Đúng là người câm.
Tần Trung thấy Vân Hy tới, ngồi xổm xuống trước mặt người câm, quơ tay, sau đó chỉ vào Vân Hy phía sau, kiên nhẫn nói: “Người câm, ngươi nhìn xem, ai tới kìa.”
Người câm vừa câm vừa điếc, không nghe thấy Tần Trung nói gì, nhưng ông hiểu ý, một lát sau, ngẩng đầu lên, nhìn Vân Hy.
Vân Hy cũng ngồi xổm xuống, khẽ mỉm cười và nói: “Chú câm, ta là A Đinh, ngài còn nhớ ta không?”
Người câm cẩn thận nhìn nàng, dường như hơi tò mò, nhưng một lát sau, ông trở nên sợ hãi, co rúm vào trong góc, quay mặt đi không dám nhìn Vân Hy, phát ra vài tiếng trầm thấp trong cổ họng, mang theo tiếng khóc nức nở khàn khàn.
Vân Hy biết người câm sợ người lạ, lo lắng ông bị kinh hãi, đành phải đứng dậy lui ra sau.
Tần Trung thở dài: “Người câm lúc trẻ còn đỡ, tuy sống một mình nhưng cũng không đến mức sợ người lạ đến như vậy. Lúc đó ông ấy tín nhiệm hầu gia nhất, cận vệ bên cạnh hầu gia, chính là mấy người nhóm Thôi thúc, thường thường có thể nói vài lời với ông. Đáng tiếc trong trận chiến Tái Bắc năm đó, ây dà, quá thảm, hầu gia, lão Thôi, người câm cũng trở nên như vậy.”
Những chuyện này đã được Vân Lạc nói với Vân Hy mấy ngày gần đây.
Người câm không biết ngôn ngữ ký hiệu, năm đó Vân Thư Quảng nhặt ông từ sa trường về, chỉ có thể giao lưu bằng cử chỉ đơn giản.
Khoảng bảy năm trước, Vân Thư Quảng xuất chinh lần cuối đến Tái Bắc, từng giao hai thiếu niên cho người câm chăm sóc.
Đáng tiếc trận chiến Tái Bắc quá bi thảm, cả vạn tướng sĩ bị chôn vùi nơi sa trường. Người câm không còn người tín nhiệm, hai thiếu niên trong nhà ông cũng mất tích sau trận chiến đó. Không còn chỗ nào để chứng thực hai thiếu niên có phải là Ngũ điện hạ và tiểu thái giám hay không.
Vân Hy hỏi: “Chú câm như thế này, làm sao tìm được Ngũ điện hạ?”
Không thể mang theo ông đến từng nhà để xác nhận phải không? Xem bộ dạng này, ngay cả tới Trung Dũng Hầu phủ mà ông cũng kháng cự.
Tần Trung nói: “Đúng vậy, chúng ta định tìm người khả nghi trước, sau đó dẫn ông tới để xác nhận.”
Ông lại nói, “Nhưng ông ấy không ngốc đâu, đầu óc cũng không hỏng. Chúng ta ở chung với ông mấy năm, ông đều nhận ra tất cả, ông chỉ rất cảnh giác, đặc biệt sợ hãi người lạ.”
Vân Hy “Ừm”.
Lúc này, Triệu Ngũ đi vào chính đường bẩm báo: “Thiếu tướng quân, đại tiểu thư, Điền giáo úy tới, nói là có việc gấp muốn gặp đại tiểu thư.”
Vân Lạc hỏi: “Chuyện gì?”
“Hình như chuyện của Điền đại nhân.”
Chuyện của Vọng An?
Vân Hy vừa nghe vậy, vội vàng nói: “Mời hắn vào.”
Dứt lời, nàng cũng đi ra ngoài.
Mới đi nửa chừng, đột nhiên nghĩ đến người câm còn ở trong chính đường.
Người câm thật sự sợ người lạ, tới lâu mà vẫn luôn hoảng sợ, ngay cả nước mà cũng không dám uống. Nếu chút nữa gặp Điền Tứ, e rằng sẽ sợ nhiều hơn, vì thế nói với Tần Trung: “Tần thúc, ngài đưa chú câm ra hậu viện nghỉ ngơi một lát đi.”
Tần Trung “Ừ”, đỡ người câm dậy.
Người câm ở trong phòng còn đỡ, vừa ra khỏi chính đường, bị ánh nắng chiếu vào, vội vàng trốn sau lưng Tần Trung, nhắm mắt đi theo ra hậu viện.
Vân Hy vừa bước vào viện, nhìn thấy Điền Tứ đứng ở cửa viện, nhìn chằm chằm Tần Trung và người câm một cách xuất thần.
Nhưng nàng lo cho Điền Trạch, nhất thời không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Điền Tứ, sao vậy? Vọng An xảy ra chuyện gì?”
Một lúc lâu Điền Tứ mới định thần lại, chỉ hướng Tần Trung rời đi: “Vừa rồi, người đó……”
“Là người Tái Bắc.” Vân Hy nói, “Năm ngoái đi theo Trung Dũng quân cũ đến Kim Lăng.”
Điền Tứ sửng sốt một lúc, sau đó “Ồ”.
“Ta nghe Triệu Ngũ nói, ngươi tới là vì chuyện của Vọng An, hắn xảy ra chuyện gì?” Vân Hy lại hỏi lần nữa.
“Không, không xảy ra chuyện gì cả.” Điền Tứ im lặng một chút mới nói, nhìn thấy Vân Lạc cũng đi ra, vội vàng hành lễ, “Thiếu, thiếu tướng quân ——”
Vân Hy hỏi: “Thật sự không có việc gì?”
“Không, thật sự không có.” Điền Tứ nói, “Chỉ là, lúc —— lúc trước, Vọng An tới hầu phủ, mượn, mượn thiếu tướng quân một quyển sách, làm mất. Ta lại đây đền, đền quyển khác.”
Vân Lạc cười nói: “Không sao, ta thường không xem những quyển sách đó. Điền huynh đệ chịu đọc, coi như giúp ta tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, ta nên tạ hắn mới đúng.”
Điền Tứ lại cảm tạ Vân Lạc, thấy Vân Hy muốn dẫn mình vào trong phủ, đi theo vài bước, đột nhiên dừng lại: “A, A Đinh, ta không ngồi trong chính đường đâu, ta ra hậu viện —— hậu viện, thăm Bạch thúc. Ta, ta lâu rồi, không gặp ông.”
Vân Hy nghe vậy, gật đầu: “Được, ngươi tự đi nhé.”
Điền Tứ tới hậu viện, vào phòng Bạch thúc ngồi một lát, đi ra hỏi một gã sai vặt: “Vừa rồi, người đi, cùng Tần thống binh, đâu?”
Gã sai vặt dẫn hắn tới trước một gian phòng và nói: “Người câm sợ người lạ, thích ở một mình. Tần thống binh dặn rằng, để ông nghỉ ngơi nửa ngày ở đây, tiểu nhân mới vừa đưa nước.”
Điền Tứ gật đầu, do dự một chút mới nói: “Ta, ta thăm ông ấy.”
Mấy năm nay Điền Tứ thường xuyên đến Trung Dũng Hầu phủ nên giống như người trong nhà, gã sai vặt không đề phòng hắn, nghe hắn nói vậy thì lui xuống.
Điền Tứ hít một hơi thật sâu trước cửa phòng, sau đó đẩy cửa bước vào.
Đã quá trưa, ánh sáng trong phòng không tốt, trên bàn đặt một ngọn nến.
Người câm vốn đang ngồi một mình ở mép giường, thấy có người tới, lập tức lui vào trong góc giường, lấy cánh tay che mặt.
Điền Tứ im lặng một chút, đi tới trước, kéo cánh tay ông ra. Người câm cực kỳ sợ hãi, liều mạng vung cánh tay ngăn hắn, đánh mấy cái vào mặt và cổ Điền Tứ, nhưng động tác của ông chậm lại ngay khi nhìn rõ mặt Điền Tứ.
Người câm này chưa từng tiếp xúc với người lạ, vừa nhìn thấy rõ bộ dạng của Điền Tứ, trong cổ họng phát ra vài tiếng “A, a”, hai mắt tràn đầy ánh sáng, lộ ra sự khiếp sợ, vui vẻ và buồn bã.
Điền Tứ bật khóc, hắn khàn giọng nói: “Thật sự, thật sự là ngươi.”.
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
“Sao ngươi, đến Kim Lăng?”
Người câm ngơ ngác nhìn hắn, một lát sau, liều mạng khoa tay múa chân.
Điền Tứ hiểu ý ông, nhẹ nhàng nói: “Ngươi, ngươi yên tâm, điện hạ, rất tốt.”
Hắn nói chuyện rất chậm.
Tần Trung không biết, ngay lúc Vân Thư Quảng giao Điền Tứ và Điền Trạch cho người câm, đôi tai của người câm đã không thể nghe được nhiều, nhưng ông đã nhận lời ủy thác thì cần phải làm hết sức mình. Để có thể chăm sóc cho Điền Tứ và Điền Trạch, ông dần dần học cách đọc khẩu hình, cho nên khi nói chuyện với ông, chỉ cần nói chậm một chút, ông có thể xem hiểu.
Điền Tứ lại nói: “Ta, ta năm đó, đi theo điện hạ, vào Kim Lăng. Sau khi tìm được tiểu thư, mấy năm nay, mấy năm nay chúng ta, vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”
“Mấy năm nay, chúng ta sống rất tốt.”
“Còn ngươi thì sao?”
Người câm mở miệng, đầu tiên lắc đầu, sau đó chỉ Điền Tứ, rồi liều mạng gật đầu.
Điền Tứ hiểu, ông đang nói, chỉ cần mọi người sống tốt, ta cũng ổn.
Người câm ra hiệu, hỏi Điền Trạch dạo này thế nào, vì sao không thấy hắn.
Điền Tứ nói: “Hắn thông minh và nhân từ giống Uyển nương nương, hiện đang làm quan. Hôm nay, hôm nay làm việc ở nha môn.”
Người câm vội vàng xua tay.
Điền Tứ nói: “Ta biết, thân phận của hắn, làm quan —— làm quan sẽ không tốt. Ngươi yên tâm, chỉ cần, chỉ cần xong mọi việc, ta và điện hạ, trở lại, thảo nguyên Tái Bắc, ở với ngươi, như trước.”
Người câm lại xua tay, ra hiệu, đừng quay lại Tái Bắc, Tái Bắc khổ lắm. Kim Lăng tốt hơn, chỉ cần có thể bình an, hai người cứ ở lại Kim Lăng.
Điền Tứ định nói thêm, chợt nghe có tiếng bước chân mơ hồ bên ngoài, có người kêu “Đại tiểu thư”.
Hắn vội vàng ra hiệu, ý là “Lần sau ta sẽ dẫn điện hạ tới, ngươi đừng nói chuyện của chúng ta với người khác”, sau đó nâng tay áo lau nước mắt, ra khỏi phòng.
Điền Tứ chưa đi đến hành lang của hậu viện đã gặp được Vân Hy. Vân Hy thấy hắn không phải đi ra từ chỗ của Bạch thúc nên hỏi: “Điền Tứ? Sao ngươi ở chỗ này?”
Điền Tứ nói: “Ta, ta ở trong phòng Bạch thúc, ngồi —— ngồi một lúc, khi đi ra nhìn thấy, có người, có người đưa nước và bánh ngọt cho dãy phòng phía sau, nghe nói là người của Trung, Trung Dũng quân cũ, nên muốn qua đó, qua đó phụ giúp.”
Thật ra Vân Hy chỉ thuận miệng hỏi, nghe hắn lại đi phụ giúp, không khỏi cười nói: “Hầu phủ hiện giờ thuê không ít gã sai vặt, ngươi không cần làm những việc này.”
“Dù sao, dù sao cũng là người của Trung Dũng quân cũ, giúp, giúp cũng không sao.” Điền Tứ nói, dừng lại, “Trung Dũng Hầu phủ, có ơn, đối với ta và Vọng An.”
Hắn lại hỏi: “A Đinh, sao ngài —— lại đây?”
Vân Hy nói: “Ta vẫn không yên tâm, hôm nay ngươi lại đây tìm ta, thật sự không có chuyện gì chứ?”
“Thật, thật sự không có gì.” Điền Tứ tránh ánh mắt nàng, đi cùng nàng ra phía trước, “Ta chẳng phải, chẳng phải đã nói rồi đó, là chuyện sách của tướng quân.”
Mấy năm nay Điền Tứ một lòng một dạ lo cho Điền Trạch, coi đệ đệ còn quan trọng hơn tính mạng của mình. Vân Hy thấy hắn cứ khăng khăng nói rằng không có việc gì xảy ra nên cũng tin hắn, thay vào đó nói chuyện binh vụ ở doanh trại Tây Sơn. Hai người cùng nhau đi đến tiền viện, Điền Tứ nói rằng cần phải làm chút việc, vội vàng rời đi.
Vân Hy tiễn Điền Tứ, trở về viện của mình.
Nhưng không hiểu sao, nàng có chút bồn chồn, nghĩ lại Điền Tứ, cảm thấy hôm nay trông hắn hơi kỳ quái, dường như đang giấu giếm nàng điều gì đó.
Nhất thời nhớ lại, hôm nay rõ ràng Điền Tứ đến vì chuyện của Điền Trạch, nhưng khi nhìn thấy, không hiểu sao lại sửa miệng.
Vân Hy không yên lòng, nhưng gần đây nàng nhận lệnh bị tạm thời đình chỉ công việc, phải ở nhà, đành gọi Triệu Ngũ, hỏi Vân Lạc đã đi đâu.
Triệu Ngũ nói: “Qua buổi trưa, thiếu gia đến Xu Mật Viện, buổi tối có lẽ sẽ tới doanh trại Tây Sơn, ước chừng ngày mai mới trở về.”
Triệu Ngũ thấy vẻ mặt Vân Hy khác lạ, không khỏi hỏi: “Đại tiểu thư, sao vậy?”
Vân Hy không nói được.
Nàng gặp Điền Tứ vào thời điểm khó khăn nhất, mấy năm nay giúp đỡ lẫn nhau, Điền Tứ và Điền Trạch tựa như người nhà của nàng, nàng không thể nhìn bọn họ gặp bất cứ sự cố nào.
Nghĩ tới đây, Vân Hy nói: “Ngươi đi đến Ngự Sử Đài, hỏi Tam công tử thử xem hôm nay Vọng An có khỏe không.”
Triệu Ngũ đáp lời, vừa định đi, Vân Hy nói: “Quay lại.”
Nàng ngẫm nghĩ, “Để ta tự đi.”
Lệnh cấm thì cứ cấm, nếu xảy ra chuyện, nàng ở bên cạnh cũng kịp thời giúp đỡ, nếu nhầm thì cùng lắm chịu phạt.
Vân Hy vừa đi đến cửa phủ thì nghe một tràng tiếng vó ngựa dồn dập.
Trình Diệp giục ngựa chạy đến, dừng dây cương trước cửa phủ, thấy Vân Hy, không có thời gian chào hỏi, nói thẳng: “Hôm nay Điền đại ca có tới tìm cô không?”
“Đã tới.” Vân Hy nói.
Trình Diệp và Điền Trạch là bạn tri kỉ, Vân Hy nhìn thấy hắn, đoán được có chuyện không tốt, vội vàng bảo gã sai vặt chuẩn bị ngựa, và hỏi: “Vọng An đã xảy ra chuyện à?”
“Là vụ án trộm bản đồ phòng thủ của Binh Bộ lúc trước.” Trình Diệp nói, “Vốn đã có chứng cứ cho thấy Tuyên Uy tướng quân và Ninh thị vệ trộm bản đồ, nhưng sau bữa lên triều hôm nay, Vọng An nói…… hắn lấy sai bằng chứng, oan cho Tuyên Uy tướng quân. Bây giờ Hình Bộ, Binh Bộ, ngay cả Trung Thư đều làm ầm ĩ. Bệ hạ muốn đích thân hỏi, nếu tiện, cô đi với ta vào cung đi.”