• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh hồn chỉ bị tán loạn mà thôi, hoàn toàn có đủ thời gian để thu thập. Sau khi sử dụng kỹ năng đóng gói, đôi tay Đường Nghiên Tâm trở nên nhanh thoăn thoắt. Một bịch đồ ăn xuất hiện trên sàn nhà với đầy màu sắc: trắng, đỏ, xanh. Cô mở bao bì ra nếm thử một miếng, màu trắng là thịt gà, đỏ là cà rốt và xanh là dưa chuột. Gia vị hơi cay, thơm và hơi tê tê, nó giống như được thiếu gia Thập Nhị chọn để tự sát vậy, quá nồng.

Tên boss chủ khu vực này không thơm ngon hay chứa năng lượng thuần túy như Tùng Cách… Nhưng hương vị không tồi, vong linh đều bị thịt của bọn họ hấp dẫn.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn ta tức giận thì tức giận, tốt xấu gì hắn cũng gạt bỏ được hết chấp niệm, không còn tiếc nuối nào nữa. Sau vị cay nồng tê tê là một dư vị ngọt ngào, là một sự kết hợp tuyệt vời của món ăn phụ.

Thiếu gia Thập Nhị không thể nào tự vẫn hoàn toàn, khiến cho Đường Nghiên Tâm không có đồ ăn để ăn. Chẳng qua chỉ muốn chọc tức cô ấy, và không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô mà thôi!

Sau khi chia đều Trái Tim Vong Linh xong, ba người Đường Nghiên Tâm lập tức rời khỏi khu vực. Lúc đi qua cổng ra, ba người phát hiện những du khách đi trước vẫn chưa rời khỏi trạm dừng chân. Ba người họ vừa đi ra không lâu thì có một chiếc xe bus dừng lại tại trạm dừng chân.

Trên mặt Áo Tang đều là nước mắt, anh ta đỡ Kiệu Hoa chỉ còn một chân lên xe.

Khi ở trong khu vực, bí danh kỳ quái khiến con người ta cảm thấy bất an, điều đó nói lên việc mọi người đều cảm thấy ghét biệt danh của bản thân. Nhưng sau khi ra khỏi khu vực, bí danh khó hiểu lại mang nhiều hàm ý chiến thắng, trở thành huân chương đeo trước ngực.

Mọi người lên xe liền tranh thủ nghỉ ngơi, rất ít người trò chuyện cùng nhau.

Đoàn người nhanh chóng tiến vào khu phục vụ 032, Áo Tang đã biết được quá trình Lộ Tầm Nhất cứu chị gái mình nên trước khi chia tay luôn tìm cơ hội nói lời cảm ơn với anh ấy.

“…… Nếu không có anh thì tôi đã không còn chị gái nữa rồi.”

Tiêu Hữu Phàm bên cạnh lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng anh cũng không nói ra những khó nghe gì. Có lẽ do anh nghĩ nhiều mà thôi, là em trai thì sẽ vĩnh viễn không vì chị gái nhất thời tàn tật mà ghét bỏ chị gái.

Lộ Tầm Nhất: “Không cần cảm ơn tôi đâu, cậu nên chăm sóc chị gái mình cho tốt.”

Áo Tang gật đầu, cõng chị gái đi về phía bệnh viện.

Khuôn mặt Kiệu Hoa đầy vẻ căng thẳng, trừ nói cảm ơn với Lộ Tầm Nhất ra thì không hề mở miệng nói chuyện. Cô ấy trở nên trầm mặc cũng đúng thôi, đối với bất kỳ người nào đó mất đi một chân chính là một đả kích khủng khiếp. Dựa vào một chân mà muốn đến trạm cứu trợ thì quả thật khó khăn hơn nhiều. Rõ ràng đã cách điểm cuối không xa nhưng lại phát sinh ra chuyện này, là ai cũng sẽ thấy hậm hực.

Cô gái hào sảng đang ngả đầu lên vai em trai mình, hai chị em cứ thế càng đi càng xa. Đột nhiên Kiệu Hoa quay đầu lại, vẻ mặt căng cứng của cô ta dần thả lỏng, nhìn bọn họ cười một cái.

Tiêu Hữu Phàm: “Mất đi một chân còn có thể giả vờ được, cô ta chắc chắn sẽ sống sót.”

Người rời khỏi kế tiếp là Dưa, hắn ta không định đi đến khách sạn, mà là có nơi khác để đi.

Hai người mới định đến khu phục vụ, Lộ Tầm Nhất nhớ rõ số phòng của họ nên nói: “Cứ về phòng ngủ một giấc thật ngon đã, có vấn đề gì thì để mai nói. Yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho các người.”

Sau đó hai người mới mới yên tâm rời đi.

Trạm cứu trợ ở vị trí trung tâm khá gần với khu xói mòn, nó gần sát nơi khởi đầu của khu xói mòn. Khu dịch vụ hai chữ số cách trạm cứu trợ không xa, xung quanh hầu như không có bất kỳ khu an toàn nào. Nếu xét đến thân phận người mới thì vị trí xung quanh khu vực đối với họ có may mắn lẫn xui xẻo. Bởi vì những nơi ở gần với khu vực vong linh thì trình độ nguy hiểm càng cao. Nhưng có một điều không thể phủ nhận là, càng gần đến điểm cuối cùng thì tố chất của du khách nhất định sẽ càng cao.

Đa phần mọi người đều đã có đội ngũ cố định, sẽ không nhận thêm người mới nữa.

Trái tim của các du khách có thâm niên cũng dần kiên cường và cứng rắn hơn họ sẽ không can tâm tình nguyện dẫn theo người mới, và sẽ coi bọn họ như là một gánh nặng.

Thế nên mới nói, người mới tìm đường sống không hề dễ dàng.

Vận khí của hai người mới này khá tốt, họ cũng rất thông minh và dễ bảo. May mắn cũng là một loại thực lực, nói không chừng bọn họ có thể vượt cấp thành công.

Đương nhiên, bọn họ vượt cấp thành công hay không cũng không có quan hệ với mình. Đường Nghiên Tâm vẫn cảm thấy Lộ Tầm Nhất rất ngu ngốc, luôn làm những chuyện tốn công vô ích. Giúp đỡ bọn họ cũng chẳng có thêm được đồ ăn, chỉ toàn lãng phí thời gian không thôi. Ngẫm lại thì Tiêu Hữu Phàm cũng hay lãng phí thời gian vào những việc vô bổ, suy cho cùng thì con người không phải chỉ bận rộn để tồn tại mà còn thường phân tâm bởi những chuyện vô bổ.

Ôi! Loài người!

Đường Nghiên Tâm vừa vào phòng liền bổ nhào lên sô pha, lấy ra những thứ thu hoạch được trong khu vực vong linh, cô trộn những món ăn nhanh mix chung với rau trộn, gà xé lại với nhau, rồi tạo ra sản phẩm mới bùng nổ vị giác trong khoang miệng. Sau khi ăn xong cô không hề keo kiệt mà lấy ra một cái bánh “đại phúc” (*) ra làm món ngọt tráng miệng.

(*) Bánh đại phúc (Daifukumochi- 大福餅): bánh làm từ quả dâu tây daifuku của Nhật.

Lương thực dự trữ khá phong phú nên thức ăn sẽ chia ra thành bữa ăn chính và bữa ăn vặt.

Tùng Cách nhìn Đường Đường ăn bánh: [.…]

Hai người loài người không mệt lắm nhìn cũng cảm thấy đói bụng, bèn gọi một bữa mang lên phòng. Trong lúc chờ đợi, Lộ Tầm Nhất đã nói ra một vài suy đoán của mình về khu vực “Nhà Thất tiểu thư”.

“Chấp niệm muốn nhiều con nhiều cháu của Nguyễn lão gia và sở thích lưu giữ những món đồ phụ nữ của ông ta rất giống nhau, rõ ràng có hơi bi3n thái. Trong thế giới ‘Nhà Thất tiểu thư’ có tồn tại một vài hiện tượng lạ mà khoa học không thể giải thích được, ví dụ như sự tồn tại của Vu tộc. Kể ra thì, Nguyễn gia đời đời đều độc đinh cũng coi là một loại nguyền rủa……Nếu dùng hai chữ trùng hợp thôi thì không thể nào giải thích hợp lý được. Hồi còn trẻ Nguyễn lão gia cưới người vợ thứ nhất họ Nhậm. Có lẽ giống với việc con trai lớn của ông ta lấy vợ, không chắc chắn là môn đăng hậu đối, nhưng nhất định phải là một người phụ nữ dễ sinh con. Sau khi sinh Nguyễn đại thiếu gia, vợ của Nguyễn lão gia tự nhiên chết vì một nguyên nhân nào đó, tình huống cụ thể thì chúng ta không biết. Anh tin rằng với tính cách của Nguyễn lão gia thì không có khả năng ông ta không thân mật với một người phụ nữ khác……”

Suy cho cùng thì có phụ nữ mới sinh con được……

Lộ Tầm Nhất liếc mắt nhìn Đường Nghiên Tâm đang lắng nghe một cách nghiêm túc, nhưng cuối cùng anh ấy vẫn không nói trắng ra, cũng không nghĩ ra được một cách nói uyển chuyển hơn, thế nên anh quyết định lược bỏ bớt đoạn này.

“Nguyễn lão gia phát hiện ra rằng số phận của ông ta đã định không thể có đứa con thứ hai. Có lẽ đã từng có người phụ nữ khác của ông ta mang thai, nhưng cuối cùng lại chẳng thể giữ lại được đứa bé nên ông ta càng tin vào khả năng này. Trong tình huống đó, không biết một người cố chấp như Nguyễn lão gia đã tìm được thông tin về Vu tộc ở đâu, thế nên ông ta đã để mắt tới thiếu nữ Vu Tộc vừa độ xuân thì. Sau khi xác định Vu tộc thật sự có năng lực kỳ lạ ông ta đã dốc sức theo đuổi và kết hôn với thiếu nữ Vu tộc. Còn chuyện vì sao ông ta lại lừa được cô gái họ Vu sinh con cho ông ta thì chẳng ai biết được cả. Nhìn vào bức thư của thiếu nữ Vu tộc gửi cho con trai mình thì cũng đã nhận thấy rằng cho tới tận lúc chết bà ta vẫn không hề nghi ngờ tình cảm của ông ta dành cho mình.”

Tiêu Hữu Phàm: “Đây là điểm lợi hại của Nguyễn lão gia, em tin rằng ông ta không hề yêu cô Vu nữ kia, thế nhưng ông ta lại có thể giả vờ làm một người chồng tốt, một người cha tốt… Cũng có thể việc lừa gạt một cô gái lớn lên ở thôn sơn cùng cốc cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Em không hề nói điêu nhé, em có chứng cứ! Trong nội tâm của thiếu gia Thập Nhị có nhiều lời nói như ‘Bố đối xử với tôi rất tốt, cùng với việc tôi dần lớn lên, ông ấy càng quan tâm đ ến tôi hơn. Hỏi han ân cần, chú ý từng li từng tí, thậm chí còn quan tâm đ ến tôi nhiều hơn cả anh trai’. Ngay từ đầu, em trai đã không so được với anh trai. Em có lý do để hoài nghi, lò do anh trai vẫn luôn không giỏi, khiến cho Nguyễn lão gia dần cảm thấy thất vọng về hắn ta, rồi từ từ gửi gắm hy vọng lên người đứa con thứ hai. Đó đã là kết quả của sự cân đo đong đếm, không có kết luận nào cho thấy Nguyễn lão gia thích đứa con của người vợ thứ hai sinh ra, có thể thấy về mặt tình cảm cô gái Vu tộc không có gì đặc biệt…”

Tại thời điểm này, bữa ăn được mang lên.

Khi Tiêu Hữu Phàm gọi đồ ăn cũng có gọi một vài món ăn mà vong linh có thể ăn, hoàn toàn coi nó như đồ ăn nhẹ.

Khi ăn cơm Lộ Tầm Nhất không có thói quen nói chuyện, ba người im lặng xem 《Thám từ lừng danh Conan》đến khi ăn xong vẫn không nói rõ được là ăn bữa tối hay là một bữa ăn nhẹ đêm khuya.

Lộ Tầm Nhất tiếp lời: “Nguyễn lão gia sốt ruột muốn ôm cháu trai, đại thiếu gia vẫn rất để ý đến việc vợ mãi không có con, con cái, con cái… không, là con trai! Nhà bọn họ điên cuồng vì con trai. Dù sao cũng là con trai cả, lúc bắt đầu Nguyễn lão gia không hề vứt bỏ anh ta, con trai càng nhiều thì cháu trai càng nhiều, về sau lại phát hiện ra mệnh của con trai cả không thể sinh cháu trai. Lúc này Nguyễn lão gia mới đặt hết hy vọng lên người con trai thứ, ở trong gia đình nhà họ Nguyễn ai có thể sinh con trai thì có thể kế thừa tài sản.

Anh cảm thấy thiếu gia Thập Nhị… ‘tiểu thiếu gia Thập Nhị’ cùng với chị dâu của anh ta không hề có quan hệ gái – gái, đó là cách bình thường để sống chung giữa các thành viên trong gia đình. Chị dâu và cô bé thân thiết hơn cũng rất bình thường. Nhưng tất cả mọi thứ đều thay đổi sau khi đại thiếu gia biết em gái vốn không phải là em gái, mà là em trai.

Toàn bộ tài sản là của em trai, ngay cả vợ cũng thân thiết với em trai, người đàn ông bị phủ định mọi thứ liền quay ra oán hận em trai mình. Trong cơn kích động, hắn ta đã gi ết chết hai kẻ vụng trộm đang ân ái trên giường. Sau khi phát hiện giết nhầm người hắn ta cũng không hề có một chút ăn năn, ngược lại còn thả con ác quỷ trong lòng ra. Từ trong phòng giam quay về nhà, hắn ta đã giết vợ một cách tàn nhẫn, trong quá trình đánh nhau với em trai, hai anh em đáng ra phải trong trạng thái ngang tài ngang sức. Nhưng cuối cùng em trai tốt hơn một chút, hắn ta giế t chết anh trai mình nhưng lại không thể ngăn chặn anh trai di chuyển thi thể vào giây phút cuối cùng.

Lúc đó em trai cũng rơi vào trạng thái sắp chết, trước khi chết hắn ta vẫn không thể bớt lo lắng cho thi thể của anh trai, sợ anh trai dựa vào việc nắm rõ Vu thuật để khiến cho thi thể không bị thối rữa rồi đi gây hại cho loài người, vì chấp niệm không biến mất mà trở thành Boss khu vực.”

Có lẽ khoảng cách chênh lệch giữa sự thật và phán đoán của Lộ Tầm Nhất là rất nhỏ, biết đâu lại chỉ có một vài chi tiết không phù hợp với sự thật.

Tiêu Hữu Phàm: “Nguyễn lão gia sử dụng thủ đoạn đáng xấu hổ để đưa Vu Tiểu Manh vào nhà mình, nhất định không phải chuẩn bị cho bản thân ông ta, bởi khi đó ông ta đã rất già rồi…”

Tuổi của Vu Tiểu Manh quá nhỏ, vẫn chưa có đủ năng lực sinh đẻ.

Cô bé được chuẩn bị trước cho con trai ông ta… buồn nôn, lão già này thật ghê tởm!

Đường Nghiên Tâm: “Em còn cho rằng các anh càng có nhiều hứng thú đối với các quy tắc ẩn trong khu vực.”

Tiêu Hữu Phàm trợn tròn mắt: “Phương thức em đối phó với vong linh không phải là những quy tắc đã bị phá vỡ rồi sao? Khả năng nắm bắt của anh khá tốt nên anh cũng đã hiểu thêm về nó.”

Lộ Tầm Nhất: “Hiểu hết rồi à? Anh có một chỗ không rõ lắm… Đường Đường, sao em lại nghĩ ra cách phun thuốc màu lên người Vu Tiểu Manh?”

Đường Nghiêm Tâm: “Bỗng nhiên nghĩ đến, linh cảm đến quá bất ngờ. Em không nghĩ sẽ thành công, còn giữ lại kế hoạch B. Lên kế hoạch bắt cô ta cùng chơi trò chơi chữ, lấy tính cách chỉ thích thắng không thích thua của cô ta, e rằng chẳng mất bao lâu cô ta sẽ hóa điên.”

Lộ Tầm Nhất: “…”

Đường Nghiên Tâm đắc ý nói: “Em còn có một phát hiện nữa!”

Sau khi Đường Đường rời khỏi khu vực đã hoạt bát hơn nhiều, mỗi khi vào thời điểm này cô bé mới giống những đứa trẻ… không, hiện giờ nên nói là giống dáng vẻ của thiếu nữ.

Tiêu Hữu Phàm: “Phát hiện gì?”

“Các anh không thấy thời điểm quản gia tuyên bố năm quy tắc rất khéo léo sao? Bí danh là một số đặc điểm riêng của du khách! Đặc điểm của mỗi đợt du khách là không giống nhau, một số quy tắc có thể dựa theo những đặc điểm riêng để tiến hành điều chỉnh.”

Vong linh không được phép xúc phạm trong trạng thái bình thường, đó rõ ràng là nhằm vào bí danh ‘La Sát Điểu’ của Đường Nghiên Tâm.

Cùng là một trò chơi, ưu thế của vong linh cũng quá lớn rồi.

Tiêu Hữu Phàm kinh ngạc nghĩ: Bọn họ có thể sống tiếp để rời khỏi “Nhà Thất tiểu thư” thật sự không dễ dàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK