Một lưỡi hái cao hơn Đường Nghiên Tâm xuất hiện bên cạnh cô.
Lưỡi hái khổng lồ tản ra ánh sáng tím đẫm, tay cầm được chạm khắc hoa văn tinh xảo lại thần bí, bên trong có đính những mảnh ngọc bạc. Lưỡi đao cong cong như trăng lưỡi liềm, mép trong có một hàng răng cưa.
Người nhìn thấy lưỡi hái sẽ vô thức cảm thấy nguy hiểm, bởi vì hình dạng hoàn chỉnh của chiếc liềm tử thần có một luồng khí mà trước đây nó không có luồng khí giết chóc thuộc về vũ khí thần thánh.
Tùng Cách một lần nữa hóa thành người, bên ngoài không có gì thay đổi, ngoại trừ một đường màu tím trên trán trông giống như một bông hồng mỏng manh.
Làm chủ nhân của lưỡi hái, Đường Nghiên Tâm biết rằng Tùng Cách hiện đang ở trạng thái rất tốt.
Hai người cùng nhau tới gần thần Thái Dương.
Ngoài ra còn có khái niệm ‘khoảng cách’ trong không gian đen, nếu ở quá xa, thì không thể nghe được thần Thái Dương nói chuyện.
Lúc này, Thần Thái Dương đang hưng phấn đi dạo quanh bục cống nạp, có chút quá mức vui sướng cho nên không dám tới gần chiếc hộp gần ngay trong gang tấc.
Thái Dương: “…Đây là chiếc Hộp Hủy Diệt sao?”
Hắn ta rất giỏi trong việc xây dựng tâm lý, lập tức thuyết phục bản thân: “Đây là chiếc Hộp Hủy Diệt, mặc dù nó trông giống như một chiếc hộp bình thường…Nhưng ta có một tấm bản đồ, hơn nữa theo dõi Vận Mệnh lâu như vậy mới tìm được nó, tuyệt đối không thể sai được.”
Phương pháp xác minh xem nó có phải là Hộp Hủy Diệt hay không rất đơn giản, mở nó ra là có thể phân rõ thật giả, nhưng cho dù thần Thái Dương không có nhân tính cũng không dám mở nó dễ dàng.
Tùng Cách đi đến gần Thái Dương để quan sát chiếc hộp gỗ.
“Nhìn bộ dạng của hắn ta như lâm đại địch, trong cái hộp có gì vậy?”
Đường Nghiên Tâm: “Anh có từng nghe qua hộp Pandora chưa?”
Tùng Cách thật sự không kiến thức về chiếc hộp Pandora, có lẽ là do có một bức tường ngăn cách giữa thế giới động vật với Trái Đất. Nên rất nhiều lẽ thường mà người Trái Đất đều biết, Tùng Cách đến từ thế giới động vật không biết.
“Nghe ra không phải là thứ gì tốt.”
“Quả thật không thể xem là thứ tốt.” Đường Nghiên Tâm: “Chiếc hộp Pandora xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp. Truyền thuyết kể rằng thần Zeus vì để trả thù loài người, đạo tạo ra một người phụ nữ xinh đẹp tên là Pandora, Pandora có nghĩa là món quà. Cô được tặng một chiếc hộp kín chứa đầy tai họa cùng ôn dịch vân vân, yêu cầu cô đưa nó cho người đàn ông đã cưới cô. Trước khi chiếc hộp được mở ra, loài người không có tài họa gì, sau khi chiếc hộp được mở ra, tài học như bay lan khắp nhân gian.”
Tùng Cách: “So với hộp Pandora, hiệu quả đáng sợ của Hộp Hủy Diệt đã được nâng cấp, hai chữ ‘Hủy Diệt’ cũng đã thuyết minh bên trong không phải thứ gì tốt đẹp. Thái Dương kia vì sao lại muốn mở nó ra?”
Đúng, Thái Dương muốn mở Hộp Hủy Diệt ra.
Tay hắn ta đã đặt trên hộp, và từ biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt có thể thấy rằng, hắn ta không hề do dự.
Nguyên nhân chính là vì hắn ta biết bên trong hộp có gì, cho nên không dám mở ra.
Rồi lại bởi vì lợi ích lớn mà muốn chiếc hộp ra.
Thái Dương ôm hộp ngồi xuống đất, thì thào tự nói: “Ta là vì muốn khôi phục vinh quang ngày xưa của tộc Thần Linh, ta chỉ là làm theo sự gợi ý của thiên đạo…Chẳng lẽ muốn ta sống dưới hào quang của những kẻ ngốc đó cả đời sao? Ta chỉ sinh ra muộn hơn bọn họ vài thập kỷ! Nên bị áp chế cả đời sao? Hải thần chết tiệt, nữ thần Vận Mệnh chết tiệt. Chỉ cần mở chiếc hộp ra, ta sẽ giống như Vận Mệnh, quyền trượng cấp ra giống nhau, cũng trở thành vua của các vị thần…Những kẻ coi thường ta trong quá khứ sẽ bị trừng phạt, mà ta sẽ có được địa vị và quyền lực tối cao…”
Hắn ta đối diện với trái tim của mình, ánh mắt nhìn về phía Hộp Hủy Diệt không hề có chút do dự gì.
Ngay sau đó, hắn ta bình tĩnh mở chiếc Hộp Hủy Diệt ra.
Vô vàn làn khí đen trào ra từ chiếc hộp nhỏ, vật chất tối đậm đặc đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Những luồng khí đen này không hề phân tán mà tụ lại thành một cánh cửa lớn.
Đường Nghiên Tâm biết rằng cánh cửa là hình thức bên ngoài, thật ra chính là vật chất tối đã xé một lỗ ở điểm giao nhau của hai giông gian, xây một lối đi ổn định.
Vô số Phố Tộc từ cửa trào ra.
Người khởi xướng——thần Thái Dương giả dối đã sớm ôm chiếc hộp đã được đóng lại bỏ chạy.
Các sinh vật trên hành tinh này nhanh chóng bị đại quân Phố Tộc ăn thịt, dấu vết thần Thái Dương lưu lại cũng bị che đấu. Nữ thần Vận Mệnh đuổi tới sau, tra không được một chút manh mối gì.
Đường Nghiên Tâm: “…Điên cuồng mất trí.”
Đối với một vong linh không có nhận thức rõ ràng về đúng sai để đưa ra đánh giá như vậy, thần Thái Dương thật sự rất giỏi.
Tùng Cách: Móng vuốt có chút ngứa ngáy, nếu không biết người với vật anh nhìn thấy trong không gian tối tăm này đều là giả, chỉ là ảo ảnh, thì anh đã sớm đấm thần Thái Dương mấy quyền rồi. Người này thật sự cần phải thu thập!
Hai người không biết rõ phương hướng, bởi vì căn bản không có vật tham chiếu, cho nên chỉ có tùy tiện đi vòng quanh. May mắn Đường Nghiên Tâm đã sớm không cần ăn nữa, Tùng Cách làm đao linh cũng không cần ăn, nếu không thực sự đói chết ở trong không gian này.
Có lúc đi bộ rất lâu cũng không tìm thấy cái gì cả.
Số lần chạm trán với Phố Tộc là nhiều nhất, đáng tiếc là Phố Tộc trong không gian cũng không thể ăn thịt được, bọn chúng chỉ là hư ảnh mà thôi.
Có đôi khi, cũng sẽ gặp một số thần linh hoặc con người vô danh, nhìn thấy kiến trúc không có ở Trái Đất, những khoa học kỹ thuật đen không có ở trên Trái Đất.
Phố Tộc xâm lấn, sự phản kháng của con người là vô nghĩa, các khoa học kỹ thuật giai đoạn này chỉ hạn chế được rất ít sự thiệt hại của chủng tộc này.
Thần lực nguyên thủy nhất gần với nguồn gốc của thế giới nhất chính là vũ khí để đối phó với Phố Tộc.
Đường Nghiên Tâm dần dần hiểu ra, ‘Hộp Hủy DIệt’ là một khu vực đặc thù, là một vũ trụ thu nhỏ lại.
Nhìn càng nhiều, hai người cũng biết càng nhiều.
Tóm lại, trong cuộc chiến chống lại Phố Tộc, rất nhiều thần linh ngã xuống. So với tổng số thần linh ít ỏi thì con người bình thường cùng phi nhân loại càng chết nhiều hơn, thậm chí không thể đếm hết.
Không ai biết, tất cả đều một tay thần Thái Dương tạo ra.
Tên này còn bí mật cấu kết với một số thủ lĩnh của Phố Tộc, tiết lộ kế hoạch quân sự của quân mình nhằm loại bỏ những người bất đồng chính kiến, đồng thời hãm hại mấy thần linh lâu đời.
Không ai nghĩ rằng thần linh còn có thể làm giao dịch với Phố Tộc, hai bên là tử địch không có khả năng hòa giả. Cũng không có có thể giống như thần Thái Dương làm chủ được sức mạnh tiên tri, thành công móc nối với Phố Tộc chỉ có d*c vọng giết người.
Bằng cách này, thần Thái Dương đã một tay điều khiển sự suy thịnh diệt vong của gia tộc thần linh, dần dần nổi lên trong trận chiến như một thế lực mới không thể bỏ qua. Cũng dưới tình huống các thế hệ trước gần như đã chết, trở thành thần vương tay cầm quyền cao.
Mỗi người đều phải tôn hắn ta là đại quân Phù Tang.
Thậm chí nhiều năm sau khi Phố Tộc bị đánh bại, vẫn có những người tôn trọng hắn ta từ tận đáy lòng, biết ơn sự đóng góp của hắn ta.
Tùng Cách: “Thần Khuyển có thể thành công không phải không có đạo lý, người thân bạn bè thậm chí cả vợ đều có lợi dụng, vắt kiệt hết giá trị sau đó không chút thương tiếc vứt bỏ, vĩnh viễn chỉ đưa ra những lựa chọn có lợi đối với mình. Nếu cay nghiệt đến cực điểm, ngược lại dễ dàng hoàn thành mọi việc hơn. Nhưng hắn ta không có điểm mấu chốt, còn không biết sẽ làm ra chuyện gì.”
Thần Thái Dương không hề cảm thấy tội lỗi khi sinh linh đồ thán.
Hắn ta không những không hối hận khi mở Hộp Hủy Diệt, mà càng làm hắn ta càng cảm thấy lựa chọn ban đầu của mình là sáng suốt.
Đường Nghiên Tâm: “Nhưng tất cả cái này có quan hệ gì tới Trái Đất? Vì sao trên Trái Đất lại có một khu vực tên là ‘Hộp Hủy Diệt’? Chỉ sợ tận thế của Trái Đất, vật hắc ám xâm lấn, không thoát khỏi liên quan đến Thần Khuyển.”
Quả thật là vậy.
Thần Thái Dương trở thành thần vương có thể giải quyết được những chuyện không vui, trong mắt cấp dưới của hắn ta, không có gì có thể gây khó dễ cho đại quân Phù Tang.
Nhưng sinh lão bệnh tử là những điều tất yếu mà ngay cả các vị thần linh cũng không thể thoát khỏi, thần vương cũng bất lực…Cũng không phải bất lực, thần Thái Dương đã tìm được cách để sống sót, chính là cướp đoạt sinh lực của người khác.
Người rất yếu ớt, sinh lực không đủ dùng.
Phố Tộc vì sao lại cắn nuốt đồng loại? Bởi vì năng lượng cơ thể trong đồng loại so với con người càng nhiều hơn.
Thần Thái Dương bắt đầu bí mật săn lùng giết hại thần linh, sau đó hút khô bọn họ. Đáng tiếc thần linh trong tinh tế có vô số vị, hơn nữa mỗi vị phía sau có thể có những mối quan hệ phức tạp, động thủ thường xuyên nhất định sẽ khiến các thế lực chú ý đến.
Làm sao bây giờ?
Một cơ hội ngẫu nhiên, Thần Thái Dương biết được Trái Đất là nguồn gốc của loài người, cũng là quê hương của các vị thần. Hắn ta có linh cảm rằng đây là một bước đột phá nên bắt đầu tìm kiếm những di tích liên quan đến nguồn gốc loài người, từ đó tìm ra một bức họa tàn tích cũ nát. Đáng sợ nhất chính là, hắn ta giải được những chữ hán còn lại trong cuốn họa, phát hiện ra một bí mật kinh thiên: khi Trái đất gặp đại nạn, sẽ có thần linh mới xuất hiện.
Đường Nghiên Tâm đứng đằng sau thần Thái Dương, nhìn những dòng chữ viết bằng tiếng Trung trên cuốn họa:
[Trái Đất là nguồn sống, là quê hương của loài người.]
[Nếu nguồn cạn kiệt, vũ trụ sẽ chết.]
[Thần linh rời đi không thể trở về.]
[Có kiếp nạn, sinh thần linh.]
Thần Thái Dương có một kế hoạch điên cuồng: hắn ta muốn nuôi dưỡng thần linh.
Hơn nữa hắn ta còn tiến hành thành công kế hoạch này.
Bởi vì các vị thần đã ra đi sẽ không trở lại Trái Đất, thần Thái Dương không đặt chân lên Trái Đất, mà là trực tiếp mở chiếc hộp hủy diệt rồi ném xuống Trái Đất: Ngày tận thế đang đến!
Thì ra tất cả không phải là thiên tai, mà là nhân họa.
Tình hình của tinh tế, Đường Nghiên Tâm biết rất ít, tình hình của thần Thái Dương xảo quyệt lại vô liêm sỉ lại càng hoàn toàn không biết. Nhưng khẳng định là còn sống! Tai họa ngàn năm tuổi.
Tùng Cách: “Du khách rời khỏi Trái Đất chẳng phải là lành ít dữ nhiều sao?”
…Xem ra việc dọn sạch khu vực đến được trạm cứu hộ không phải là điểm cuối thực sự của du khách.
Đường Nghiên Tâm gật đầu.
Nhiều thần linh lợi hại như vậy đều không thể nhìn ra bộ mặt thật của thần Thái Dương, thì du khách không biết gì về tinh tế chỉ sợ giống như những con cừu non bị giết thịt.
Tùng Cách: “Chúng ta mở trực tiếp đi? Còn không biết phải ngốc ở trong này bao lâu, khẳng định còn có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện làm bẩn mắt, toàn bộ đều sẽ bị vạch trần.
Đường Nghiên Tâm: Được!
Mở trực tiếp ra.
Đương nhiên, bị ép làm bẩn mắt cũng không có biện pháp gì, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao rời khỏi khu vực kỳ quái này.
Đường Nghiên Tâm vừa ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa làm rõ suy nghĩ của mình: “Nếu ‘Hộp hủy diệt’ là một bộ hộp, thì chúng ta hiện đang ở hộp số 3. Nếu không đoán sai, thì chỉ có hộp số 1, không có Phố Tộc, chỉ có những hộp trong thôn yên bình mới có lối thoát.
Tùng Cách: “Trong trí nhớ của chúng ta, có đủ loại Phố Tộc nhất tiếp theo là thần Thái Dương. Có rất nhiều bí mật mà anh ta vô tình để lộ khi ở một mình, chỉ có nó mới có thể ghi lại mọi chuyện một cách rõ ràng, thì chính Hộp Hủy Diệt. Nó còn có ký ức khi ở một mình với nữ thần Vận Mệnh, điều này càng chứng minh điều này! Bởi vậy, Boss khu vực chính là Hộp Hủy Diệt.”
Nhưng trong chiếc hộp dưới gốc cây phù tang không có lối thoát, mà là một cái bẫy.
“Cây phù tang mặt trời…”
Hai người đồng thời mở miệng: “Là đứa nhỏ kia!”
Chiếc hộp hủy diệt dưới cây phù tang là bẫy, cũng là gợi ý cho du khách.
Cây phù tang có kích thước bằng ngôi nhà của Thái Dương, điều này cho du khách biết rằng chiếc hộp nằm trong nhà của Thái Dương.
Đừng quên, đây là khu vực mà tất cả đao linh búp bê đều có thể mang hình dạng con người, hộp hủy diệt có thể mang hình dạng con người có gì lạ sao, có thể chính là bởi đặc điểm của nó, mới có thể cung cấp những khả năng tương tự cho những ‘đồng loại’ đến khu vực của nó.
Đứa nhóc béo ngủ trong nhà Thái Dương ngáy như sấm chính là Boss.
Đường Nghiên Tâm có linh cảm, nếu tìm được cậu nhóc sẽ có thể tìm được lối ra.
Vấn đề là làm thế nào để họ rời khỏi không gian tối tăm, trở lại hộp số 1 ban đầu?
[…]
[…]
[Mắt tôi mù rồi.]
[Trăm triệu lần không ngờ tới, xem trực tiếp trên Trái đất còn có thể thấy được tác động thực sự của thần khuyển…Còn mẹ nó là phiên bản trực tiếp.]
[Mãnh liệt yêu cầu @Chính phủ Liên Bang đem thi thể của thần khuyển ra quất một vạn lần.]