Vân Hy nghe vậy, không hiểu sao, trong đầu lóe lên một ý niệm, chưa kịp cẩn thận phân biệt đây là ý niệm gì đã bị một tia cảm giác vớ vẩn đè xuống.
Chu Tài Anh thấy Vân Hy thất thần, cắn răng, nhổm dậy định chạy trốn.
Nhưng chưa đi được hai bước, hắn nghe Trình Sưởng lạnh giọng: “Ngươi còn định chạy trốn à?”
Chu Tài Anh quay đầu lại, nhìn Trình Sưởng, rồi nhìn thi thể xung quanh.
Nỗi kinh hoàng trong lòng hắn vẫn chưa nguôi ngoai, nhưng chẳng phải người mặc áo choàng đã giúp hắn giải quyết toàn bộ sát thủ hay sao?
Hắn chỉ cần nhân cơ hội chạy trốn, ẩn nấp, chờ sát khí qua đi là có thể bình an đúng không?
Trình Sưởng lại nói: “Ngươi cho rằng, sát thủ của Lăng Vương chỉ có vài người như vậy?”
“Những người này, chẳng qua là hắn phái ra để thử xem ngươi có bao nhiêu trợ thủ.”
“Hắn muốn động vào ngươi, thực ra căn bản không cần giết ngươi.”
“Ngài, ngài có ý gì?” Chu Tài Anh nghe vậy, ngạc nhiên nói.
Lúc này đã là giờ sửu, bóng đêm dày đặc như mực, mồi lửa chập chờn trong gió nhẹ, lập lòe trên tay Trình Sưởng.
“Ngươi có thể trốn, có thể rời khỏi thành, nhưng ngươi có nghĩ tới người nhà của ngươi hay không? Phụ thân và mẫu thân, huynh đệ mấy phòng của ngươi?”
“Phụ thân của ta là Lễ Bộ lang trung, hiện là thiếu giám của Tư Thiên Giám, Chu phủ là họ hàng gần của Thái Hoàng Thái Hậu. Hắn giết ta thì được, tại sao lại ra tay với Chu gia?”
“Vậy thì sao?” Trình Sưởng đến gần Chu Tài Anh một bước, “Ta là ai, Tông Thân Vương phủ có địa vị thế nào, hắn cũng ra tay được phải không? Ngươi là cái gì? Chu gia là cái gì?”
Đến gần nên lúc này Chu Tài Anh mới nhận ra chút lạnh lẽo dày đặc trên gương mặt Trình Sưởng, hắn tưởng rằng sự lạnh lẽo đó là do mùa xuân lạnh giá gây ra, tuy nhiên nhìn kỹ mới phát hiện đó là lệ khí sinh ra từ oán hận.
Biển lửa ở Hoàng Thành Ty không đốt cháy thân thể hắn, mà đốt lên ngọn lửa không thể ngăn cản trong lòng hắn. Trong màn đêm dày đặc này, dường như hắn là vô thường đến từ âm phủ, trải qua nỗi khổ bị bẻ gãy hồn vía, một chùm ánh sáng cũng trở thành ngọn lửa của âm phủ, lập lòe quyền sinh sát trong tay.
Chu Tài Anh sợ tới mức ngã xuống đất.
Hắn ngơ ngác nhìn Trình Sưởng, một lúc lâu sau, vừa lo lắng vừa sợ hãi nói: “Hừ, cho dù Lăng Vương muốn giết ta, nhưng ta cũng sống sót dưới tay hắn một năm, đổi lại là ngài, ngài có thể giữ được ta hay sao? E rằng ngài còn muốn mạng ta hơn Lăng Vương!”
Cho dù hắn không biết trước về vụ hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty, nhưng hắn không thể trốn tránh trách nhiệm về “cái chết” của Trình Sưởng.
Ngay khi Sài Bình bảo hắn dụ Trình Sưởng đến Hoàng Thành Ty, hắn đã đoán được bọn họ muốn gài bẫy để hại Trình Sưởng.
Hắn chỉ không ngờ, bọn họ to gan đến mức dám lấy mạng sống của vị vương thế tử này.
Trình Sưởng ngồi xổm xuống trước mặt Chu Tài Anh, nhìn vào mắt hắn: “Ngươi nói đúng điểm này, ta không sẵn lòng bảo vệ cho ngươi, nhưng,” hắn dừng lại, đột nhiên khẽ cười, “Nếu ta muốn cho ngươi chết, càng dễ dàng hơn Lăng Vương.”
Chữ “chết” lọt vào tai khiến Chu Tài Anh lạnh giá trong lòng, Vân Hy nghe được cũng cảm thấy lạnh trong lòng.
Nàng mượn ánh lửa nhìn qua Trình Sưởng, gương mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, nhưng không hiểu sao, có chút khác với trước kia.
Chu Tài Anh giật mình: “Ngài có ý gì?”
“Ngày đó trong lối đi giữa nội nha và ngoại nha ở Hoàng Thành Ty, chỉ có ba người sống sót, ngoài ta, còn lại là ngươi và Sài Bình. Bởi vậy sự thật như thế nào tùy thuộc vào quyết định của ta. Ta biết hiện giờ ngươi muốn chạy, không muốn xác nhận Sài Bình giúp ta, nếu ngươi muốn làm việc cho cọp, vậy ngươi chính là đồng đảng của Sài Bình. Chút nữa trời sáng, ở trước mặt bệ hạ, ta chỉ cần nói rằng ngươi làm hại ta, cho dù ngươi chạy trốn tới tận chân trời góc biển, cấm quân cũng sẽ bắt ngươi về, không chừng còn liên lụy đến Chu gia.”
“Ngài, ngài…… Ngài không thể như thế!” Chu Tài Anh hoảng loạn trong lòng, “Ngài biết mà, ta không có ý hại ngài, ta cũng không biết bọn họ sẽ phóng hỏa ở Hoàng Thành Ty!”
“Vậy thì sao?” Trình Sưởng nói, “Ngươi sẽ gánh tội làm hại thế tử của thân vương. Sài Bình, Lăng Vương, thậm chí bệ hạ sẽ cực kỳ vui khi thấy kết quả này. Tới tình trạng này, sự tồn tại của ngươi, ngoại trừ có một chút tác dụng đối với ta, đối với bất cứ kẻ nào cũng là trăm hại mà chẳng có lợi. Ngươi phải hiểu, ta muốn Sài Bình đền mạng, ngoài việc để ngươi làm chứng cho vụ hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty, còn có rất nhiều cách, nhưng ngươi muốn sống, chỉ có thể dựa vào ta.”
“Ngươi đã không còn con đường nào để đi, hiện tại không phải là thời điểm cho ngươi lựa chọn.”
Chu Tài Anh nghe Trình Sưởng nói xong, sau một lúc lâu, nơm nớp lo sợ nuốt nước miếng.
Nếu có thể, hắn ước gì bỏ chạy đến tận chân trời góc biển ngay lập tức, không phải giao tiếp với người trông như thần tiên nhưng lòng dạ tựa ma quỷ trước mặt.
Nhưng hắn cũng biết, Tam công tử nói rằng muốn tính mạng của hắn là sẽ làm được.
Rốt cuộc hắn cũng có phần trong vụ hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty.
“Lúc trước, Sài Bình là người bảo ta lợi dụng chuyện giữa bệ hạ và Uyển tần để dụ ngài đến Hoàng Thành Ty. Từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ gặp trực tiếp Lăng Vương điện hạ. Vì vậy, cho dù ta ra mặt giúp ngài làm chứng, dễ dàng cho Sài Bình vào nhà lao, nhưng ngài muốn mượn chuyện này để lật đổ Lăng Vương sẽ không có khả năng.”
“Không cần ngươi lo lắng điều này.” Trình Sưởng thấy Chu Tài Anh có chút buông lỏng, đứng dậy nói.
“Ta còn có một yêu cầu.”
“Nói.”
“Ta muốn…… Ta muốn về Chu phủ xem thử trước.”
Cách đó không xa có tiếng vó ngựa, Trình Sưởng tưởng rằng rốt cuộc Vệ Giới dẫn người tới, nhưng nhìn kỹ lại, hóa ra là thân tín của Vệ Giới, võ vệ La Phục của Hoàng Thành Ty.
La Phục vừa nhìn thấy Trình Sưởng và Vân Hy, xuống ngựa chào, sau đó nói: “Tối hôm qua, tin tức điện hạ ở Dương Châu truyền đến Kim Lăng, Lăng Vương điện hạ lấy lý do bàn bạc lại vụ án hoả hoạn ở Hoàng Thành Ty năm ngoái để mời Vệ đại nhân đi. Trước khi đi, Vệ đại nhân để lại lời nhắn, nói rằng nếu có tin tức từ Dương Châu, hạ quan chỉ lo làm theo sự dặn dò của điện hạ. Bởi vậy trước khi Điền giáo úy tới Hoàng Thành Ty, hạ quan lấy cớ đi bắt kẻ trộm để tuần tra khu vực phụ cận Chu phủ ở thành đông.”
Vệ Giới là chỉ huy sứ tam phẩm của Hoàng Thành Ty mà lại bị Lăng Vương giữ chân?
Xem ra hiện giờ tuy rằng Lăng Vương không phải là trữ quân, nhưng địa vị ở trong cung cũng giống như trữ quân. Trình Sưởng nghe La Phục nói xong, không nói gì cả, nhớ tới yêu cầu của Chu Tài Anh vừa rồi, chỉ nói: “Đến Chu gia.”
Canh năm, đường phố và ngõ hẻm vốn nên tối om lại sáng rực ánh đèn.
Cửa Chu phủ đang mở, Chu Hồng Quang chắp tay sau lưng, đi tới đi lui dưới mái hiên.
Chu Tài Anh đến gần, do dự giây lát mới kêu: “Phụ thân.”
Chu Hồng Quang dừng lại, nhìn thấy Chu Tài Anh, tức khắc nổi giận, bước tới giống như muốn đánh, nhưng dường như không đành lòng, giơ tay giữa không trung không chịu rơi xuống, sau một lúc lâu thì rút lại, thở dài, trách mắng: “Đêm hôm khuya khoắt mà con còn đi đâu!”
Chu Tài Anh không dám nói sự thật, ấp úng tìm cớ qua loa rồi hỏi: “Phụ thân, nhà chúng ta…… bị sao vậy?”
“Tối hôm qua có trộm vào nhà.”
“Trộm?”
Chu Hồng Quang “Ừ”: “Không biết là ai mà to gan như thế, xông vào chính viện. May mắn có cấm vệ của Hoàng Thành Ty ở phụ cận truy bắt cướp, nếu không mẫu thân con xuýt nữa mất mạng.”
“Mẫu thân?” Chu Tài Anh sửng sốt, vội hỏi, “Mẫu thân hiện giờ không sao chứ?”
“Không sao. Chỉ bị chút hoảng sợ.” Chu Hồng Quang thở dài, “Bọn trộm cả gan làm loạn, tuy không làm mẫu thân con bị thương, nhưng có vài người hầu chết trong nhà.”
Ông nhìn Chu Tài Anh, thấy hắn nhất thời thất thần nên hỏi: “Ngũ ca nhi, con sao vậy?”
Chu Tài Anh lắc đầu, sắc mặt ảm đạm: “Không…… Không có gì.”
Chu Hồng Quang thấy bộ dạng hồn vía lên mây của hắn, cho rằng hắn lo lắng chuyện Trình Sưởng về kinh nên khuyên nhủ: “Cho dù trước đây Tam công tử có chút không ra thể thống gì, nhưng hai năm qua đã thay đổi. Con và hắn tuy có bất đồng khi còn nhỏ, nhưng đã mấy năm trôi qua, có lẽ đã phai nhạt trong lòng hắn từ lâu. Hắn sẽ đến Kim Lăng vào lúc rạng sáng, con là Hồng Lư Tự thiếu khanh, chỉ lo nghênh đón, đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, ông nhìn sắc trời, “Còn có thể nghỉ nửa canh giờ, mau đi ngủ đi. Kẻo lát nữa tới trước mặt bệ hạ lại có bộ dạng bơ phờ.”
Nghe những lời quan tâm yêu thương của phụ thân, Chu Tài Anh muốn rơi nước mắt khi nghĩ về việc mình bỏ trốn tối nay xuýt nữa gây ra tai họa cho gia đình.
Sau một lúc lâu, hắn cụp mắt, lắc đầu nói: “Không nghỉ đâu, nhi tử còn có chút việc cần làm, phải đi phủ nha trước.”
Rời khỏi Chu phủ, vòng đến con hẻm gần đó, đứng yên trước một chiếc bàn vuông trong quán trà.
Trình Sưởng ngồi tại bàn, nhìn Chu Tài Anh, lạnh nhạt hỏi: “Thấy rõ chưa?”
Thấy rõ.
Lăng Vương…… quả nhiên đã phái sát thủ ra tay với Chu phủ.
Nếu không nhờ cấm vệ của Hoàng Thành Ty chạy tới trước, e rằng mẫu thân đã mất mạng dưới tay bọn trộm đó.
Chu Tài Anh trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: “Ngài, muốn ta làm thế nào?”
Trình Sưởng nói với La Phục: “Đưa dao găm và lụa trắng đã chuẩn bị sẵn cho hắn.”
“Vâng.” La Phục đáp.
Ngay sau đó trải lụa trắng trước mặt Chu Tài Anh, lấy ấm trà đè lên.
Trình Sưởng liếc con dao găm trên bàn, lạnh nhạt nói: “Viết xuống Sài Bình bảo ngươi dụ ta đến Hoàng Thành Ty như thế nào, chuyện gì đã xảy ra ở lối đi giữa nội nha và ngoại nha ngày hôm đó, lấy máu viết, chút nữa tự mình trình lên ngự tiền.”
“Viết bằng máu?”
“Sao? Ngươi không muốn?”
“Không…… Không phải.” Chu Tài Anh nói.
Hắn nhặt dao găm trên bàn lên, mũi dao lạnh như tuyết trong đêm đông, sau đó đâm mạnh vào ngón tay.
Giọt máu đỏ tươi lăn ra, Chu Tài Anh chịu đau, viết từng nét lên lụa trắng.
Trình Sưởng yên lặng nhìn hắn viết mấy dòng, đứng dậy, đi về phía đầu đường lộng gió.
Đêm xuân rất lạnh, đứng ở đầu đường, tuy gió lạnh thấu xương, nhưng Trình Sưởng không cảm thấy lạnh chút nào.
Một năm trước, trận hỏa hoạn ở Hoàng Thành Ty dường như rơi xuống đáy lòng hắn, trước đây lúc chưa nhìn thấy Sài Bình thì cũng tạm, hôm qua vừa nhìn thấy y ở trên núi Trường Huy, lòng hắn như bùng cháy.
Bị người đuổi giết rơi xuống vách núi, bị người ta nhốt trong biển lửa lại hiện ra trước mắt, trải qua một thời gian dài, rốt cuộc hóa thành sự cừu hận ngập trời, cuồn cuộn không tắt trong lòng hắn.
Trình Sưởng không rõ vì sao mình như vậy.
Rõ ràng trước trận hỏa hoạn, tuy rằng hắn cố chấp lấy lại công bằng cho chính mình, nhưng vẫn nhìn mọi việc một cách thờ ơ.
Hắn chỉ có thể thuyết phục bản thân phải bình tĩnh hết lần này đến lần khác, sau đó bình tĩnh lại.
Gió lạnh thổi tung áo trắng của hắn.
Nhìn từ phía sau, dáng người hắn mảnh khảnh như ngọc, giống thần tiên lạc xuống trần gian, cô đơn và tịch mịch.
Nhưng Vân Hy biết, từ lúc Trình Sưởng nhìn thấy Sài Bình trên núi Trường Huy, mọi thứ đã hơi khác.
Nàng không biết ngày ấy hắn đã trải qua những gì, sống sót như thế nào trong biển lửa, nhưng nàng biết hiện tại không phải lúc để hỏi.
Nàng lặng lẽ bước tới.
Hắn nhắm mắt, hơi nhíu mày, ngón tay thon dài liên tục xoa xương chân mày, tựa như muốn xua tan sự sắc bén và lệ khí nồng đậm ở nơi đó.
Vân Hy giơ tay phủ lên tay hắn, nhẹ giọng gọi: “Tam công tử.”
Mu bàn tay có chút lạnh, Trình Sưởng thoáng ngẩn người.
Nhưng hắn không mở mắt, mặc cho cái lạnh theo mu bàn tay truyền vào mạch máu, cố gắng làm dịu dòng máu nóng đang quay cuồng trong cơ thể.
Nhưng cái lạnh tới quá chậm.
Trình Sưởng cảm thấy như vậy không đủ, còn lâu mới đủ.
Hắn đột nhiên trở tay nắm tay Vân Hy, đưa đầu ngón tay của nàng lên môi.
Môi hắn nóng kinh người, Vân Hy sửng sốt, nhưng không rút tay ra.
Đầu ngón tay mát lạnh bị hút vào phổi, giống như cơn nghiện khiến người ta tham luyến, Trình Sưởng cố gắng kiềm chế, sắp nhịn không được khẽ cắn môi.
Giọng của La Phục đột nhiên vang lên từ phía sau: “Điện hạ, Chu đại nhân đã viết xong.”
Trình Sưởng đột nhiên mở mắt ra, như thể đã hoàn hồn. Bắt gặp ánh mắt quan tâm của Vân Hy, một lúc sau mới buông tay nàng ra, khẽ lắc đầu: “Ta không sao.”