Mục lục
APP DIỄN VIÊN PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cứu quỷ.”



Tạ Trì quay đầu lặng lẽ nhìn cậu ấy, qua hồi lâu cất tiếng từ đáy lòng: “Tôi đang nghĩ, con người nên tin vào cái gọi là chính xác tuyệt đối, hay là tin vào bản thân mình.”



“Dù sao một “bản thân” khác, cho dù có tà ác, có u ám, lại muốn giết mình, thì cũng chính là mình, là người thân thiết, gần gũi với mình nhất.”



Trái tim Nhậm Trạch khẽ run lên, có cảm giác kỳ diệu không thể nói nên lời.



Mình mới là người gần gũi với bản thân mình nhất?



Nhậm Trạch hơi thất thần, nghĩ tới hồi dậy thì mình từng ghét bỏ bản thân.



Cậu không giống những người bình thường khác.



Cậu có một nhân cách nữ tính, cậu từng vì sự tự ti này mà không thể nào hòa nhập vào một tập thể, cố gắng muốn che giấu sự tồn tại của Nhậm Nhiễm, cũng từng giận Nhậm Nhiễm, suốt một khoảng thời gian dài, cậu rất bài xích và nói những lời khó nghe với con bé, Nhậm Nhiễm lại rất ngây thơ, vẫn luôn dỗ dành cậu vui lên, từ đó cậu mới mở nút thắt trong lòng.



Thực ra cậu vẫn rất áy náy.



Nhậm Trạch cười khổ: “Tạ Trì à, không phải tất cả mọi người đều hiểu và tin tưởng bản thân.”



Ngay cả việc không ghét bản thân mình cũng khó khăn, huống hồ là hiểu rõ và tin tưởng.



Tạ Trì nhún vai, có vẻ rất lạc quan: “Có lẽ đây chính là điểm mấu chốt? Quỷ Tạ Trì không giết tôi, ngược lại chủ động tới tìm tôi, bởi vì cậu ta biết tôi yêu cậu ta, tôi tin cậu ta, mà cậu ta cũng yêu tôi, cũng tin tưởng tôi.”



“Bởi vì cậu ta chính là tôi.”



Nhậm Trạch nghe anh nói vậy, lập tức liên tưởng tới một chuyện gì đó, cậu bật cười thành tiếng, chút phiền muộn trong lòng bay biến sạch sẽ, tỏ vẻ chế nhạo nhìn Tạ Trì: “Anh đã một người yêu hai người rồi, đừng nói lại thành ra yêu bốn người.”



Tạ Trì: “………..”



Thấy hiếm khi anh nghẹn họng như vậy, Nhậm Trạch trộm mừng, càng cười to hơn.



Cậu cảm thấy thật thần kỳ, Tạ Tinh Lan là Tạ Trì, quỷ Tạ Trì là Tạ Trì, quỷ Tạ Tinh Lan cũng là Tạ Trì, một người, vui vẻ gấp bốn.



【Ôi Nhậm Trạch nói ra tiếng lòng của em rồi hahahaha】



【Cảm giác tự yêu bản thân vi diệu vô cùng, chết cười】



【Hahaha mặc dù em biết Trì Trì đang chỉ về lòng tự trọng, nhưng ai bảo ảnh yêu đương với bản thân ảnh chứ.】



Biết rõ thời gian cấp bách, Nhậm Trạch nhanh chóng quay trở lại chủ đề chính: “Bởi vậy nên xác định quy luật là lúc “song nguyệt đồng thiên” kết thúc, thế giới chỉ có một bản thân mình tồn tại? App nói với quỷ như vậy, hoặc là ám chỉ bọn họ như vậy?”



Ánh mắt Tạ Trì dừng trên đài phun nước bị bỏ hoang ở thảm cỏ, bắt đầu mất tập trung: “Đúng vậy.”



“Đang nhìn cái gì vậy?” Nhậm Trạch thắc mắc nhìn về phía trước, nhìn về phía đài phun nước theo ánh mắt của Tạ Trì, chỉ trông thấy những cành lá héo úa và những con nòng nọc nho nhỏ thi thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước.



Hồ nước còn rất bẩn, bởi vì là nước đọng, phả ra mùi cá tanh nồng.



“Nhìn mặt trăng dưới nước.” Tạ Trì trầm mặc một lúc, hoàn hồn đáp lại.



Bấy giờ Nhậm Trạch mới để ý hai mặt trăng được phản chiếu dưới nước.



Tạ Trì ngồi xuống, tiện tay nhặt cành cây khô trên mặt cỏ, anh ném vào đài phun nước, mặt trăng tan ra, mơ hồ, mặt nước lăn tăn gợn sóng, gương mặt anh phản chiếu trên đó cũng bị biến dạng.



Nhậm Trạch nhìn mà không hiểu anh đang làm gì.



Tạ Trì đợi mặt nước tĩnh trở lại, đến khi hai mặt trăng hoàn chỉnh xuất hiện, anh ném cành cây trong tay đi, dường như có linh cảm.



Anh ngẩng đầu nhìn lên cao, xác nhận lại, chỉ có những áng mây trên bầu trời biến hóa, chứ mặt trăng không thay đổi, hai vầng trăng vẫn có kích cỡ như cũ, vẫn sáng như bình thường, vẫn giằng co lẫn nhau, chỉ là màu sắc khác biệt, một trắng một đỏ, vị trí các áng mây thay đổi, một lớn một nhỏ.



Trước đó anh chỉ chú ý tới những áng mây, bây giờ bỏ qua những áng mây mà chỉ nhìn vầng trăng, có cảm giác “vén mây thấy mặt trời”.



Dường như anh đã tìm ra được điều gì đó.



Trên tầng đột nhiên vang lên tiếng đánh nhau inh ỏi và tiếng hét. Tạ Trì và Nhậm Trạch nhìn nhau rồi chạy thật nhanh tới bệnh viện.



Một nữ diễn viên lảo đảo chạy ra khỏi lối đi ở bệnh viện, suýt chút nữa đụng vào hai người đang vội vàng chạy vào trong.



Nhậm Trạch cản cô lại, giữ lấy bả vai cô, nhìn vào đôi mắt sợ hãi rời rạc của cô hỏi rằng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”



Nữ diễn viên ngước mắt lên, trông thấy gương mặt quen thuộc thì hơi thả lỏng, quay đầu chỉ lên tầng trên: “Anh Dịch bắt được một con quỷ… ra… ra tay, em chạy xuống…”



Biết được anh Dịch trong lời cô ấy là chỉ Dịch Hòa Tụng, ánh mắt Tạ Trì trở nên căng thẳng: “Con quỷ kia thực lực thế nào?”



Nữ diễn viên cẩn thận hồi tưởng lại, đột nhiên ho “khụ” một tiếng, vẻ mặt buồn bực: “Dường như không quá ghê gớm, hoàn toàn không thể đánh lại anh Dịch…”



Cô cảm thấy sợ hãi với lũ quỷ theo bản năng, dù sao trong bộ phim này, những diễn viên tốt thí như bọn họ là những người thực lực kém nhất, quỷ không ra tay với bọn họ thì ra tay với ai?



Hơn nữa các diễn viên tốt thí khác đã chết cả rồi, chỉ còn lại mỗi cô, cô rất sợ mình là người tiếp theo.



Cho nên thấy quỷ xuất hiện, cô không chút suy nghĩ bắt đầu chạy trốn, nhưng bây giờ cô bình tĩnh hồi tưởng lại, nhớ ra trước khi cô bỏ trốn, rõ ràng con quỷ kia không thể chống đỡ được Dịch Hòa Tụng, rơi vào thế hạ phong, mấy lần muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Dịch Hòa Tụng đuổi kịp.



“Một Dịch Hòa Tụng khác?” Nhậm Trạch ở bên cạnh nhìn Tạ Trì, nhỏ giọng hỏi.



Tạ Trì khẽ lắc đầu với biên độ rất nhỏ, tỏ ý không phải, quá yếu, không đúng.



Trước mắt quỷ Dịch Hòa Tụng chồng ít nhất hai tầng, một tầng là Dịch Hòa Tụng chết trong tai nạn xe ra tay với chính hắn ta, một tầng là Dịch Hòa Tụng gây chiến với anh.



Dịch Hòa Tụng tự gây chiến với anh, mặc dù Dịch Hòa Tụng chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng vẫn có xác suất rất nhỏ hắn bị giết chết, ví dụ như có sai lầm nghiêm trọng, ví dụ như khinh địch.. những điều này đều có thể xảy ra, xác suất dù có nhỏ thì cũng là xác suất, cho nên lần đó Dịch Hòa Tụng ra tay với anh, nhất định sinh ra một quỷ Dịch Hòa Tụng khác.



Bây giờ Dịch Hòa Tụng gặp ít nhất hai lần xung đột nguy hiểm, cho nên quỷ Dịch Hòa Tụng chồng ít nhất hai tầng, không thể có chuyện tuyệt đối không có sức chống trả.



Hơn nữa nữ diễn viên kia cũng nói là, “Dịch Hòa Tụng bắt được một con quỷ”.



Là Dịch Hòa Tụng chủ động bắt quỷ, chứ không phải quỷ đụng vào.



Chắc hẳn hắn ta nhờ số trời run rủi, gặp phải quỷ của diễn viên khác.



Có thể loại trừ quỷ Tạ Trì và Tạ Tinh Lan đầu tiên, bọn họ đã chồng được rất nhiều tầng, Dịch Hòa Tụng không sử dụng thiên phú lại mất đi một đạo cụ cam đẳng cấp cao, tuyệt đối không thể chiến thắng bọn họ.



Tạ Trì nghĩ thông suốt ngọn nguồn, đưa mắt nhìn Nhậm Trạch: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”



Nữ diễn viên thấy bọn họ muốn đi, ngẫm nghĩ một hồi rồi cắn răng đuổi theo, trong phim ma nhiều người vẫn an toàn hơn, cô một mình ở dưới tầng, nói không chừng sẽ chết.



Trong lúc lên tầng, Tạ Trì hỏi qua nữ diễn viên mấy câu, mới biết được các diễn viên đã chết, chỉ còn lại bảy người.



Anh và Nhậm Trạch là hai người, hai người Dịch Hòa Tụng và Tạ Dương, sau đó là Diệp Tiếu Tiếu và Nguyên Dã, cuối cùng là cô gái trước mặt này.



Bởi vì anh có xích mích với Dịch Hòa Tụng, lại thêm danh xưng không cao, anh là một gương mặt mới, vẫn luôn bị các diễn viên khác gạt ra ngoài làm việc đơn độc, đến bây giờ mới biết được tình hình cụ thể.



Tạ Trì cảm thấy rất thú vị.



Trước đó có lẽ có hai người thông báo tin tức cho Dịch Hòa Tụng, bởi vì hai tin nhắn không có cùng một khung trò chuyện, chắc hẳn không đến từ một chiếc điện thoại, hơn nữa giọng điệu hoàn toàn khác biệt, phía trước mang theo sự ác cảm không coi ai ra gì, rất khiêu khích và tỏ ý khinh thường, phía sau chỉ là một lời thông báo máy móc quy củ, chỉ nói cho Dịch Hòa Tụng chỗ ở của mình.



Bây giờ có thể xác định, người gửi tin nhắn không phải Hà Khiếu cũng không phải quỷ Tạ Trì và quỷ Tạ Tinh Lan.



Anh đã biết tình huống của Hà Khiếu, nếu Hà Khiếu muốn ra tay với anh, trong lúc anh vạch trần, chú ta đã có đủ động cơ hợp lý, nhưng chú ta không hề lấy cơ hội khiến người ta nghi ngờ này ra, điều này đã nói rõ không phải do Hà Khiếu làm, dù sao quỷ Hà Khiếu thực sự có thực lực, hơn nữa sau khi hóa quỷ không còn bị quy tắc của app ràng buộc nữa, có thể dễ dàng ra tay.



Bây giờ còn bảy người sống sót, ngoài anh ra, không thể là Dịch Hòa Tụng tự biên tự diễn, anh cũng tin không phải Nhậm Trạch.



Phạm vi khoanh vùng càng ngày càng nhỏ.



Trong số các diễn viên có Tạ Dương, Diệp Tiếu Tiếu, Nguyên Dã và diễn viên tốt thí trước mặt này.



Phạm vi quỷ thì tương đối lớn, trừ quỷ Tạ Trì, quỷ Tạ Tinh Lan, quỷ Hà Khiếu ra thì ai cũng có khả năng, thậm chí còn có thể là quỷ Dịch Hòa Tụng và quỷ Nhậm Trạch, dù sao quỷ có trí thông minh giống với diễn viên, hoàn toàn có thể hợp tác bắt tay nhau làm.



Đương nhiên, vẫn còn phải cân nhắc tới việc không phải do hai người, chỉ với tin tức từ hai chiếc điện thoại khác nhau không đủ để chứng minh là hai người.



Thậm chí cũng không loại trừ khả năng người và quỷ bắt tay hợp tác với nhau.



Giống như anh và quỷ Tạ Trì.



Bất kể thế nào anh cũng phải tăng tốc độ.



Người kia đột nhiên dừng tay, gần hai tiếng không có động tác tiếp theo, có thể đang lên kế hoạch lớn hơn.



Bọn họ lần theo tiếng động đánh nhau, tìm được Dịch Hòa Tụng ở một phòng bệnh nọ.



Xung quanh hỗn độn bừa bãi, mặt kính vỡ nát, cửa gãy nứt, dụng cụ chữa bệnh rơi đầy đất, trên sàn nhà trắng xanh dính đầy máu bắn ra từ trong bịch truyền máu, xem ra cuộc chiến cũng rất kịch liệt.



Trong cửa, quỷ áo đen không thể chống đỡ, điên cuồng chạy trốn, âm khí tỏa ra tứ phía, nhưng tốc độ di chuyển của quỷ rất nhanh, dựa vào đó để kéo dài tới tận bây giờ.



Dịch Hòa Tụng duỗi tay ra muốn lột mũ trùm trên đầu quỷ xuống mấy lần, đều bị tránh đi.



Đánh mãi mà chưa có kết quả, Dịch Hòa Tụng tức giận, dùng toàn lực để khởi động đạo cụ, một sợi dây màu đỏ bay ra khỏi con thoi màu đen như con bọ rùa bảy đốm, Dịch Hòa Tụng lại duỗi tay ra kéo mũ trùm của cậu ta xuống, con quỷ kia thà bị sợi dây tơ xuyên thủng, cũng không muốn để bị phát hiện ra thân phận thật.



Con quỷ áo đen phát ra tiếng kêu thê lương, hắc khí dày đặc trên người bị đánh tan, hiển nhiên con thoi màu đen thoạt nhìn bình thường này gây tổn thương tới sức mạnh của con quỷ.



Trong hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã, xem ra các diễn viên phân tán nghe thấy động tĩnh lớn cũng chạy tới.



Tạ Trì biết không thể đợi thêm, nếu đợi thêm sẽ càng ngày càng nhiều người gia nhập đội ngũ bắt quỷ, bèn nói: “Anh à!”



Tạ Tinh Lan vốn không nghỉ ngơi, nghe vậy lập tức nói: “…Bắt quỷ?”



Tạ Trì khẽ ho khan một tiếng: “….Cứu quỷ.”



Tạ Tinh Lan: “…Được rồi.”



Tai Dịch Hòa Tụng rất thính, nghe thấy tiếng Tạ Trì lao vào, ở ngay sau lưng mình, không quay đầu lại, nhanh chóng lên chiến lược: “Tôi tấn công cậu ta, cậu đi bắt cậu ta, bắt được chia đều tin tức.”



Hắn đuổi theo cả buổi, con quỷ này thực lực yếu, nhưng tốc độ di chuyển rất nhanh, đuổi vô cùng phiền phức, vừa khéo tốc độ là thế mạnh của Tạ Trì, chưa chắc hợp tác thì không thể làm được.



“Được rồi.” Tạ Trì không chút nghĩ ngợi.



【Có thêm Tinh Tinh, sẽ biết quỷ là ai ngay thôi.】



【Liệu có phải quỷ Dịch Hòa Tụng không nhỉ?】



Dường như quỷ muốn chạy xuyên tường, dây lụa màu đỏ lại như rắn không ngừng đuổi theo, có thêm một người gia nhập, quỷ áo đen hoàn toàn không thể chống đỡ được, liên tục bại lui, Tạ Tinh Lan tiện tay lấy chiếc kéo phẫu thuật trên khay ra, nhanh chân đuổi theo, đến khi sắp túm được vào vai của quỷ áo đen, thị lực của Dịch Hòa Tụng nhạy bén, anh ta đoán Tạ Tinh Lan có thể bắt được quỷ, đang định thở phào nhẹ nhõm, lại trông thấy Tạ Tinh Lan cắt “phựt” một cái, cắt đi.. sợi tơ màu đỏ của mình.



Sợi tơ lụa có thể gây ảnh hưởng to lớn tới linh hồn của hắn và quỷ, nhưng đối với người khác mà nói chỉ là sợi tơ lụa bình thường, nhẹ nhàng cắt là sẽ đứt.



【????】



【Em mù rồi à??】



【Hahahaha không được.】



Nhậm Trạch đứng ngoài cửa trợn mắt há hốc miệng.



Dịch Hòa Tụng khựng lại, đứng sững tại chỗ một giây, trong tầm mắt hắn, Tạ Tinh Lan đạp tung cửa sổ, đẩy quỷ áo đen xuống tầng dưới.



Cuối cùng Dịch Hòa Tụng cũng phản ứng được, bổ nhào qua cửa sổ, trơ mắt nhìn quỷ áo đen rơi xuống dưới đất, sau đó hóa thành một màn sương đen rồi biến mất.



“Mẹ kiếp!” Dịch Hòa Tụng tức điên lên, cho dù giáo dưỡng có tốt đến mấy cũng không kiềm chế được, xông lên túm lấy cổ áo Tạ Tinh Lan, muốn đấm một cái, Tạ Tinh Lan giơ tay lên túm lấy cổ tay hắn ta, Tạ Trì không chút khe hở đổi vị trí, vẻ mặt vô tội nói, “Cẩn thận, bị đánh tàn phế là không còn sức lực chống đỡ quỷ muốn giết tôi đâu.”



“Anh cũng không muốn cha anh chết đâu, đúng không?”



Gân xanh hằn rõ trên trán Dịch Hòa Tụng, gương mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi cuối cùng vẫn căm hận hất cổ tay Tạ Trì ra.



【Hahahahahaha】



【Chỉ vì muốn hả giận mà phá rối người ta à? Bắt được quỷ là chuyện tốt, lại đi làm chuyện hại người không lợi mình.】



【Bồ không hiểu Tạ Trì rồi, mọi chuyện Tạ Trì làm đều có ích.】



“Tôi khuyên cậu phải cho tôi một câu trả lời hợp lý.” Nếu không phải e ngại nhân vật của Tạ Trì, Dịch Hòa Tụng đã phanh thây xé xác Tạ Trì rồi.



Tạ Trì nghiêng đầu nhìn hắn ta, tỏ vẻ xem anh làm được gì tôi nào: “Không cho thì sao?!”



“Cậu!!!”



Bên ngoài, tiếng bước chân của các diễn viên khác mỗi lúc một gần, Tạ Trì không nói nhảm với Dịch Hòa Tụng nữa, anh nhảy từ trên cửa sổ tầng hai xuống.



Tạ Tinh Lan nhẹ nhàng tiếp đất, trêu chọc nói: “Mượn dao giết người không sợ nuôi hổ gây họa à?”



Tạ Tinh Lan dễ dàng hiểu được ra.



Tạ Trì bảo hắn cứu quỷ, một là bởi vì cụ thể quỷ là ai với họ mà nói không quan trọng, bọn họ chỉ cần biết quỷ là một diễn viên khác, như vậy là đủ rồi.



Thứ hai là, bọn họ không muốn Dịch Hòa Tụng biết quỷ là một diễn viên khác.



Thứ ba là, ngoài quỷ Tạ Trì và Tạ Tinh Lan ra, những con quỷ khác không có xung đột lợi ích trực tiếp với họ, giống như quỷ Hà Khiếu, cho dù có thực lực, cũng không có hứng thú giết bọn họ. Mà kẻ có xung đột lợi ích trực tiếp với họ là diễn viên, thứ nhất là xung đột cạnh tranh về thứ hạng bên ngoài, sau nữa là thù riêng thù cũ.



Đổi hướng suy nghĩ là có thể nghĩ rõ ràng vấn đề.



Thứ tư là, dù Dịch Hòa Tụng có giết được con quỷ này, điều này cũng không đồng nghĩa con quỷ tương ứng với diễn viên kia sẽ không được sinh ra, dù sao thì theo thời gian, các diễn viên ở trong phó bản càng ngày càng gặp nhiều nguy hiểm, giết một con lại có thêm một con, vô cùng vô tận. Cho nên dù bọn họ có cứu hay không, cũng không ảnh hưởng quá nhiều tới tuyến chính của kịch bản.



Thứ năm, con quỷ này yếu như vậy, rõ ràng đầu óc không được nhạy bén, bọn họ không sợ cảnh “ông nông dân và con rắn”, dù sao nó cũng không đánh lại họ.



Hơn nữa nếu cứu được con quỷ của kẻ địch, bọn họ còn có thể nói chuyện, hợp tác cách giết kẻ địch.



Cho nên để mà nói, cứu quỷ ngược lại có nhiều xác suất có lợi hơn.



Tạ Trì giảo hoạt cười một tiếng: “Nếu nuôi hổ gây họa thật còn có quỷ Tạ Trì và quỷ Tạ Tinh Lan hỗ trợ, chí ít trước khi em điều tra rõ ràng được chân tướng, bọn họ sẽ không muốn em chết.”



Tạ Tinh Lan thở dài: “Lợi dụng cả bản thân mình.”



Tạ Trì nói như đương nhiên: “Cũng không thể để họ lợi dụng chúng ta mãi được.”



Tạ Tinh Lan cười: “Cũng đúng.”



Tạ Tinh Lan đi dạo dưới sân một vòng, không tìm thấy con quỷ áo đen kia, hắn cũng không tiếc nuối, dù sao chỉ cần không để Dịch Hòa Tụng biết quỷ áo đen là một diễn viên khác là lời rồi.



Hắn đi tới thang máy muốn lên tầng tìm Nhậm Trạch, khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, âm khí dần tỏa ra.



Trên cánh cửa thang máy cho thấy, bên cạnh hắn có một chiếc bóng mơ hồ, thấp hơn hắn một chút, ở ngay chỗ tay hắn có thể chạm tới.



Tạ Tinh Lan không quay đầu lại: “Tới tìm tôi à?”



Trong thang máy tối đen, giọng hắn trầm thấp, mang theo tiếng vọng khiến con người ta sợ hãi.



Tạ Tinh Lan không nói gì lặng lẽ chờ đợi.



Kẻ kia cởi mũ trùm trên đầu xuống.



Tạ Tinh Lan trông thấy gương mặt quen thuộc, thoáng giật mình, lập tức bật cười.



“Là tôi.” Quỷ Tạ Dương nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK