Mục lục
APP DIỄN VIÊN PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giảm giá.”



Tạ Trì mím môi.



Chỉ dựa vào một bức họa đã đưa ra kết luận thế giới cực lạc không tồn tại hiển nhiên không phải phong cách của anh, dù sao thứ nghệ thuật này giàu tính chủ quan, sao có thể hiểu được vì chín người mười ý, anh có thể lý giải bức họa kia thành họa sĩ tự hủy diệt bản thân vì ảo tưởng không thực tế, đương nhiên cũng có thể hiểu thành họa sĩ coi nghệ thuật lớn hơn cả sinh mệnh, vì muốn tạo ra danh tác lưu lại ngàn năm mà hy sinh bản thân. Cả hai đều có thể nói được, mà ý nghĩa khen chê cũng khác nhau.



Chỉ là suy nghĩ chợt lóe lên này thực sự quá đáng sợ.



Điều kiện hoàn thành phó bản mà app thông báo là “Chạy thoát”, cũng có nghĩa là thoát khỏi địa ngục, một trong số các phương pháp đã rất rõ ràng ―― Bọn họ ở trong tù không phạm phải tội nghiệt, hết hạn phóng thích quay về nhân gian. Nhưng điều này rất khó khăn, cho dù anh không muốn giết, hoàn cảnh ác liệt cũng sẽ buộc anh phải giết người, dù sao điều kiện tiên quyết để thoát là phải sống, mất mạng thì tất cả đều vô nghĩa.



Hơn nữa người khác sẽ giết anh, cho dù để tự vệ, anh đã được định trước là bàn tay sẽ gây ra tội ác.



Anh và anh trai đều đã giết người, anh những tưởng chỉ còn mỗi cách bước vào thế giới cực lạc, nhưng bây giờ bức họa này…



Tạ Trì ngẩng đầu lên nhìn Tạ Tinh Lan, mang theo ý ngầm mà nói rằng: “Yêu cầu hoàn thành phó bản chỉ là ‘Chạy thoát’.”



Tạ Tinh Lan biến sắc, yêu cầu này rất rộng lớn, rất trừu tượng, không nói rõ chạy thoát thế nào, phương pháp chạy thoát cụ thể kia chỉ là họ suy diễn dựa theo tin tức có được mà thôi, nhưng thực ra app chỉ muốn bọn họ chạy thoát là được, chính họ tự thu nhỏ mạch suy nghĩ vào “Thế giới cực lạc”.



Khái niệm bất tri bất giác bị thu nhỏ, bây giờ Tạ Trì nhớ lại, họ mới ý thức được điều này.



“Nhưng trên tấm bia đá nói rõ, trên tầng một địa ngục Bát Nhiệt tồn tại thế giới cực lạc, có thể tiến vào thế giới cực lạc.” Tạ Tinh Lan dừng lại một chút, “Lại thêm tấm poster của bộ phim, trên tầng một địa ngục Bát Nhiệt có tiên cảnh hồ sen.”



Tạ Trì buông mi: “Em cũng đang nghĩ tới điều này, thực ra còn có “ốc đảo sa mạc” dạng sứa. Trước mắt mọi manh mối đều đang nói, thế giới cực lạc có tồn tại, vào thế giới cực lạc là có thể chạy thoát khỏi địa ngục, chỉ là ý nghĩa của bức họa này hơi lạ…”



Tạ Trì mở bức họa ra nhìn tiếp.



Cho dù chỉ có một phần một vạn khả năng là thế giới cực lạc có vấn đề, thì anh cũng phải bắt đầu suy nghĩ đường ra khác, nhưng hiển nhiên, bây giờ nhất định họ phải tiến hành theo kế hoạch ban đầu, bởi vì ngoài điều này ra thì không còn manh mối nào nữa, nhất định phải mở “thang tơ lên trời”, đây là mấu chốt.



Tạ Tinh Lan cũng không xoắn bện nữa: “Chúng ta đợi mở được “Thang tơ lên trời” rồi tính sau.”



Tạ Trì gật đầu, trước mắt chỉ có cách này. Bức họa này chỉ là khiến họ cần lưu tâm hơn mà thôi.



“Phải rồi, anh Tạ à, em vừa nghĩ thông định nghĩa “Tử vong” trong địa ngục.”



Bởi vì không thể gọi anh trai bừa bãi, cho nên xưng hô “anh Tạ” vinh dự rơi xuống đầu Tạ Tinh Lan.



Tạ Tinh Lan nhìn về phía anh: “Hửm?”



Tạ Trì vừa đi vừa nói, “Thực ra toàn bộ những gì xảy ra ở nơi này, đều có thể tìm được thứ tương ứng ở thế giới hiện thực, năng lượng hiển nhiên tương ứng với tiền, một người không có đồng nào cũng không đến mức chết luôn, chỉ khi những điều kiện khách quan như đói, thiếu nước, bệnh tật phát huy tác dụng thì con người mới “tử vong”.”



“Giống như ban nãy, em chỉ chừa lại một chút năng lượng trên người, nhưng em vẫn không sao, em rơi vào Huyết Trì, còn không có cảm giác đau nhói khi bị ăn mòn, anh chia lại năng lượng cho em, thứ em mất đi là “Tiền” chứ không phải sinh mệnh.”



“Cho nên thực ra phạm nhân hoàn toàn có thể sống trong tình huống không có năng lượng, chỉ cần anh ta may mắn rơi vào tầng cao.”



“Một người rơi đến mức không thể rơi xuống nữa sẽ lập tức chết, đến khi anh ta bị hoàn cảnh khốc liệt mài mòn năng lượng và sinh mệnh mới hoàn toàn là tử vong. Cho nên thực ra ban đầu chúng ta không phải giết chóc mà là…”



“Cướp bóc..” Khóe miệng Tạ Tinh Lan giần giật, nói ra từ thích hợp hơn.



“Đúng vậy,” Tạ Trì cười, “Thực ra năng lượng là tiền tệ, chúng ta vì muốn bản thân sống thật thoải mái cho nên mới cướp bóc của người khác, cướp đến khi người ta hết tiền, người ta cũng không chết, trừ khi lúc này anh chọn cách giết người ấy, trước đó giết là lấy tiền, sau đó mới là lấy mạng.”



Tạ Tinh Lan hiểu rõ, yên lặng một hồi rồi nói: “Tiểu Trì à, anh cảm thấy tất cả mọi thứ đều đang ám chỉ điều gì đó.”



Tạ Trì nhìn trời một chút, bảo rằng: “Có lẽ sau khi thang tơ lên trời được mở ra, chúng ta sẽ có đáp án.”



Ra khỏi địa ngục Huyết Trì, Tạ Tinh Lan lại giết Tạ Trì một lần nữa, lần này Tạ Trì không rơi tầng.



Đến khi tỉnh lại Tạ Trì thở dài. Họ không may mắn, địa ngục Huyết Trì đã là tầng cuối rồi, địa ngục Đao Sơn không ở dưới, nó được sắp xếp ngẫu nhiên ở trên tầng một địa ngục Bát Nhiệt. Cho nên nhất định bọn họ phải thực hiện biện pháp mua bán tin tức.



“Thất vọng thật đấy, phải ở lại nơi này.”



Tạ Tinh Lan liếc mắt nhìn anh: “Vẻ mặt em không nói như vậy.”



“…………..”



【Hahaha rõ ràng Trì cưng hưng phấn muốn xây dựng đế quốc】



【Nãy giờ em hông hiểu kịch bản cuối cùng bây giờ cũng ngoi lên nói được.】







Tiếp theo, Tạ Tinh Lan bị ép buộc phải kinh doanh. Bởi vì Tạ Trì đã ở tầng cuối cùng, những người rơi xuống đều là những người thực lực kém, cho nên Tạ Tinh Lan cũng không lo họ sẽ tạo thành uy hiếp cho Tạ Trì.



Tầng tám địa ngục Bát Hàn, chẳng ai chịu tới đây cả, ngược lại Tạ Trì vô cùng an toàn. Mà trừ Nhậm Trạch ra, không ai biết trước đó Tạ Tinh Lan đi xuống là để tìm Tạ Trì, chỉ cho rằng hắn muốn tìm kiếm manh mối nào đó, muốn xuống tầng nào đó tìm tòi thực hư, cho nên cũng không ai lấy Tạ Trì để uy hiếp Tạ Tinh Lan giao năng lượng ra.







Thế là trong bộ phim kinh dị không ngừng chém giết đấu đá lại xảy ra một cảnh tượng kì dị.



Ở tầng tám địa ngục Bát Nhiệt khó chiếm chỗ nhất, Tạ Tinh Lan ngửa mặt lên nói: “Tôi cho cậu một phần tám năng lượng, cậu kéo tôi lên, tôi cam đoan sẽ không giết cậu.”



Hai người canh chừng ở cổng hang tầng tám địa ngục Bát Nhiệt mệt đến mức lả đi lắc đầu nguầy nguậy: “Một phần tám ít quá, bọn tôi đang phải mạo hiểm tính mạng để giao dịch với anh..”



Tạ Tinh Lan nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Một phần bảy.”



“Một phần năm, trước đó anh giết chúng tôi, dựa vào đâu mà bọn tôi phải tin anh chứ.”



Tạ Tinh Lan siết chặt thanh kiếm trong tay.



Tạ Trì cảm thấy có lẽ Tạ Tinh Lan đang nghĩ làm thế nào để ném kiếm lên đâm chết hai người, vội giữ tay hắn lại, bình tĩnh bắt đầu mặc cả.



….



Sau đó…



【Hahaha Tinh Tinh à bình tĩnh đi, buông kiếm ra! Không thể ép mua ép bán, phải tạo uy tín, anh là thương nhân, không phải sát thủ!】



【Người mua run lẩy bẩy, người bán có thể dùng kiếm cắt đứt cổ anh ta bất cứ lúc nào】



【Hahahaha bà vợ lắm lời lại xuất đầu lộ diện rồi!】



【Móa nó chứ, nếu có người bán nói chuyện với tui như vậy, tui sợ chết mất. 】



【Lỗ nhỉ, bán tin tức chỉ kiếm được có chút xíu, nhờ người ta kéo lên lại phải bỏ ra nhiều như vậy.】



….



【Trời, thế mà Tinh Tinh lại đứng tại chỗ nhìn người ta ra giá.】



【Vô lý thiệt, sau khi chém giết, ở tầng trên nhiều năng lượng hơn tầng dưới, đáng lý phải bán đắt một chút chứ.】







Đến tầng của Nhậm Trạch, Tạ Tinh Lan nói thông tin “Thang tơ lên trời” cho Nhậm Trạch. Nhậm Trạch bị Tạ Tinh Lan giết rơi xuống một tầng, bị tách khỏi bạn tù ban đầu, nhưng bạn tù trước đó của cậu rất yếu, lại bị giết rơi xuống dưới, cho nên bọn họ lại có duyên gặp nhau ở tầng này.



Nhậm Trạch nghe hắn nói xong, chỉ do dự một chút rồi đi tìm bạn tù của mình, hai bên hoàn thành việc nhìn ký hiệu của nhau.



App thông báo tiến độ “Thang tơ lên trời” đã được 2/3.



“Anh tìm được Tạ Trì rồi à?” Nhậm Trạch đi sang bên cạnh, hỏi hắn.



Tạ Tinh Lan bình thản nói: “Ừm, đúng vậy, đừng nói chuyện của tôi và Tạ Trì ra.”



“Tôi biết rõ mà.”



“Phải rồi, tầng một địa ngục Bát Nhiệt như thế nào?” Nhậm Trạch tò mò, thuận miệng hỏi.



Tạ Tinh Lan vươn tay ra theo phản xạ có điều kiện.



Nhậm Trạch mờ mịt: “Sao hả?”



Tạ Tinh Lan quét mắt nhìn cậu: “Cho tôi năng lượng đi rồi tôi bán tin tức cho cậu, tin này không đắt, cậu cho tôi 1/20 năng lượng của cậu là được rồi, nể tình coi như quen biết, tôi giảm 20%, không nhiều đâu.”



“Giảm 20%?” Vẻ mặt Nhậm Trạch không thể tin, đây là Tạ Tinh Lan hào phóng xa xỉ trước đó sao?



“Không phải anh lên để tìm tôi à?”



“Không hoàn toàn, để cậu và bạn tù nhìn ký hiệu chỉ là một phần thôi.”



“Vậy anh…”



Tạ Tinh Lan cao ngạo nhìn cậu ta: “Có muốn mua tin tức không? Mua một tin hơi đắt, hai tin giảm cho cậu 10%, ba tin giảm 20%, ba tin trở lên giảm 30%, bởi vì cậu quá ít năng lượng, cho nên có gói quà lớn, cậu mua hết thì cho tôi 1/2 năng lượng của cậu là được rồi, như vậy lời hơn, đề cử cậu mua.”



“??????????” Nhậm Trạch đần thối mặt mày.



“Nhưng mà,” Nhậm Trạch nghẹn đến mức gương mặt trở nên tím tái, “Nhưng năng lượng chỗ tôi là anh cho hết mà? Anh…”



“Tôi hối hận rồi.” Tạ Tinh Lan tỉnh bơ trả lời.



Nhậm Trạch: “………..” Đột nhiên cậu ý thức được Tạ Trì tốt biết nhường nào.



….



【Hahahahahaha ôi trời ơi.】



【Series Nhậm Trạch nghi ngờ nhân sinh.】



【Vợ chê tui nghèo nên tui hối hận rồi á】



【Ki bo kẹt sỉ hahahahahaha】







Cứ tiếp tục đi lên, mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn. Bản thân các phạm nhân cũng nắm giữ không ít thông tin, sau khi đối chiếu với Tạ Tinh Lan, phát hiện có bộ phận trùng lặp, lập tức hào phóng bỏ năng lượng ra. Người càng giỏi giang thì lại càng chủ động hào phóng bỏ ra năng lượng. Đối với họ mà nói, kiếm năng lượng là chuyện quá dễ dàng, nếu không được lại cướp thêm một lần nữa, nhưng tin tức chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.



Trong đó, những người hào phóng chi trả là nhóm diễn viên thực lực khá mạnh.



Bởi vì trước đó Tạ Tinh Lan từng trấn áp, cho nên mọi người đều không nghĩ tới việc ra tay với hắn.



Tất cả được tiến hành tuần tự từng bước.



【Mấy chế phát hiện ra không, hình như ảnh còn có thực thể hơn cả trước kia.. có vẻ bắt đầu kiếm lời rồi.】



【Trời má, bên trên giàu sụ luôn.】



【Móa, Tạ Tinh Lan đi cái bọn họ bắt chước ảnh nhảy xuống giết người tích lũy năng lượng kìa.】



【Tích lũy ban đầu của tư bản!! Bọn họ tìm được linh cảm từ Tạ Tinh Lan.】



【Thu thập tin tức, thu thập năng lượng, má ơi..】



Một vài biến hóa kỳ lạ xảy ra trong địa ngục.



Tạ Tinh Lan không nghĩ ngợi gì nhiều, hắn ra ngoài làm ăn trước, những điều mà hắn và Tạ Trì suy diễn có thể sẽ thay đổi, trước mắt tất cả đều nằm trong dự liệu.



Năng lực bắt chước của con người rất mạnh, một khi một phương pháp chứng minh được sự hữu hiệu, sẽ có vô số người cảm thấy mình có thể bắt chước theo, muốn giành được lợi từ đó.



Tạ Trì từng nói, một khi những người này bắt đầu giết xuống phía dưới, hắn phải quay trở về, bởi vì trên cao có tranh chấp sẽ khiến tình huống ở dưới khốc liệt hơn, dù sao với những người ở tầng trên mà nói, việc giết người không tốn quá nhiều sức lực.



Mà tình hình này không có chuyện dịu hơn, chỉ càng khốc liệt hơn.



Sớm muộn gì cũng bắt đầu bóc lột.



Tạ Tinh Lan làm người đầu tiên, từ đó giành được nhiều lợi ích nhất.



Tạ Tinh Lan dùng tốc độ nhanh nhất để lên cao, sau đó lại bắt đầu trở xuống.







Một ngày rưỡi sau, Tạ Trì đang ngủ trong sơn động thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.



Tạ Tinh Lan hờ hững nói: “Đi con đường tơ lụa trở về rồi.”



Tạ Trì mỉm cười, quét mắt nhìn hắn, năng lượng trên người hắn nhiều hơn không chỉ gấp đôi.



Lên trên khá phiền toái, cần bỏ tiền ra mua chuộc, xuống dưới bởi vì thay đổi hình thức, không thể dùng phương pháp thô bạo như giết người để đi xuống, nhưng về bản chất cũng không thay đổi gì nhiều.



Trước đó Tạ Tinh Lan giết cả dọc đường xuống, bây giờ cũng giết xuống, nhưng sẽ hoàn lại năng lượng và thù lao cho người bị giết.



Dọc đường này, Tạ Tinh Lan phát hiện, chỉ cần có đủ năng lượng, không ai để ý mình ở tầng nào, so với chất lượng sinh hoạt, mọi người sợ thiếu thốn năng lượng hơn.



Tạ Tinh Lan đang định chia năng lượng cho Tạ Trì, Tạ Trì lắc đầu: “Đổi tầng ngay bây giờ, nếu quá nhiều sẽ bị giết hết, lỗ vốn, như em bây giờ là đủ rồi.



Tạ Tinh Lan gật đầu, bảo rằng: “Nhậm Trạch và bạn tù đã nhìn lẫn nhau, những người khác quan hệ đều gay gắt cho nên anh không nhắc tới, phía Túc Thanh, tiếc là cậu ta không có bạn tù, cho nên còn một đôi nữa mới có thể mở thang tơ lên trời, phải đợi lần luân hồi tiếp theo.”



Tạ Trì hiểu ý.



Trời đã sáng rõ, điện thoại của Tạ Trì và Tạ Tinh Lan đồng thời đổ chuông báo, app nhắc nhở một phút sau là tới lượt luân hồi, Tạ Trì đứng lên, đi tới trước mặt Tạ Tinh Lan, hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó nghiêng người, ghé vào tai hắn khẽ nói: “Em dùng Hà Đồng tới Đao Sơn, đợi anh, một tiếng.”






M: huhuhu mình về với mọi người rồi đây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK