Mục lục
APP DIỄN VIÊN PHIM KINH DỊ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Quỷ ăn thịt người.”



Hoàng Hoằng ý thức được điều gì đó, gượng gạo quay đầu nhìn lại, máu toàn thân lạnh buốt, lạc giọng gọi: “Lộ Minh!”



Cửa phòng tắm không khóa lại, Hoàng Hoằng đẩy “cạch” một chút là cánh cửa mở ra. Tạ Trì cũng nghĩ khả năng cao Lộ Minh lành ít dữ nhiều, nhưng đến khi thật sự trông thấy thi thể của Lộ Minh, yết hầu vẫn cuộn lên cuộn xuống, mới tạm dằn được cảm giác buồn nôn xuống.



Sau lưng vang lên tiếng mọi người nôn khan.



Cả phòng tắm đỏ quạch nhìn thôi đã thấy giật mình, máu tanh nồng sền sệt nhoe nhoét dưới đất, còn bắn tung tóe khắp nơi, thân thể Lộ Minh ngửa người tựa vào bồn cầu phía sau, cái đầu gục sang một bên, trên người ngoài máu thịt hỗn độn ra còn chi chít những vết cắn xé.



Đôi chân mọi người như nhũn xuống, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt, Du Cảnh cũng giật mình trước cảnh tượng này, hắn khựng người tại chỗ, đến khi hắn kịp phản ứng lại, Tạ Trì đã cởi áo ra bịt mũi và miệng tiến lên xem xét.



Anh ngồi xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại, làn da Lộ Minh hoàn toàn bị cắn xé rách toạc, không thấy trái tim anh ta đâu nữa.



Du Cảnh không cam lòng bị tụt lại, hắn đẩy người Tạ Trì sang một bên, tự xem xét.



Tạ Trì nhún vai đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Du Cảnh đang mải kiểm tra, nhiều ánh mắt đổ dồn vào như vậy, Du Cảnh không che giấu được, anh cũng an nhàn.



Mấy phút sau, Du Cảnh đứng dậy, sắc mặt hết sức khó coi: “Không thấy tim, gan, thận, lưỡi của cậu ta đâu.”



Mọi người run sợ: “Trong phim có dã thú! Vết cắn! Cậu ta bị cắn, rạch ngực mổ bụng.”



“Không thấy ư?! Đừng nói là bị…” Người kia run lẩy bẩy, “Đừng nói là bị ăn sạch rồi nhé?”



Mọi người nghe thấy suy đoán này, đều không rét mà run.



“Chắc đây không phải do đồ ăn, cái cô gái chết trên giường trước đó là “dê sữa nướng than” đúng không?”



“Hồi nhỏ tôi từng nghe nói tới rồi, ấn tượng rất sâu đậm, nhưng tôi không thể ngờ “khiếu hoa kê” lại là “dê sữa nướng than”….”



Sau khi vạch trần ra nguyên nhân cái chết của cô gái kia, những người ăn “khiếu hoa kê” nghĩ lại thôi cũng thấy sợ hãi, đồng thời cũng cảm thấy thật may mắn.



“Vậy Lộ Minh cậu ta…”



Tạ Trì tìm kiếm khắp căn phòng, không thấy nội tạng đã mất của Lộ Minh, anh quay trở lại bên cạnh thi thể.



Du Cảnh kiểm tra xong, lập tức tránh ra xa, hắn đi tới trước mặt Triệu Cẩm Hoa, vẻ mặt nghiêm túc, hạ thấp giọng nói: “Mẹ à, đây cũng là do quỷ nam có sở thích ăn uống dị thường kia làm ra sao?”



Triệu Cẩm Hoa không lên tiếng lặng lẽ gật đầu, những diễn viên khác đoán là do dã thú, nhưng bọn họ vừa trông thấy rõ thi thể liền biết đã xảy ra chuyện gì.



Quỷ nam có đam mê ăn uống dị thường kia không kiềm chế được nữa, bắt đầu ra tay với các diễn viên.



Quả nhiên động vật chỉ là mấy trò vặt vãnh, quỷ nam có đam mê ăn uống dị thường mới là trọng điểm.



Chỉ là bọn họ không thể ngờ, đến cả nội tạng người mà quỷ nam cũng ăn, còn ăn sống nữa. Có điều Du Cảnh liên tưởng tới canh thai nhi, không còn thấy kỳ quái nữa.



“Mẹ à, chúng ta phải tranh thủ thời gian tìm răng giúp quỷ nữ, chúng ta đã lựa chọn giúp quỷ nữ, chính là đứng về bên kia chiến tuyến đối đầu với quỷ nam, nhất định quỷ nam sẽ ra tay với chúng ta.”



Triệu Cẩm Hoa gật đầu, bà không quá sợ hãi, bà đã đóng rất nhiều phim, có thủ đoạn giữ tính mạng, bà chỉ sợ không tìm đủ răng trong thời gian quy định, bộ phim sẽ thất bại.



Trong lúc Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa nhất trí với nhau, Tạ Trì không sợ phiền phức mà kiểm tra thi thể một lần nữa, sau đó mới đi tới bên người Lục Văn đang lo lắng ra mặt, khẽ bảo rằng: “Chúng ta quay trở về phòng đi.”



Nhậm Trạch cũng đuổi theo: “Sao vậy?”



Tạ Trì đẩy cặp kính mắt: “Quỷ ăn thịt người.”



“Sao cơ?!” Lục Văn mở to mắt nhìn, sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng mình không nghe nhầm, sắc mặt trở nên khó coi, “Anh nói là Lộ Minh bị quỷ ăn sống ư? Chứ không phải do động vật?!”



Dù sao theo như suy luận trước đó của bọn họ, trong nhà tồn tại linh thể của động vật muốn làm hại họ, anh cứ đinh ninh rằng do động vật gây hại cho con người..



“Không phải,” Tạ Trì bình tĩnh nói, “Trên người Lộ Minh là dấu răng người.”



“Vết tích do răng của con người gây ra khác nhiều với động vật, hàm răng động vật nhọn mà sắc bén, răng của con người bằng hơn, đấy là một, còn lại quay trở về tôi nói rõ với anh.”



Nơi này là hành lang, nhiều người phức tạp, thực sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện.



Ba người quay trở lại căn phòng. Tạ Trì đóng chặt cửa lại, anh không nói chuyện, mà đầu tiên cắn lên cánh tay của mình một cái, không sâu, nhưng có thể trông thấy rõ vết cắn.



“Mọi người nhìn xem.”



Vết răng cắn trên tay Tạ Trì ngay ngắn và bằng phẳng, trông rất đều đặn đẹp mắt.



Nhậm Trạch ngớ người, nhớ lại vết thương trên người Lộ Minh, đột nhiên bừng hiểu ra, “Đó một con quỷ ăn thịt người không có đủ răng!”



Vết cắn trên người Lộ Minh bằng đều nhưng thiếu răng.



Tạ Trì gật đầu.



“Răng của chúng ta,” Sắc mặt Lục Văn trắng bệch, có ý ám chỉ mà đưa mắt nhìn về phía vách tường giấu răng.



Tạ Trì lấy một tờ giấy ra, viết trên đó: “Manh mối trước mắt đã rất rõ ràng, linh thể động vật kia là do bị quỷ ăn thịt người ăn mất, những món ăn kia chính là những món mà quỷ ăn thịt người ăn khi còn sống, thậm chí sau khi chết vẫn còn ăn, những con vật này không cam lòng bị tàn nhẫn ăn hết, oán khí khi còn sống đọng lại khiến sau khi chết chúng tấn công quấy nhiễu con người sống ở đây. Trước mắt có thể nói, thủ đoạn động vật hại người chia ra làm hai loại, một loại rất rõ ràng, ấy là anh ăn món đặc thù, linh thể đại diện cho món ăn đó sẽ trả thù anh ngay trong đêm đó.”



“Hai loại ư?” Nhậm Trạch chau mày lại.



Tạ Trì lại viết, “Loại thứ hai không rõ ràng, nhưng có thể đoán được, tôi từng bị chuột con quấy rối, nói cách khác, trình độ tấn công của bọn chúng không kém cạnh là bao, phải xem vào vận may, có tính ngẫu nhiên, không có điều kiện để dẫn tới cái chết, ví dụ như ăn hết thức ăn tương ứng, mức độ nguy hiểm của loại này thấp hơn loại thứ nhất, dù sao chúng ta cũng không làm gì sai.”



“Nói cách khác, chỉ khi chúng ta ăn mấy món ăn được chỉ định đặc biệt nấu trong tối hôm đó, mới 100% gặp linh thể đại diện cho những món ăn đó, nhưng chúng ta vẫn có thể bị tấn công trong nhà bất cứ lúc nào, bị linh thể của những loài khác tấn công quấy nhiễu, cho nên chúng ta phải đề phòng cẩn thận.”



“Vấn đề bây giờ là, rốt cuộc khi còn sống quỷ ăn thịt người có sở thích ăn uống dị thường kia thích mấy món ăn, hoặc nên nói là rốt cuộc đã ăn bao nhiêu món, tôi không tin con số này là “vô số” bởi vì đây không phải phim hài, cũng không phải phim châm chọc những món ăn thập cẩm giống như “The Cabin in the Woods”, không có chuyện cuối cùng vô số động vật nhồi nhét trong một căn phòng, rất có thể đây là phim bảo vệ động vật, tuyên truyền rằng chúng ta đừng ăn những đồ không nên ăn, sẽ làm phai mờ nhân tính.”



“Về số món ăn, thậm chí tên cụ thể của từng món, tôi có đủ lý do để nghi ngờ Du Cảnh và Triệu Cẩm Hoa đã biết được, cho nên chúng ta phải nghĩ biện pháp để lấy được, điều này sẽ trợ giúp chúng ta rất nhiều.”



Lục Văn cảm thấy hết sức kính nể, trong khi anh vẫn còn đang mơ hồ mờ mịt, Tạ Trì đã nắm được một lượng tin tức rất lớn, đồng thời liên kết chúng lại với nhau.



Trong mắt Nhậm Trạch lặng lẽ toát lên sự kinh ngạc.



“Tiếp đó nói đến răng, phim “tì vết không che được ánh ngọc”, tôi không tin trong bối cảnh, logic của phim có lỗ hổng quá lớn, cho nên lời giải thích hợp lý nhất về răng quỷ thì đó là một cái van khóa năng lực của quỷ.”



“Van ư?” Lục Văn nghiền ngẫm ý của từ này.



“Ví năng lực của quỷ nữ với một bể chứa nước, quỷ có hàm răng không trọn vẹn, mỗi khi tìm được một chiếc răng thì sẽ mở một cái van nhỏ, trong quá trình này nó càng ngày càng mạnh lên, đến khi tìm được toàn bộ số răng, sẽ bắt gọn tất cả mọi người trong căn nhà này, đến khi đó, chúng ta sẽ trở thành đồ ăn tươi ngon nhất trên bàn của nó.”



Lục Văn thấy lạnh sống lưng.



Nhậm Trạch tự xâu chuỗi lại, cảm thấy logic rất hoàn chỉnh.



Tạ Trì lại nói: “Đây là lời giải thích hợp lý nhất về mặt logic, đương nhiên không loại trừ lý do khác, dù sao phim cũng thuộc phẩm chất “tì vết không che được ánh ngọc”, tì vết chính là ẩn số, phim có thể không hoàn hảo về mặt logic.”



Nhậm Trạch mở to mắt nhìn, Tạ Trì còn đưa cả phẩm chất của phim vào trong phạm vi suy xét ư?



Tạ Trì tiếp tục viết: “Chắc hẳn răng của quỷ ăn thịt người bị cố ý giấu đi, chính là không muốn nó giết người làm việc ác.”



“Về điểm này, tôi có hai suy đoán, một, đây là do quần thể động vật đối đầu với quỷ ăn thịt người gây ra, bởi vì chiếc răng thứ hai tôi có được là do gặp khỉ, tìm được ở chỗ con khỉ, đám khỉ này giấu răng của quỷ ăn thịt người trên thân mình, bởi vì sợ hãi nên không cẩn thận đánh rơi, vừa khéo bị tôi nhặt được.”



“Răng ư?” Nhậm Trạch khẽ thốt lên một tiếng, cậu không biết chuyện Tạ Trì tìm được răng. Nhưng nội dung Tạ Trì viết logic mạch lạc rõ ràng, cậu dễ dàng biết được chuyện Tạ Trì gặp trước đó. Nhậm Trạch đưa mắt nhìn Tạ Trì, âm thầm thấy cảm kích, chuyện quan trọng như vậy mà Tạ Trì lại nói với cậu, nghĩa là không coi cậu như người ngoài nữa.



“Vậy suy đoán thứ hai là sao?” Lục Văn cảm thấy suy đoán đầu tiên của Tạ Trì đã rất chặt chẽ rồi, dường như không còn khả năng khác.



“Suy đoán thứ hai là, trong nhà này ngoài quỷ ăn thịt người ra, còn một con quỷ khác, chỗ răng kia do con quỷ và động vật cùng nhau giấu.”



Lục Văn chợt nhớ tới nội dung trước đó Tạ Trì nghe lén được, giật mình nói: “Người đàn ông kia đánh người phụ nữ khóc lóc! Chắc hẳn người đàn ông có hành động bạo lực kia là quỷ ăn thịt người, còn người phụ nữ bỏ mạng kia nói không chừng là quỷ tốt giúp động vật giấu răng.”



“Không phải.” Ánh mắt Tạ Trì sắc bén, hiện rõ sự giảo hoạt, “Sai rồi.”



“Sai gì cơ?” Lục Văn mờ mịt.



Tạ Trì gác bút xuống, anh mỉm cười, khẽ cất tiếng, “Người phụ nữ là quỷ ăn thịt người.”



“Sao cơ?” Lục Văn che miệng, trong mắt hiện rõ sự không thể tin, Nhậm Trạch cũng nhìn về phía Tạ Trì.



Tạ Trì nhún vai, “Chuyện rất đơn giản, anh quên hình dáng chiếc răng chúng ta tìm được rồi à?”



Lục Văn sững sờ trong thoáng chốc, đến khi nghĩ thông thì cảm thấy lạnh sống lưng: “Khả năng cao đó là… răng của phụ nữ.”



“Đúng vậy,” Tạ Trì viết tiếp, “Lúc tôi tìm được chiếc răng thứ nhất, cho rằng người đàn ông ngược đãi người phụ nữ, nhổ răng của cô ta, nhiệm vụ của chúng ta là giúp quỷ nữ tìm được răng. Nhưng ban nãy, vết cắn trên người Lộ Minh đã lật đổ suy đoán của tôi, chính quỷ ăn thịt người có hàm răng không trọn vẹn, chiếc răng bị mất là của người phụ nữ, người phụ nữ mới là quỷ ăn thịt người.”



Ngón tay Lục Văn trở nên cứng ngắc, “Vậy chuyện thông linh của Triệu Cẩm Hoa giải thích thế nào đây…?”



Tạ Trì hoàn toàn buông bút xuống, bộ dạng thản nhiên dựa lưng vào chiếc ghế xoay, cười bảo: “Anh từng nghe câu này chưa?”



“Câu gì?”



Nhậm Trạch hiểu rõ: “Quỷ thoại liên thiên.”




(Quỷ thoại liên thiên: chỉ những lời bịa đặt, hoang đường, từ câu này sang câu khác, nói dối từ đầu tới cuối)



“Đúng vậy,” Tạ Trì tán thưởng đưa mắt nhìn cậu ta.



“Ý anh là,” Lục Văn hít sâu một hơi, người bị hại thực chất là người bạo lực, người phụ nữ yếu đuối lại là quỷ ăn thịt người. Cảnh Triệu Cẩm Hoa thông linh nhìn thấy là giả, quỷ ăn thịt người bày mưu tính kế tạo nên huyễn cảnh lừa bà ta.”



Tạ Trì lắc đầu bật cười, “Tôi lỗ rồi, biết thế tôi không đi nghe trộm, nghe trộm xong lại tự lừa bản thân.”



Bấy giờ Nhậm Trạch mới biết rốt cuộc Tạ Trì đã lặng lẽ làm bao nhiêu chuyện như vậy.



Nghe trộm…



Khóe môi Nhậm Trạch run run, dường như thông suốt vì sao hôm đó Lục Văn tới tìm mình như kẻ thần kinh.



Cái tay Tạ Trì này, trèo tường đi nghe trộm ư….?



“Năng lực kia mạnh như vậy, sao có thể phạm sai lầm, tôi tưởng xác suất chính xác là 100% chứ, chắc phải được đảm bảo độ chính xác chứ? Chẳng lẽ thông linh không thể ép quỷ nói thật ư?” Nhất thời Lục Văn không thể tiếp nhận được.



Tạ Trì nói, “Dù xác suất thông linh có sai lầm là 1/10000 thì chúng ta cũng phải đưa vào trong phạm vi cân nhắc, bởi vì một khi xảy ra, 1/10000 chính là 1.”



“Linh thể của động vật khác với quỷ, trí thông minh của động vật quyết định trí thông minh linh thể của nó, trí thông minh của linh thể chỉ có thể cao hơn so với động vật một chút, cho nên chúng ta gặp khỉ giảo hoạt và chuột con không có năng lực gì, nhưng quỷ thì lại khác, dù sao..” Tạ Trì cười nói, “Khi còn sống quỷ chính là người, là kẻ giảo hoạt nhất, hục hặc đấu đá với con người.”



Lục Văn siết chặt nắm tay.



Tạ Trì nói, “Thực ra nghĩ như vậy rất mệt mỏi, chúng ta không cần đi cân nhắc xác suất sai lầm của thông linh, nếu đổi mạch suy nghĩ mà nói, xuất phát từ lợi ích bản thân là đáng tin nhất, có nhu cầu mới có mạng lưới quan hệ, nhu cầu là trên hết, nhu cầu là tất cả. Dù sao đây không phải phim không có lời giải, không phải quỷ muốn giết ai thì giết, nằm trong quan hệ nhân quả.”



“Quỷ ăn thịt người có đủ nhu cầu, nó cần Triệu Cẩm Hoa giúp nó tìm răng, tăng cường thực lực, đại khai sát giới.”



“Đương nhiên tất cả đều là suy đoán.” Tạ Trì nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, cất tiếng trêu đùa, muốn xoa dịu bầu không khí.



Tâm tình Nhậm Trạch hết sức phức tạp.



“Hơn nữa tôi đột nhiên nhận được lời mời của phe động vật, thực ra lại càng chứng minh, ở đây không chỉ có một phe.”



“Bởi vì phe động vật chỉ có thể chấp nhận một mình tôi, điều này không hợp lý.”



“Cho nên tôi suy đoán theo hướng hợp lý, còn có phe của quỷ nữ.”



Tạ Trì dừng lại một chút: “Đương nhiên, còn có xác suất rất lớn là.. có phe của người giấu răng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK