Mục lục
Điểm Hoa Đăng Nơi Đuôi Lông Mày Của Nàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mua những chiếc đèn này,” Trình Sưởng mỉm cười, “là để thả cho cô xem.”

Vân Hy nghe những lời này, trong lòng khựng lại, ngạc nhiên quay qua nhìn Trình Sưởng.

Đêm mát lạnh, đèn trời giống như những đốm lửa, phản chiếu vào đôi mắt như nước của hắn, dần dần hội tụ thành thiên hà.

Tim Vân Hy gần như ngừng đập.

Suy nghĩ của nàng trở nên hỗn loạn.

Nàng không biết những gì nàng nghe được có đúng như những gì nàng nghĩ hay không. Trên trời có ánh trăng mềm mại, hắn vớt lên, đưa đến trong tầm tay nàng, nhưng nàng không dám cầm, sợ mình sẽ không nắm chắc.

“A Đinh, ngươi mau tới đây xem nè!”

Vân Hy đang lúng túng, đột nhiên bị A Cửu kéo, lôi nàng đi đến bên bờ sông Tần Hoài.

Có rất nhiều đèn trôi nổi trên mặt nước, A Cửu để lại một chiếc đèn nhỏ hình chiếc thuyền, làm vài hình người bằng rơm đặt lên trên, thả xuống nước, giống như người đưa đò qua sông vào ban đêm.

“Đẹp không?” A Cửu hỏi.

Vân Hy gật đầu: “Đẹp.”

Bọn trẻ xung quanh thấy đèn thuyền này đều vỗ tay kinh ngạc, xúm lại xin A Cửu người rơm nhỏ.

A Cửu bị bọn chúng làm cho luống cuống tay chân, Vân Hy bật cười, sau đó quay đầu nhìn Trình Sưởng.



Trình Sưởng đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nhìn những chiếc đèn bay đầy trời.

Chỗ đó cách mép nước hơi xa, xung quanh không có người.

Ánh mắt hắn có chút cô đơn, trông vô cùng trầm lặng, tựa như mọi ồn ào náo động của tết thượng nguyên không liên quan gì đến hắn.

Vân Hy đột nhiên nhớ, Trình Sưởng từng nói, quê nhà của hắn không phải là ở Kim Lăng.

Bóng đêm cuốn trôi cả ngàn năm.

Những ngọn đèn nhỏ phản chiếu trong ánh mắt xa xăm của hắn, hắn nhìn chúng như đang nhìn về cố hương.

Như thể lẽ ra hắn nên sống ở một nơi mà ánh đèn đêm rực rỡ và huy hoàng không bao giờ tắt.

Nhưng giờ khắc này, dưới bầu trời đầy sao và ánh đèn, một mình hắn độc lập trong bóng đêm. Giống như ngọc, khói bụi trần gian khó có thể xâm nhiễm, không để tâm đến vạn vật trên đời. Quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi sinh ra một loại bi thương thay thế.

Vân Hy đột nhiên cảm thấy khắc sâu vào lòng tận xương cốt.

……

Thả đèn xong, đã qua nửa giờ hợi, sự náo nhiệt của ngày lễ hội chưa tan, mấy người trả lại xe đẩy, theo cửa tây vào thành. Tới trạm tây của Ngự Sử Đài, võ vệ đang trực đã chuẩn bị xe ngựa cho Trình Sưởng.

Tuần thành ngự sử vẫn chưa rời đi, thấy Trình Sưởng, vái chào trước rồi nói: “Tối nay đã làm phiền đại nhân.” Sau đó nói với Vân Hy, “Đêm nay tại hạ trực cả đêm, không thể rời khỏi ngựa, nếu Vân giáo úy và A Cửu cô nương vội vàng về hầu phủ, tại hạ sẽ sai người đến phòng trực gần đây của kinh phòng để mượn hai con ngựa.”

Vân Hy đang định trả lời, Trình Sưởng đã nói: “Không cần, ta sẽ đưa họ.”

“Cái này……” Tuần thành ngự sử sửng sốt, “Trung Dũng Hầu phủ ở ngõ Quân Tử phía thành đông, cách nơi này rất xa, đại nhân đưa Vân giáo úy về phủ sẽ phải đi đường vòng.”

Vân Hy cũng nói: “Không cần phiền Tam công tử, ta và A Cửu tự về được mà.”

“Không phiền.” Trình Sưởng nói, hắn lên xe ngựa, vén rèm, nói với Vân Hy, “Lên đi.”

Mặc dù tiết trời đầu xuân ấm lên một chút, nhưng về đêm, gió lạnh thổi qua vẫn có chút se lạnh, Trình Sưởng thấy Vân Hy mặc đồ mong manh, đưa lò sưởi tay của mình cho nàng, sau đó để A Cửu lên xe.

Thùng xe rất rộng rãi, bên trong đốt trầm hương, ghế xe bọc nỉ dày mềm mại, ở giữa đặt một cái bàn nhỏ chạm trổ hoa văn.

A Cửu nhìn xung quanh rồi cảm thán: “Thật xa hoa!” Đưa tay gõ cái bàn trước mặt nói, “Còn là gỗ hoa lê nữa chứ!”



Lúc này Vân Hy mới nhớ, vừa rồi rối ren nên đã quên giới thiệu A Cửu với Trình Sưởng, vội vàng nói: “Tam công tử, đây là Tần Lâu, phụ thân của nàng trước đây là tổng binh đại nhân của Trung Dũng Thiên Tự. Năm ngoái kim thượng hạ chỉ triệu hồi thủ hạ cũ của phụ thân và ca ca, bởi vậy nàng tới Kim Lăng.”

Sau đó nói với A Cửu, “Đây là Tam công tử của Tông Thân Vương phủ.”

A Cửu vừa rồi nghe Tôn Hải Bình và Trương Đại Hổ liên tục gọi “Tiểu vương gia”, đã đoán được thân phận của Trình Sưởng, nhưng nàng lớn lên ở Tái Bắc, thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu chỉ coi trọng quân pháp, lén lút thân như người một nhà. Ngày thường gặp nhau, Vân Thư Quảng và Vân Lạc đều không nói đến quy tắc, bây giờ đụng phải người của thiên gia thật sự, nàng không biết sợ, còn hỏi, “Tại sao ngày lễ tết mà tiểu vương gia còn trực?”

Trình Sưởng nói: “Có một số việc vặt cần làm.”

Hắn hỏi: “A Cửu cô nương đến Kim Lăng khi nào? Chẳng phải Binh Bộ nói rằng mọi người sẽ tới vào tháng hai à?”

“Ta đi mau, cho nên đến trước.” A Cửu nói, nhướng mày kinh ngạc, “Ủa, tiểu vương gia làm ở Ngự Sử Đài mà cũng quan tâm đến chuyện ở Binh Bộ? Ngay cả thủ hạ cũ của Trung Dũng Hầu đến Kim Lăng khi nào mà cũng biết?”

Trình Sưởng nhìn thoáng qua Vân Hy, thấy nàng đang ngồi ngay ngắn nhìn lò sưởi tay, im lặng một chút, không đáp lời A Cửu, thay vào đó hỏi: “A Cửu cô nương lớn lên ở Tái Bắc, tới Kim Lăng có quen không?”

“Cũng khó nói.” A Cửu nói, “Kim Lăng à, là nơi dưới hoàng thành, cho dù có một ngàn một vạn điều không tốt, nhưng có một điều tốt là thái bình! Những người lớn lên ở biên cương giống chúng ta, thỉnh thoảng phải chiến đấu với mọi rợ, thư giãn xương cốt cũng khá tốt. Lão trung đầu coi ta như con trai, vì vậy năm ta mười hai tuổi đã theo Vân Lạc ra sa trường. Nhưng mà mấy năm nay không được, lúc trước Chiêu Viễn phản bội, thất bại, sau đó tiểu tử Bùi Lan tới Tái Bắc, ta nhìn hắn không quen mắt, không muốn đi theo hắn đánh giặc, mà hắn cũng không yên tâm dùng thủ hạ cũ của Trung Dũng, đôi bên chán ghét nhau, biết sao bây giờ? Chúng ta rút lui. Lão trung đầu dẫn theo mấy trăm người chúng ta rút về Cát Sơn Phụ.”

“Cát Sơn Phụ là nơi nào? Là một thị trấn ở Tái Bắc. Chắc tiểu vương gia không biết, những người như chúng ta lớn lên trong doanh trại ở Tái Bắc, quen ngủ lều trại, vừa bước ra là thảo nguyên mênh mông, tự do tự tại thật tốt. Một nơi như Cát Sơn Phụ, giống như Kim Lăng của các ngài, nhà là nhà, phố là phố, ngõ là ngõ, đông nam tây bắc phải được chia ra, không thể phi ngựa chạy thoải mái, đương nhiên không quen. Ta sống gần bốn năm, ngột ngạt quá chừng. Vì vậy năm ngoái kim thượng hạ thánh chỉ, ta và lão trung đầu bọn họ không chờ kịp khắc nào nữa nên tới Kim Lăng. Tuy rằng Kim Lăng không bằng thảo nguyên rộng lớn, nhưng phồn hoa hơn Cát Sơn Phụ. Hơn nữa, A Đinh cũng ở đây ——”

A Cửu mở máy hát, nói liên tục không ngừng.

Thực ra nàng không phải là người hay nói nhảm, gặp người vừa mắt thì nói thêm vài câu, gặp người mà nàng coi thường, hoặc là không hợp thì nửa câu cũng ngại nhiều.

Nhưng con người của Trình Sưởng rất đặc biệt, nói chuyện với hắn sẽ khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Không giống như một số người ra vẻ quân tử khiêm tốn lễ độ, hắn rất chân thành, sẵn sàng lắng nghe, hơn nữa phản hồi kịp thời, khiến người ta muốn nói tiếp, cũng làm cho người ta cảm thấy, hắn có hứng thú đối với chủ đề mà người ta đang nói.

Trong thế kỷ 21, nói trắng ra, là có EQ cao.

A Cửu hiếm khi gặp được người như vậy, càng nói càng hăng hái, còn đề cập chuyện ra sa trường thời niên thiếu, quả thực muốn kể toàn bộ nửa cuộc đời của mình cho Trình Sưởng nghe.

Trò chuyện qua lại trên đường đi, đến Trung Dũng Hầu phủ rất nhanh.

Trình Sưởng để lại vài chiếc đèn trời cho Vân Hy để nàng đưa cho mọi người trong hầu phủ. Xuống xe ngựa, A Cửu và Tôn Hải Bình cùng nhau chuyển đèn vào trong.

Vân Hy gọi: “Tam công tử.” Sau đó đưa lò sưởi tay cho hắn.

Trình Sưởng không nhận: “Cô cầm đi, mới đầu mùa xuân, một thời gian nữa mới ấm hoàn toàn.”



Vân Hy không biết nên nói gì, đêm nay đầu óc nàng như một mảnh hỗn độn, lơ lửng giữa không trung, cho tới bây giờ cũng không chìm xuống đáy được. Im lặng tại chỗ một lúc, nhớ vừa rồi A Cửu kéo Trình Sưởng nói suốt đoạn đường, trong lòng băn khoăn, giải thích cho nàng: “Tam công tử, tính tình của A Cửu thẳng thắn, từ trước đến nay có gì nói nấy, nàng kính trọng ngài, bởi vậy mới nói nhiều một chút.”

Nàng cảm thấy Trình Sưởng thích yên tĩnh, ngày thường càng ít nói hơn, có lẽ không thích người nói nhiều. Nhưng A Cửu lớn lên cùng nàng, nàng không muốn Trình Sưởng không thích A Cửu.

Trình Sưởng lại nói: “Không sao, ta rất sẵn lòng nói chuyện với nàng.”

“Tam công tử sẵn lòng?” Vân Hy ngạc nhiên.

Trình Sưởng “Ừm”, hắn liếc nhìn nàng, biểu tình nhàn nhạt, giọng nói ấm áp: “Bởi vì nàng là bạn của cô.”

Người trong phủ nghe thấy động tĩnh, Triệu Ngũ chạy ra cửa phủ: “Đại tiểu thư, ngài rốt cuộc đã trở lại.”

Nhìn thấy Trình Sưởng, hắn hành lễ: “Tam công tử.”

Vân Hy thấy vẻ mặt hắn khác thường, nhìn vào bên trong phủ xuyên qua khe cửa: “Sao vậy? Trong phủ có chuyện gì à?”

“Không phải xảy ra chuyện gì.” Triệu Ngũ nói, “Tứ tiểu thư của La phủ tới, nói rằng có việc gấp tìm tiểu thư, đến giờ này còn chưa chịu đi. Hiện tại thiếu phu nhân đang ngồi với nàng ta ở chính đường chờ ngài.”

Vân Hy sửng sốt: “La Xu?”

Trước đêm giao thừa, La Xu không bị nghi ngờ gì, được thả ra khỏi nhà lao của Hình Bộ, nhưng vụ án Diêu Tố Tố bị hại vẫn chưa được giải quyết, thanh danh là nghi phạm của La Xu vẫn chưa được sáng tỏ. Về phủ hơn một tháng, nàng vẫn luôn xấu hổ không dám gặp ai, tại sao tối nay đến đây?

Vân Hy đang khó hiểu, một loạt tiếng bước chân gấp gáp từ trong phủ vang lên. La Xu nghe thấy nàng đã trở về, không chờ nổi, vội vã chạy ra gặp nàng.

“A Đinh ——” Vẻ mặt La Xu lo lắng, chào Vân Hy trước, nhìn xung quanh, thấy Trình Sưởng, nàng sửng sốt, ngay sau đó cắn răng, vén váy quỳ xuống đất, hoảng sợ nói, “A Đinh, Tam công tử, cầu xin hai người, cứu ta ——”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK