Từ góc ảnh, ánh mắt cậu ta dán chặt vào cầu thang. Người muốn lên tầng hai phải đi qua hai cái cầu thang gần nhau, nói cách khác, họ đang di chuyển dưới ánh mắt của cậu ta.
Không ngoa khi nói rằng đây là một linh đường, dù sao thì trước bức ảnh có hai ngọn nến trắng, tấm màn treo lủng lẳng, trên mặt đất còn có những tờ tiền âm phủ. Mực in kém chất lượng và chữ in mờ khiến đầu của diêm vương trên đó méo mó.
Chỉ có ánh nến lung linh cuối hành lang.
Đường Nghiên Tâm có thể nhìn thấy có một bàn thờ giống hệt như bàn thờ bên cạnh, khung ảnh giống nhau, tiền âm phủ cũng rơi đầy đất, hai ngọn nến trắng được thắp sáng. Bên trong nếu cứ cách một đoạn lại có bàn thờ như này, thì thật là đáng sợ.
Thảo nào sắc mặt mấy người Mễ Lạc không tốt, bị di ảnh nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt có thể tốt mới lạ.
“Ây!”
Tiểu Âm kêu lên một tiếng, đèn ở phía trước bật lên, cô ta giải thích: “Đèn ở đây đều là cảm ứng, có sự chuyển động sẽ phát sáng.”
Lộ Tầm Nhất đi đằng trước, Võ Cương ga lăng nói anh ta có thể đi sau.
Đường Nghiên Tâm đủ cao để có thể nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, bên này gần suối nước nóng, một khoảng tối đen, coi như tầm nhìn không bị bóng tối cản trở, chỉ có thể nhìn thấy một màn sương đen dày đặc.
Võ Cương hỏi: “Em gái, em ăn cái gì vậy?”
Sợ lúc ăn kẹo bông, thứ này sẽ hét chói tai, nên lúc rửa Đường Nghiên Tâm đã bóp ch3t chúng. Cô dùng cành cây xâu những viên kẹo bông lại, cắn từng miếng một rồi lại lấy một miếng khác từ túi ra.
“Kẹo bông gòn.”
Nói xong, cô ăn cả cành cây.
Võ Cương: “Đây là cành cây đúng không?”
Đường Nghiên Tâm: “Thanh socola.”
Võ Cương: “ Bên trong túi của em sẽ không phải toàn đồ ăn đấy chứ?”
“Ánh mắt của anh là ý gì?”
Đường Nghiên Tâm cảnh giác, che túi lại: “Tất cả đều là của em, không cho anh ăn đâu.”
Võ Cương: “…” Cho dù em có mời anh ăn, anh cũng không có hứng thú ăn trước linh đường của người khác.
Anh ta chỉ cảm thấy cô bé này không lợi hại như anh ta tưởng tượng lúc trước… dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!
Lộ Tầm Nhất dừng lại ở cuối hành lang, nhìn chằm chằm vào bàn thờ bên cạnh.
“Vừa rồi trên bàn thờ không có xấp giấy trắng này.”
Phùng Nghĩa Tử kinh hãi: “Trên tờ giấy có chữ viết ghi: [ đi về phía trước], bên trên viết ‘đi về phía trước’!”
Đường Nghiên Tâm nhìn thấy cả người Tiểu Âm run rẩy trước mặt cô, rõ ràng là bị dọa sợ bởi thứ đột ngột xuất hiện này. Võ Cương ở phía sau đau lòng nói: “Em gái lớn, em đến chỗ anh này, làm em sợ đến mức này! Anh trai sẽ bảo vệ em…Em gái nhỏ, em đổi chỗ cho chị ấy đi.”
Đường Nghiên Tâm không quan tâm, đi lên trước mặt Tiểu Âm, đúng lúc nhìn thấy sự ghen tị trên khuôn mặt của Ngô Quân Quân không kịp thu lại. Lộ Tầm Nhất quả thật là một người tốt bụng, cũng rất đáng tin cậy, nhưng sự dịu dàng của anh so với một người đàn ông thương tiếc phụ nữ thì xin lỗi, không đủ đâu.
Con người này khẳng định nghĩ như vậy.
Thật ngu ngốc! Lộ Tầm Nhất đáng tin cậy hơn nhiều.
Không giống như Võ Cương, khắp người anh ta tràn ngập mùi máu tươi.
Máu người trên người anh ta còn chưa tiêu tan!
Đường Nghiên Tâm đang đi phía trước, nghe hai người phía sau nói với nhau, bất kể Võ Cương nói gì, Tiểu Âm đều tỏ ra ngưỡng mộ, cố nén sợ hãi không ngừng khen ngợi Võ Cương. Trên thực tế, toàn lặp đi lặp lại mấy từ đồng nghĩa đó!
Ngay lúc Lộ Tầm Nhất mở cửa hành lang, Ngô Quân Quân bước vào, sàn nhà đột nhiên rung chuyển, ngôi nhà như bị nghiêng, rồi cánh cửa đang mở đóng lại lần nữa. Đường Nghiên Tâm dựa vào tường để duy trì ổn định, khi cô mở cửa lần nữa, sự rung chuyển của ngôi nhà cũng biến mất, và không thấy bốn người kia trong hành lang nữa.
Trước sau chỉ có một hai giây mà thôi, tốc độ của con người chạy qua hành lang dài này là không thể nào. Hơn nữa tại sao họ phải chạy?
Đường Nghiên Tâm bước vào, quả nhiên cứ cách vài mét lại có bàn thờ với di ảnh của người đã khuất, ánh nến lung linh khiến linh đường vốn đã nhỏ lại càng kỳ lạ hơn. Cô đi đến đâu, đèn cảm biến sẽ sáng lên đến đấy, hai bên hành lang có rất nhiều cửa trượt, chắc bên trong có rất nhiều phòng
Tiểu Âm: “Anh, em sợ quá.”
Sự dịu dàng của phụ nữ được cô ta sử dụng đến cực điểm, run rẩy nắm lấy cánh tay của người đàn ông.
Võ Cương ôm Tiểu Âm, vỗ nhẹ vào vai cô ta: “Chỉ là hoàn cảnh tương đối đáng sợ thôi, căn bản không có những thứ này, đều là tự dọa mình thôi. Chúng ta mở cửa nhìn xem! Bên trong có lẽ sẽ tìm ra manh mối.”
Tiểu Âm vội vàng nói: “Đường Đường, em mau lại đây, chúng ta vào phòng.”
Đường Nghiên Tâm trực tiếp phớt lờ lời của họ, nghiên cứu di ảnh trên bàn thờ, không thèm xoay người nhìn bọn họ một cái.
Võ Cương tức giận nói: “Đối với mấy đứa vô ơn, không cần quan tâm.”
Tiểu Âm còn muốn nói gì nữa, nhưng đã bị Võ Cương ôm bả vai dắt vào phòng.
Căn phòng lại lần nữa rung chuyển.
Đường Nghiên Tâm ôm lấy chân bàn vững chãi, để không bị ngã trái ngã phải, đến khi hết rung, cô đứng dậy nói với di ảnh: “Cảm ơn nha!”
Cô không nhìn thấy sau khi cô quay người, di ảnh trên bàn thờ —- đôi mắt của thiếu niên khẽ đảo.
Đi vào trong phòng vừa rồi Võ Cương với Tiểu Âm bước vào, quả nhiên không thấy đâu.
Đường Nghiên Tâm cảm thấy hành vi vừa rồi của Võ Cương hơi kỳ lạ, trước đây anh ta cố gắng biểu đạt thiện ý của mình, khi mọi người nghi ngờ cô, anh ta đã chọn đưa cho cô chìa khóa để mở cửa tầng hai. Trong tình huống có ba du khách nữ trưởng thành, lại tin một cô bé.
Bây giờ, đột nhiên bỏ cuộc?
Ý nghĩ này hiện lên trong đầu vài giây,cô lười suy nghĩ tiếp. Con người vốn là một sinh vật mâu thuẫn, còn không bằng vong linh thuần túy. Cô mở cánh cửa bên cạnh, bước vào, bên trong là một phòng bi-a, nhưng dễ thấy nhất vẫn là bàn thờ bên cạnh cửa.
Đường Nghiên Tâm đi tới, đặt cằm lên bàn tủ, nhìn chằm chằm vào bức di ảnh: “Cậu là vong linh hung ác trên tầng hai sao?”
“Hello! Hello!”
Cô vẫy tay chào với di ảnh!
Lòng bàn tay nóng lên, hiện lên một hàng chữ: “Bạn học J, xin hỏi tên thật của bạn là gì?”
Không nghĩ rằng lại có niềm vui ngoài ý muốn như này! Lúc đối mặt với vong linh, Đường Nghiên Tâm hoạt bạt hơn nhiều so với đối mặt trước con người.
Di ảnh không có phản ứng.
Người này không khiến Đường Nghiên Tâm cảm thấy bị uy hiếp một chút nào, khả năng anh ta là boss là con số 0. Vong linh sẽ không có thái độ thoải mái này khi đối mặt với boss.
“Bạn học J, cậu có thể nói chuyện không? Cười một cái, hoặc cử động mắt cũng được!”
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Đường Nghiên Tâm, là một cô bé mười tuổi. Đến lượt cậu, bạn học J!”
Một dòng chữ khác xuất hiện trong lòng bàn tay: “Bạn học J, cậu thật sự thích cô Khâu Nhụy Nhụy sao?”
Đây là lần đầu tiên khi câu hỏi phỏng vấn đầu tiên chưa được trả lời, phải đưa ra câu hỏi thứ hai. Đối phương mặc dù không trả lời, nhưng cũng là điều tốt, ít nhất có thể giúp cô tìm hiểu thiên phú ‘ngụy trang nhân loại’ này.
Không phải chỉ bô bô sao? Tôi có thể! Tôi có thể!
Miệng cô như súng liên thanh, bùm bùm ra đống từ, nói rất nhanh, hết câu này đến câu khác.
“Khâu Nhụy Nhụy là ai? Nói đi cũng phải nói lại, tôi không có hứng thú với những mối quan hệ yêu ghét phức tạp, cũng không phải điều tôi muốn biết. Nếu tôi đặt câu hỏi, tôi sẽ hỏi cậu, những huy chương có thể dùng để mở cổng được giấu ở đâu.”
Nếu để ý kỹ, có thể thấy khóe môi hơi nhếch của thiếu niên trong di ảnh. Thật đáng tiếc Đường Nghiên Tâm đang ngạc nhiên trước những từ xuất hiện trên tờ giấy trắng, không nhìn di ảnh —[mỗi lần cô đối mặt với vong linh, dường như đặc biệt ồn ào].
Có phải mọi nhất cử nhất động của bản thân đều dưới cái nhìn chăm chú của di ảnh không?
Đường Nghiên Tâm không nghĩ điều này đáng sợ, bởi vì cô biết có đủ loại vong linh kỳ lạ, và cũng có những vong linh bản thể là một căn nhà, gọi là trạch linh. Trạch linh có thể biết mọi việc xảy ra trong nhà, nó có một lợi thế là có thể ăn thịt người.
“A, có lẽ là do tôi thường lo lắng! Những con người ngu ngốc hoàn toàn không xứng nói chuyện với tôi, vong linh tốt xấu đều là sinh vật cao cấp, mặc dù phần lớn chúng không đủ thông minh, nhưng chúng vẫn có tư cách lắng nghe tôi. Bởi vậy tôi mới dông dài.”
Một dòng chữ khác xuất hiện trên trang giấy, Đường Nghiên Tâm nhặt lên đọc—[ Cô là con người, lại khinh thường con người. Cô muốn trở thành vong linh sao?].
“Có phải thân phận của chúng ta bị đổi không? Bạn học J, hiện giờ là tôi phỏng vấn cậu, chứ không phải cậu phỏng vấn tôi. Tôi đã trả lời vấn đề thứ nhất của cậu rồi, theo quy tắc cậu cũng phải trả lời vấn đề của tôi.”
Đường Nghiên Tâm nhìn chằm chằm vào trang giấy trắng, hơn nửa ngày cũng không xuất hiện một chữ nào.
Hình như cô bị đùa giỡn.
Lúc này, căn phòng lại rung lắc dữ dội, cô không kịp bám vào chân bàn, trượt nhanh xuống rơi khỏi cánh cửa kéo đang mở. Vừa vào hành lang, cô đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, vừa đứng dậy giữ cửa thì nhìn thấy một cảnh tượng không thể ngờ tới.
Trong căn phòng nhỏ này, một người đàn ông lực lưỡng túm lấy mái tóc dài của người phụ nữ đập mạnh xuống đất. Sau đó, với một nắm đấm như búa, anh ta đánh mạnh vào tay chân mềm mại của người phụ nữ, máu phun ra…Đây đúng là Võ Cương cùng Tiểu Âm vừa mới tách ra đi riêng với cô, lúc này Võ Cương đã tháo mặt nạ lộ ra bộ mặt thật đáng sợ của mình. Với vẻ mặt dữ tợn, giống như một con thú đang đói, thèm thuồng nhìn chằm chằm Tiểu Âm đang hấp hối.
Người này chính là con người hàng thật giá thật, không hề bị thứ gì bám lên người.
Tiểu Âm tuyệt vọng nhìn thấy cô, dùng con mắt còn nhìn thấy mong chờ nhìn cô: “Cứu…”
Đường Nghiên Tâm lạnh lùng nhìn chỗ khác.
Việc này sẽ ngăn cô vượt ải không? Sẽ không!
Con người nhìn thấy hổ dữ ăn thịt gia cầm, có lẽ cũng sẽ không ngăn cản.
Không có tình đồng bào, cảm ơn, hơn nữa còn có thể chuốc họa vào thân!
Cô, một vong linh vẫn thật hâm mộ Võ Cương có thể tùy ý giết con người— không phải nói du khách trong khu vực không thể tự giết hại lẫn nhau sao? Chẳng lẽ tin tức sai sao?
Tự hỏi, Đường Nghiên Tâm nhanh chóng rời khỏi phòng.
Chậc! Cô biết mình đã bị Võ Cương phát hiện.
Đôi mắt khát máu đó dán chặt vào cô.
Phiền toái!