc nhìn Tào giáo úy, “Ngươi thử võ công của Vương bộ đầu.”
Khoảng sân bên ngoài nhà kho rất nhỏ hẹp, hai người trong nháy mắt đã qua bảy tám chiêu. Sau bảy tám chiêu, Tào giáo úy thu tay lại, đi đến bên cạnh Sài Bình chắp tay: “Bẩm đại nhân, võ công của Vương bộ đầu không yếu, kẻ trộm có thể đối phó với Vương bộ đầu và hơn mười nha sai, vậy võ công của hắn vượt xa hạ quan.”
Sài Bình nhíu mày: “Giỏi như vậy?”
Y nhìn xung quanh rồi hỏi: “Kẻ trộm chạy đi đâu sau khi lấy huyết thư?”
“Bẩm đại nhân, kẻ trộm không dây dưa nhiều với tiểu nhân, trộm huyết thư xong thì trèo tường chạy.” Vương bộ đầu nói.
Ngay sau đó dẫn Sài Bình ra khỏi cửa nhỏ ở góc sân, đến một cái ao gần con hẻm, “Hắn thấy thuộc hạ đuổi theo không rời, dẫn tiểu nhân lòng vòng ở phụ cận, chờ khi tiểu nhân choáng váng thì biến mất.”
“Biến mất?”
“Vâng.” Vương bộ đầu nói, “Kẻ trộm xuất hiện lần cuối ở gần cái ao này. Tiểu nhân không những tìm mấy con hẻm và con đường gần đó, mà còn thiết lập rào chắn ở đầu phố, thậm chí phái người xuống nước tìm, nhưng không thấy dấu vết của kẻ trộm.”
Sài Bình lắng nghe những lời của Vương bộ đầu xong, nhất thời suy tư.
Theo như Vương bộ đầu nói, không có gì sai sót với việc sắp xếp tìm kiếm và truy lùng.
Cho dù kẻ trộm tài giỏi đến đâu cũng không thể trốn thoát các con đường và ngõ hẻm gần nha môn, nhưng vì sao hắn biến mất?
Một lát, Sài Bình đột nhiên nói: “Không đúng.”
Hắn hỏi Vương bộ đầu: “Ngươi xác định sau khi kẻ trộm lấy huyết thư, không hề dây dưa nhiều với ngươi mà trực tiếp trèo tường chạy?”
“Xác định.” Vương bộ đầu gật đầu.
Lưu phủ doãn thấy bộ dạng hiểu ra của Sài Bình, thận trọng hỏi: “Sài đại nhân nhìn ra manh mối gì phải không?”
Sài Bình không giấu ông, “Xét hành vi của kẻ trộm, hắn có bản lĩnh, to gan, mục đích chỉ muốn trộm huyết thư của Lý chủ sự lúc lâm chung, vì vậy hắn xông vào nhà kho một cách dứt khoát, trộm huyết thư, lập tức bỏ chạy. Nếu như vậy, vì sao hắn lại dẫn ngươi loanh quanh vùng phụ cận nửa canh giờ, ra khỏi thành sớm một chút không tốt hay sao?”
“Chỉ có một nguyên nhân. Hắn không biết rõ nơi này.”
Lưu phủ doãn líu lưỡi: “Nếu kẻ trộm không quen thuộc với nơi này, vậy hắn không thể biến mất. Hắn lòng vòng thật lâu, chắc chắn đã kiệt sức, cuối cùng vì sao không thấy bóng dáng?”
Sài Bình nhíu mày suy nghĩ kỹ, “Bản quan cũng chưa nghĩ ra điểm này.”
Y hỏi Vương bộ đầu: “Ngươi chắc chắn sáng hôm đó, sau khi kẻ trộm biến mất, ngươi không nhìn thấy ai khả nghi hay sao?”
“Bẩm Sài đại nhân, chắc chắn.”
Lưu phủ doãn cũng nói: “Bẩm đại nhân, sáng hôm đó, ngoại trừ mấy người thường giao đồ ăn và rượu gần nha môn, Vương bộ đầu quả thật không thấy người nào khả nghi, hạ quan cũng đã xác nhận với Tần hộ vệ, tức là cô nương Tần Lâu – người đi theo Vân tướng quân – tới từ Kim Lăng.”
Sài Bình sửng sốt: “Vì sao phải hỏi nàng?”
“Bẩm Sài đại nhân, Tần hộ vệ là hộ vệ của Vân tướng quân. Lần này Vân tướng quân tới Dương Châu, ban đầu không mang theo nàng. Sáng hôm đó, Vương bộ đầu dẫn toàn bộ nha sai truy bắt kẻ trộm, tình cờ gặp Tần hộ vệ tới nha môn tìm Vân tướng quân, vì vậy hạ quan hỏi nàng.”
Sài Bình im lặng khi nghe vậy.
Dần dần, sự nghi ngờ trên mặt y tan biến, chút sáng tỏ được bao phủ lên.
“Tần Lâu này, võ công thế nào?”
Điều này khiến mọi người đều đặt câu hỏi, A Cửu lớn lên ở Tái Bắc, chưa từng sống ở Kim Lăng, những người binh nghiệp ở đây, chưa từng có ai đánh với nàng.
Một lát sau, Tào giáo úy nói: “Bẩm đại nhân, tuy thuộc hạ chưa từng đánh nhau với Tần hộ vệ, nhưng biết võ công của Vân tướng quân. Với bản lĩnh của Vân tướng quân, một mình đối phó với Vương bộ đầu và hơn mười nha sai hẳn là không khó. Nếu Tần hộ vệ có thể đảm nhiệm việc bảo vệ Vân tướng quân, võ công của nàng không hơn Vân tướng quân thì cũng tương đương.”
Sài Bình nghe vậy, chỉ nhàn nhạt “Ừm”.
Y nhìn ao nước không gợn sóng trước mặt, dặn dò: “Vương bộ đầu, ngươi dẫn theo nha sai tiếp tục tìm kiếm manh mối trong ngõ hẻm phụ cận phủ nha.”
“Vâng.”
“Tào giáo úy, ngươi chọn vài binh vệ bơi giỏi, xuống nước tìm chứng cứ.”
Tào giáo úy khó hiểu, xin ý kiến: “Xin hỏi Sài đại nhân, thuộc hạ nên lục soát chứng cứ gì?”
“Tìm bộ đồ đen mà kẻ trộm đã cởi ra.” Sài Bình nói chầm chậm, “Kẻ trộm không biến mất, chỉ dùng thủ thuật che mắt.”
Trời đã sáng, Sài Bình kiểm tra chứng cứ xong, trở lại nha môn uống trà, giả vờ lơ đãng cười hỏi: “À, Lưu đại nhân, sáng nay Vân tướng quân và Tần hộ vệ làm việc gì phải không?”
“Nghe nói muốn đến cửa thành, tìm võ vệ canh gác để dặn dò chuyện bắt cướp.”
Sài Bình kinh ngạc: “Sao giờ còn chưa trở lại?”
Lưu phủ doãn nói: “À, Vân tướng quân nói rằng nàng còn có chút việc riêng cần làm, hẳn là đang chạy đến khu vực núi Trường Huy.”
Sài Bình đương nhiên biết Vân Hy đến núi Trường Huy làm gì, y trầm ngâm một lát, dường như nhớ tới gì đó, cười nói: “Nhìn trí nhớ của bản quan này, hôm nay là kinh trập, Lưu đại nhân nên đến núi Trường Huy, đưa dân chúng đi cúng Sơn Thần. Chuyện lớn như vậy, xuýt nữa bản quan đã làm chậm trễ, là lỗi của bản quan.”
Lưu phủ doãn vội nói: “Không sao, không sao, thời gian cúng Sơn Thần không cố định, đợi Tào giáo úy lục soát chứng cứ xong, hạ quan đi cũng không muộn.”
“Không cần chờ hắn.” Sài Bình nói, “Tào giáo úy có lục soát ra chứng cứ hay không còn chưa biết. Không thể chậm trễ việc quan trọng của Lưu đại nhân bởi vì một bằng chứng vô căn cứ.”
Y nói xong, đứng dậy, cười nói: “Bản quan chưa thấy cúng Sơn Thần lần nào, sẽ đi cùng Lưu đại nhân để mở mang kiến thức.”
—*—*—*—
Nhiều ngày nay, cửa hàng tơ lụa của Phùng Truân nhận một mối từ Kim Lăng, cần gửi một trăm bó gấm đến Kim Lăng.
Phùng Truân ngâm mình cả ngày trong cửa hàng tơ lụa, bận bịu tối mày tối mặt, cho đến trước ngày kinh trập mới giải quyết mọi việc xong xuôi.
Trình Sưởng thấy ông bận rộn nên không quấy rầy, nhưng dù sao hắn cũng là người phụ trách kiểm soát rủi ro tài chính, thỉnh thoảng thấy Phùng Truân cầm sổ sách suy nghĩ cả trăm lần cũng không ra, tùy tiện gợi ý đôi câu, có thể khiến Phùng Truân thông suốt rất nhiều.
Vào ngày kinh trập, dù sao Trình Sưởng cũng là khách, không nên để chủ nhà chờ nên dậy sớm hơn thường lệ một chút.
Hắn rửa mặt xong, thay quần áo, vừa đẩy cửa ra đã ngẩn cả người.
Phùng Truân cùng Phùng Quả đã đợi ở cửa.
Phía sau hai người là hai hàng tỳ nữ, bưng khay, trên khay toàn là trang phục màu trắng.
Phùng Truân cung kính nói: “Bồ Tát đại nhân, hôm nay ngài muốn đi ra ngoài, tiểu nhân đặc biệt chuẩn bị một ít trang phục của người trần cho ngài lựa chọn.”
Trình Sưởng: “……”
Hắn nhìn lướt qua, toàn bộ xiêm y đều được làm bằng chất liệu cực tốt, gấm mây, gấm nổi, gấm khói mềm, thậm chí lụa tuyn cũng có, hình thức đa dạng, không giống nhau, chỉ có một điểm ——
“Sao tất cả đều là màu trắng?”
“Ồ, bởi vì tiểu nhân nghe nói, thần tiên trên trời mặc xiêm y trơn, gọi là áo tiên như mây, phức tạp nhưng lại đơn giản, áo trắng bay phấp phới.” Phùng Truân nói, sợ hãi hỏi, “Chẳng lẽ không phải màu trắng? Vậy tiểu nhân sẽ kêu thợ may gấp rút may xiêm y mới, nhưng không biết Bồ Tát đại nhân thích mặc cái gì.”
Trình Sưởng: “…… Không cần, mặc gì cũng được.”
Hắn vốn định nói trang phục mà hắn đang mặc là được rồi, nhưng nghĩ đến công lao của Phùng Truân trong việc chuẩn bị quần áo, không nỡ bỏ qua lòng tốt của ông, ngẫm nghĩ, lại nói, “Không phô trương là được.”
Phùng Truân đáp “Vâng”, lựa chọn cẩn thận trong số quần áo màu trắng, lấy ra một bộ lụa trắng trơn, đưa cho Trình Sưởng.
Trình Sưởng nhận lấy, vào phòng thay.
Lụa trắng trơn thuần khiết sạch sẽ, ánh xuân chiếu vào khiến cả người hắn như phủ sương, gương mặt như sơn hà pha một tia lạnh lẽo, còn hấp dẫn lòng người hơn mùa xuân.
Phùng Truân xuýt nữa bị mù mắt.
Một lát sau, ông thận trọng nói: “Bộ này…… hình như có chút phô trương. Hay là, Bồ Tát đại nhân đổi bộ khác?”
Trình Sưởng gật đầu: “Được.”
Cầm lấy bộ gấm nổi mà Phùng Truân chọn lại cho hắn, đi vào phòng thay, một lát sau bước ra: “Bộ này thì sao?”
Gấm nổi bồng bềnh như sương như nước, mặc lên người Trình Sưởng, ánh xuân xung quanh tan thành mây khói, hợp với ánh mắt lạnh lùng của hắn, tựa như sắp bước lên bậc thang bằng mây đi lên trời.
Phùng Truân xuýt nữa quỳ xuống dập đầu trước hắn.
Sau một lúc lâu, ông mới bình tĩnh lại, khó xử: “Bộ này…… hình như cũng hơi chói mắt.”
Ngay sau đó, lựa thêm một lần nữa, chọn bộ đơn giản nhất đưa cho Trình Sưởng.
Trình Sưởng đã liên tục đổi hai lần, hai bộ đều thanh lịch, nhưng không có bộ nào là không phô trương.
Gần nửa canh giờ sau, Trình Sưởng mặc bộ gấm mây cuối cùng, bước ra khỏi phòng hỏi: “Vẫn chưa được hay sao?”
Phùng Truân: “……”
Trình Sưởng: “Còn muốn đổi?”
Phùng Truân: “……”
Lúc này, Phùng Quả nói: “Không đổi, không đổi.”
Bồ Tát đại nhân như vậy, đổi cái gì cũng vô ích.
Phùng Truân thận trọng hỏi: “Bồ Tát đại nhân thật sự không có chút pháp lực nào à?”
“Có chuyện gì vậy?”
“Là thế này,” Phùng Truân vô cùng khó xử, “Bồ Tát đại nhân có khí chất tao nhã, dung mạo cao quý, trang phục của trần gian khó che giấu được. Nếu Bồ Tát đại nhân không muốn phô trương, chỉ có thể tự làm phép, tạm thời che đậy dung mạo của ngài.”
Trình Sưởng: “……”
Thật là Phật đạo không tách rời, làm phép gì cũng ra.
Trình Sưởng: “Ta thật sự không có chút pháp lực nào cả.”
Phùng Truân nghe vậy, nhất thời hết đường xoay xở, quay lại nhìn Phùng Quả.
Phùng Quả ngẫm nghĩ rồi nói: “Bồ Tát đại nhân, vóc dáng thần tiên là chuyện nhỏ, hôm nay dù sao cũng là hội hoa triều, khu vực núi Trường Huy vô cùng náo nhiệt, ngài xuống xe ngựa, chen vào đám đông, sẽ không có quá nhiều người chú ý tới vóc dáng thần tiên của ngài, nhưng gương mặt này……”
“Tiểu nhân biết rồi!” Trong đầu Phùng Truân lóe lên tia sáng, một tay nắm chặt, gõ vào lòng bàn tay của tay kia, “Chỉ cần Bồ Tát che mặt là được.”
Ông ngẫm nghĩ, sau đó lại nói: “Chỉ có nữ tử mới đội mũ có rèm, Bồ Tát đại nhân có thể che dù.”
Nói xong, kêu người hầu đi lấy dù tới.
Trình Sưởng không thể ngờ, hôm nay hắn dậy sớm, thay quần áo gần một canh giờ, đến núi Trường Huy không gần, nếu chậm trễ nữa, e rằng hôm nay sẽ không thấy phủ doãn của Dương Châu và khâm sai từ kinh thành đến.
Trình Sưởng cầm dù, bung ra, nói: “Đi thôi.”
Ngay sau đó bước tới cửa viện.
Phía trên dù, một nửa trắng, một nửa loang lổ vết mực sơn thủy. Phía dưới dù, công tử trong bộ xiêm y màu trắng, thong thả bước đi trên con đường đá, như vậy đã là một phong cảnh.
Phùng Truân: “……”
Phùng Quả: “……”
Trình Sưởng đi đến cửa viện, xoay lại, thấy bọn họ còn chưa đi theo nên hỏi: “Không đi hay sao?”
Thôi, cứ như vậy đi.
Chỉ đành như vậy.
Phùng Truân và Phùng Quả nói: “…… Đi thôi.”