• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các du khách cũng nghĩ Dưa sẽ đưa ra trò đố chữ để đọc chính tả khiến cho nụ cười của Thất tiểu thư hoàn toàn biến mất, cô ta tức giận đến nỗi hai má đỏ rực.

“Mi… Mi…”

Tay giấu ở phía sau cuối cùng không nhịn được giơ ra chỉ vào Dưa một cách lạnh lẽo và hung ác, đồng thời cũng để lộ ra năm móng tay đã sơn thành màu đen. 

Bàn tay còn lại ngay từ đầu đã không che giấu, tối nay móng tay trên cả mười ngón tay của cô ta đều sơn màu đen, đếm theo chiều kim đồng hồ bắt đầu từ Bạch Cầu phía dưới Dưa: Bạch Cầu, nhà vệ sinh, tiền sảnh, phòng bếp, Tiêu Hữu Phàm, Đường Nghiên Tâm, Lộ Tầm Nhất, Mõ, Đậu, Bươm bướm đầy màu sắc.

Đêm qua Bươm bướm đầy màu sắc may mắn thoát được một kiếp thì hôm nay đã dính chưởng, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, hai bàn tay siết chặt. Heo Nhỏ ngồi bên cạnh cô ta có hơi co rúm lại, bị cô ta liếc nhìn, bả vai run rẩy không ngừng.

Dưa kiên trì hỏi: “Nếu cô không trả lời, vậy thì tôi thắng rồi.”

Trong hốc mắt của Thất tiểu thư chứa đầy nước mắt, tiếng rít chứa sự xấu hổ và tức giận: “Mi thắng rồi, mi thắng rồi được chưa!”

Dưa không dám cười, sợ kích động đến Thất tiểu thư, kiên nhẫn đợi cô ta lấy lại lý trí đang bên bờ vực sụp đổ, khi đó mới dám đi qua đó để nghe chỉ bảo. Người chiến thắng có thể biết được một bí mật của Nguyễn Thất Quán từ chỗ của Thất tiểu thư.

Thất tiểu thư và Dưa nói thì thầm xong, liền nhảy khỏi bàn tròn muốn rời đi.

Bằng bản lĩnh của mình Bươm bướm đầy màu sắc trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ ngồi, chặn đường Thất tiểu thư.

“Thất tiểu thư! Thất tiểu thư!”

Gọi liên tục hai lần, Thất tiểu thư mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, dáng vẻ thờ ơ.

“Sao cô chặn tôi?”

Bươm bướm đầy màu sắc: “Mong cô cho phép tôi mở tủ trưng bày có nhãn hiệu, tôi muốn thưởng thức bộ sưu tập của bố cô…”

Thất tiểu thư: “Chẳng lẽ cô tham lam muốn xem hết tất cả à?”

Bươm bướm đầy màu sắc cảm thấy có hy vọng, càng thêm kích động.

“Không! Không! Tôi không tham lam như vậy, cho phép tôi mở tủ trưng bày có đôi giày thêu màu đỏ là được: chính là cái tủ trưng bày tôi đang chỉ tay vào kia!”

Thất tiểu thư đi đến trước tủ trưng bày: “Cái này sao?”

Bươm bướm đầy màu sắc: “Đúng vậy…”

Tâm trạng của Thất tiểu thư so với ban nãy càng kém hơn, giằng co cùng Bươm bướm đầy màu sắc vài giây, mới miễn cưỡng nói: “Tôi cho phép cô mở nó.”

Không chỉ một mình Bươm bướm đầy màu sắc kích động, mà biểu cảm của các du khách khác cũng giống nhau đến kỳ lạ. Trong sự kỳ vọng xen lẫn bất an.

Tiêu Hữu Phàm nhanh chóng đi đến đó, muốn nắm lấy Bươm bướm đầy màu sắc: “Cô đợi một chút…”

Nhưng không kịp nữa rồi, Bươm bướm đầy màu sắc vì sự xúc động đã mở tủ trưng bày ra.

Không có ánh sáng xanh lá quen thuộc, mà chỉ có cánh tay màu đen đầy cơ bắp từ bên trong thò ra, nắm chắc lấy cái eo mảnh khảnh của Bươm Bướm đầy màu sắc.

“Sao lại như vậy…”

Đột nhiên, Thất tiểu thư cười lên, tiếng cười lanh lảnh “ha ha ha*” nó dường như đang vang vọng ngay bên tai của mọi người. Cô gái ngây thơ hồn nhiên vô cùng đắc ý, dùng lời nói độc ác nhất để đáp lại cô gái xinh đẹp đang dần bị tủ trưng bày bé nhỏ kéo lấy cánh tay.

*Điệu cười khoái trá ra mặt.

“Ôi, cô thật ngu ngốc!”

Thất tiểu thư đã thành công trong trò đùa ác ý của mình và trở lại trạng thái vui vẻ khi đi đến sảnh tròn, nhảy bịch bịch rời khỏi Nguyễn Thất Quán.

Lúc này đây, Heo Nhỏ đã làm ra một hành động khiến mọi người bất ngờ, cô ta không cố gắng cầu xin giúp bạn đồng hành của mình, mà là dùng tốc độ chạy còn nhanh hơn cả Thất tiểu thư, chạy về phòng của bản thân mà không hề quay đầu lại.

“Cái con khốn này…”

Bươm bướm đầy màu sắc la hét, chứa đầy sự tuyệt vọng, đau đớn giống như trái tim bị đập vỡ. Cô ta phẫn nộ ném một con dao găm ra, trúng ngay giữa sống lưng Heo Nhỏ.

Heo Nhỏ ngã nhào xuống đất, mãi đến khi Bươm Bướm đầy màu sắc hoàn toàn bị kéo vào bên trong tủ trưng bày bé nhỏ, lúc này mới đột nhiên khóc thật to: “Tôi biết mà… Tôi biết cô ta sẽ làm như vậy. Mọi người cứu tôi với! Tôi không muốn chết.”

Sự phát triển bất ngờ này làm cho tất cả mọi người bị sốc đến nỗi mắt chữ A mồm chữ O, sợ rằng trong đầu đều đang hỗn loạn, không hiểu chuyện gì.

Trước khi chết cũng muốn kéo theo đồng đội chết cùng, thậm chí các du khách trong khu vực ăn mòn không dễ dàng sống được, cũng cảm thấy hành vi này quá cực đoan!

Lộ Tầm Nhất đi qua đó trước, anh giúp Heo Nhỏ rút con dao găm ở sau lưng ra. Vết thương rất sâu, đủ để thấy thứ Bươm bướm đầy màu sắc muốn là mạng của cô ta. Tiêu Hữu Phàm rắc thuốc vào vết thương đang không ngừng chảy máu, nhưng tác dụng của vũ khí ma thuật không bị che phủ, máu nhanh chóng ngừng chảy. Bởi vì thuốc dùng hết sẽ tự động lấp đầy, nên không cần tiếc rẻ, Tiêu Hữu Phàm hào phóng rắc hết cả chai lên miệng vết thương, làm cho vết thương do dao đâm nhanh chóng kết vảy và lành lại.

Tiếp theo đó, Heo Nhỏ kể lại những đau đớn khi Bươm bướm đầy màu sắc ngược đãi cô ta, nhưng vết bầm tím và sẹo khắp người cô ta chính là bằng chứng. Không phải tất cả các đoàn đội đều có thể đạt được các mối quan hệ hài hòa thân thiện dựa trên sự bình đẳng và giúp đỡ lẫn nhau, mối quan hệ của các thành viên trong nhóm khá bất thường. Ví dụ như Bươm bướm đầy màu sắc có dị năng thiên phú và Heo Nhỏ không có dị năng thiên phú, cũng tương tự như chủ tớ và lệ thuộc, theo như sự khóc lóc kể lể của Heo Nhỏ chính là: cô ta coi tôi như vật sở hữu, tôi thậm chí còn không xứng đáng có tư cách độc lập.

Hầu như không có người sẵn lòng nghe cô ta kể lể, họ đều đang suy nghĩ chuyện vừa rồi là như thế nào.

Tiêu Hữu Phàm thương hoa tiếc ngọc, giúp cô ta đứng lên rồi để cô ta ngồi xuống, kẻo cô ta quá xấu hổ.

Heo Nhỏ: “Xin lỗi, tôi không nên ở trước mặt anh nói những lời không hay về Bươm bướm đầy màu sắc, thích một người như vậy sẽ khiến anh cảm thấy xấu hổ nhỉ…”

Tiêu Hữu Phàm: “Không! Không! Cô hiểu lầm rồi, sao tôi phải xấu hổ chứ? Không hề. Tôi chỉ ngưỡng mộ thân hình xinh đẹp của cô Bươm bướm đầy màu sắc thôi,  vấn đề liên quan đến tâm hồn không liên quan gì đến tôi.”

Heo Nhỏ: “…”

Quý ông Tiêu Hữu Phàm đứng dậy, quay về bên đồng đội. Trong lòng hiểu rõ, dựa vào sự hiểu biết của Heo Nhỏ đối với Bươm bướm đầy màu sắc, “nhà Thất tiểu thư’ tuyệt đối không phải là khu vực đầu tiên hai người cùng nhau trải qua, khu phục vụ không cho phép chiến đấu bằng vũ khí và ủng hộ hòa bình, Heo Nhỏ thông minh có hàng ngàn cách để thoát khỏi Bươm bướm đầy màu sắc.

Bươm bướm đầy màu sắc hành hạ cô ta không phải là giả, nhưng cô ta có thể lựa chọn có nên phụ thuộc vào Bươm bướm màu sắc để sinh tồn hay không.

Giờ lại thảo luận xem ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa nữa rồi, quá khứ của hai người có lẽ sẽ bị chôn vùi mãi mãi khi mà hiện tại một người trong số họ một đã chết.

So với việc này, vẫn còn một vấn đề càng quan trọng hơn.

Kiệu Hoa: “Tôi dám đảm bảo, bí mật được Thất tiểu thư tiết lộ, tôi truyền đạt lại cho mọi người nguyên văn không thiếu một chữ nào… tôi nói lại một lần nữa ‘lối ra chính là bộ sưu tập được ông Nguyễn yêu thích nhất’.”

Đường Nghiên Tâm không nói gì cả, cô đang suy xét xem tại sao Bươm bướm đầy màu sắc lại xảy ra chuyện, 1 manh mối của Kiệu Hoa cung cấp không có vấn đề gì, 2 manh mối có ảnh làm luận chứng, 3 Bươm bướm đầy màu sắc đã đạt được điều kiện kiên quyết là ‘nhận được cái gật đầu đồng ý của người nhà họ Nguyễn mới có thể chạm vào bộ sưu tập có nhãn hiệu’. Tất cả đều phù hợp quy định, tuy chiếc hộp ma thuật Pandora đã được mở, nhưng nó không phải là lối ra thật sự.

Nếu như manh mối thật sự là sai, vậy tính công bằng của các quy tắc sẽ không còn lại gì. 1 và 2 không có vấn đề gì, 3 là quy tắc quản gia trình bày bằng miệng, có lẽ sẽ không có vấn đề. Vậy thì người có vấn đề chính là Bươm bướm đầy màu sắc, cô ta không dựa theo quy tắc để làm việc… kết hợp với biểu hiện vừa rồi của ‘Thất tiểu thư’, đáp án gần như đã rõ.

Chỉ có một khả năng: cô gái đó không phải người nhà họ Nguyễn.

Tiêu Hữu Phàm: “Ai nói cô ta là Thất tiểu thư?”

Kiệu Hoa: “Quản gia nói…”

Tiêu Hữu Phàm: “Lời nói ban đầu của quản gia là ‘tiểu thư nhà chúng tôi vô cùng nghịch ngợm!”

Kiệu Hoa: “Không sai! Tiểu thư nhà chúng tôi… có chỗ nào bất thường sao?”

Tiêu Hữu Phàm: “Quản gia cũng có thể gọi con gái nuôi của Nguyễn lão gia là tiểu thư nhỉ?” Nhưng ‘con gái nuôi’ không phải là người nhà họ Nguyễn chân chính, nhận được cái gật đầu của ‘con gái nuôi’ cũng vô ích.”

Kiệu Hoa cuối cùng đã nghe hiểu.

“Anh nói ‘tiểu thư’ không phải là ‘Thất tiểu thư’? Chúa ơi! Có thể sao?”

Tiêu Hữu Phàm không nói gì, chuyện này không phải là không có khả năng, vào lúc này thì đây là khả năng duy nhất.

Dưa nghe đến nỗi say sưa, “A” lên một tiếng khi bị nhắc đến, mới nói: “Bên trong bàn tròn có một ô vuông tối tăm, giấu một cái chìa khóa rất quan trọng.”

Bên trong bàn tròn vừa dày vừa nặng còn giấu bí mật? Đường Nghiên Tâm ngồi xổm xuống, chạm vào từng tấc dưới đáy bàn, không phát hiện bất kỳ một cơ quan nào. Kết quả có chân bàn là dùng các mảnh gỗ nối lại với nhau, làm tinh xảo đến mức không thể nhìn thấy một chút khoảng cách nào. Sau khi tháo rời ra, bên trong có một cái chìa khóa nhỏ xíu.

Dưa nói: “Theo tôi thấy cái chìa khóa này vẫn nên để nó trên người ba vị… các người trao đổi đi, rồi nói cho chúng tôi rốt cuộc thì để ai cầm thì được.”

Đề nghị này không có ai phản đối, cái chìa khóa quan trọng đã được tìm thấy được đặt bên trong sảnh tròn, không ai có thể yên tâm. Đương nhiên phải chọn một người mạnh nhất không dễ chết nhất để bảo vệ chìa khóa, Đường Nghiên Tâm chính là mười người mạnh nhất còn sót lại…

Cho dù bọn họ không nói ra điều này, Đường Nghiên Tâm cũng sẽ không giao chìa khóa ra.

Lúc này đã sắp đến mười giờ, các du khách từng người một trở về phòng, tất cả đều ôm theo nguyện vọng tươi đẹp trong đêm yên tĩnh. Suy cho cùng thì Bươm bướm đầy màu sắc đã chết, phòng của cô ta trống rỗng, ma quỷ có đến cũng chỉ thấy một căn phòng trống.

Ai cũng không nghĩ đến, Heo Nhỏ sẽ xảy ra chuyện.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Kiệu Hoa dùng bàn tay vỗ lên mặt em trai, nói một cách sốt ruột: “Em đừng có đần độn ra đấy nữa, mau nói rõ xem đã xảy ra chuyện gì? Trong phòng Heo Nhỏ toàn là máu, cô ta đâu? Phòng của em ngay cạnh phòng cô ta chắc chắn nắm rõ được.”

Áo Tang há hốc mồm ngồi xổm trước cửa phòng, giống như bị chuyện xảy ra ở phòng bên cạnh dọa cho phát ngốc. Bị chị gái túm lấy vạt áo kéo lên, khi đó mới lấy lại được chút ý thức.

“Bọn họ… bọn họ mang Heo Nhỏ đang sống sờ sờ ăn hết từng chút từng chút một …”

Đường Nghiên Tâm đứng trước cửa phòng Heo Nhỏ, cửa phòng mở rộng, có thể nhìn được bao quát tất cả tình hình bên trong. Không nhìn thấy người của Heo Nhỏ, xác cũng không có, nhưng vết máu ở dưới đất chứng minh cô ta đã bị tấn công vào tối qua. Khó hiểu nhất chính là trong phòng Heo Nhỏ có một cái lò và một cái nồi lớn thô sơ, giờ phút này lửa vẫn chưa tắt, nồi súp đậm đặc vẫn đang sôi ùng ục, ở trong đó có những vật tròn tròn đang nổi lên rồi lại chìm xuống.

Dựa vào thị lực xuất sắc của mình, Đường Nghiên Tâm nhìn thấy rõ ràng xương sọ trong nồi súp, nhưng cô không vạch trần. Ngáp một cái rồi rời khỏi Nguyễn Thất Quán, đi thẳng vào phòng trên tầng ba.

“Cạch cạnh.”

Khóa cửa phòng mở ra.

Đường Nghiên Tâm bước vào, còn cho rằng có thể nhìn thấy Boss khu vực, lại tiếc nuối phát hiện bên trong không có ai. Cửa sổ duy nhất có thể nhìn thấy bên ngoài biệt thự, thì cái rèm cửa sổ lại dày ba lớp… ở dưới gối, cô phát hiện ra một bức thư.

“Ánh sáng ngôi sao của người thừa kế nhà họ Nguyễn đang dần mờ đi, đã định trước mỗi thế hệ chỉ có một người con trai, thậm chí nếu cùng người phụ nữ khác không phải vợ thì dù có sinh ra cũng sẽ có một đứa sống một đứa chết, nuôi cũng không sống được. Sau khi mẹ sinh con ra thì đã biết, nếu như con là con trai, dựa vào tính đặc thù của con gái tộc Vu cũng không dám chắc giữ được mạng của con, nếu như con là con gái tộc Vu thì vẫn còn có một ít hy vọng. Vì vậy, chỉ có thể dùng phương pháp không phải là giải pháp, nuôi con giống như một đứa con gái. Thân phận của con, chỉ có mẹ và bố con biết. Mẹ vi phạm quy tắc gia tộc, chẳng bao lâu nữa sẽ chết! Mẹ đã bàn bạc với bố con rồi, đợi con lớn hơn, thì sẽ giao cho con những ma thuật của tộc Vu mà mẹ đã bảo tồn, mong con nghiên cứu học tập tốt. Thân phận của con phải là Thập Nhị thiếu gia nhà họ Nguyễn, người ngoài nên gọi con một tiếng thiếu gia Nguyễn Thập Nhị. Con tuyệt đối đừng nhầm lẫn giới tính của bản thân, con là con trai không phải con gái. Con trai của ta, hãy nhớ lấy điều này.”

Đường Nghiên Tâm: ○o○

=…=

[Wow, Thất tiểu thư… vị này có phải thật sự là Thất tiểu thư không? Thất tiểu thư thực ra là thiếu gia Nguyễn Thập Nhị!]

[Điều này có thể giải thích tại sao đứa con gái duy nhất lại được xếp cùng hàng với con gái nuôi, có lẽ cũng là một kiểu bảo vệ con trai của ông Nguyễn.]

[Như vậy cũng giải thích rõ tại sao ông Nguyễn muốn để lại tất cả tài sản cho ‘con gái’~]

[Anh trai cũng không biết thân phận thật sự của ‘em gái’!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK