• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại thêm một ngày nữa trôi qua, hôm nay Ngô Diệu Chân vẫn nhàn nhã như cũ, hắn ngồi trước mặt Kiều Vũ thưởng thức món bít tết ngon lành. Bộ dáng tao nhã và quý tộc thoát ra từ người đàn ông có phần quỷ dị, khiến cho sống lưng của Kiều Vũ lạnh toát.
Cô vẫn co ro trong lồng sắt, mấy ngày không ăn không uống đã khiến cho đôi môi Kiều Vũ trở nên khô khốc, khuôn mặt yếu ớt cùng với trắng bệch, tuyệt nhiên không có sợ hãi và tuyệt vọng.
Ngô Diệu Chân cười đắc ý nhìn Kiều Vũ:” Em đúng là kiên cường hơn tôi nghĩ. Thế nào, đang chờ đám người đó tới cứu mình sao?”
Kiều Vũ cười lạnh, “ Không, tôi chỉ đang chờ ngày anh chết.”
“Tôi đương nhiên sẽ chết, nhưng chắc chắn sẽ chết sau em.”
Đến hôm nay vẫn không có tin tức nào của Kiều Vũ bị lọt ra bên ngoài, thứ mà hắn có thể giao lưu với đám người Sở Phi Dương chính là một gmail ảo. Hắn biết Lôi Diện là một thiên tài trong giới IT, cậu ta sẽ không khó để hack được gmail, thậm chí xâm nhập được vào trong hệ thống camera của căn phòng này.
Nhưng đó lại là điều mà Ngô Diệu Chân muốn.
“Yên tâm đi, bọn chúng sắp tới rồi!”
Hắn coi sự đau khổ của bọn chúng là bữa ăn tinh thần ngon lành và bổ dưỡng, coi sự kiên cường tới lúc chết của Kiều Vũ là một trò vui. Hắn muốn cô không thể nhịn được nữa, tự giết chết chính mình để giải thoát, càng muốn cô chết trong đau khổ nhiều hơn. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn hắn.
Hắn muốn những người yêu thương cô, cũng không có một ai được sống yên ổn.



Ba giờ chiều, Lôi Diện ngồi trong phòng tiếp tục định vị vị trí của Kiều Vũ. Theo như lời Lăng Hỷ nói, cách thành phố A hơn hai mươi ki lô mét về phía Nam có một cảng biển, là nơi trước đó Kiều Vũ từng bị bắt cóc. Nhưng vị trí chính xác thì cô không biết.
Vừa nghe xong đám cảnh sát đã xuất phát ngay, bọn họ giữ liên lạc với Lôi Diện bên này, tránh đánh rắn động cỏ.
Trên màn hình máy của cậu ta đột nhiên nhấp nháy ánh sáng màu đỏ, điểm tại một vị trí đã được khoanh vùng.
“Phi Dương, nhà kho số 3, có lẽ Kiều Vũ đang được nhốt ở đó. “
Ngô Diệu Chân sớm đã không muốn sống trên đời này, nhưng anh muốn mình chết đi, cũng phải mang theo cả Lục Kiều Vũ. Người đàn ông độc ác này vốn dĩ chẳng có một chút tình người, từ Lăng Hỷ đến Lăng Thiếu Mai đều bị hắn lợi dụng.
Xe của cảnh sát đã nhanh chóng bao vây khắp bến cảng, trừ phi hắn nhảy xuống biển chứ một con ruồi cũng không thể thoát. Nhiếp Quân mặc cảnh phục, một tay cầm súng cùng với những đặc vụ chuyên nghiệp cẩn thận lẻn vào bên trong. Rất nhanh anh đã tìm thấy nhà kho số 3, sau khi xác định không có ai mới phá cửa xông vào.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa sắt bị đạp tung, có điều khung cảnh bên trong khiến cho Nhiếp Quân chết sững.
Một chiếc lồng sắt nhuốm đầy máu bỏ không, xích khóa rơi rớt trên nền nhà, có dấu hiệu bị phá vỡ. Khung cảnh lộn xộn, đồ đạc chồng chéo lên nhau như đã bị ai lục lọi đập phá, trong không khí phảng phất mùi máu tanh đến rợn người.
Nhiếp Quân cảm nhận được có sự nguy hiểm đang vây quanh mình, bọn họ ngoài sáng còn địch thì ở trong tối, không cách nào phân biệt rõ ràng. Bỗng đâu một tiếng cười trầm khàn vang vọng trong căn phòng ẩm mốc, là tiếng của Ngô Diệu Chân.
“Cảnh sát Nhiếp, anh đúng là rất nhanh. Đáng tiếc lại chậm một bước.”
“Chỉ sớm một chút nữa thôi, là anh có thể cứu được cô ta rồi.”
Nhiếp Quân đứng bất động tại chỗ, anh không ngẩng đầu, giọng nói lạnh lẽo tựa hàn băng: “Ngô Diệu Chân, anh hành hạ một đứa trẻ chỉ để thỏa mãn nội tâm biến thái của mình thôi sao?”
Nhiếp Quân ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào camera đối diện, ánh mắt anh tựa như dùi sắt, xuyên thẳng qua đó tới chỗ của Ngô Diệu Chân. Đột nhiên anh giơ súng nhắm thẳng hướng của camera, một tiếng súng làm chấn động cả căn phòng, tiếp theo sau đó chiếc camera vỡ tung.
Trong hôm nay anh nhất định sẽ bắt được hắn ta, có chết thì hắn cũng phải chết ở đây!
Nhiếp Quân chuẩn bị rời khỏi đó, anh biết mình đã bị lừa. Mà hầu như toàn bộ hành động của bọn họ đều được hắn nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí chuyện Lôi Diện có thể thuận lợi tìm đến được nơi này biết đâu cũng do hắn sắp đặt mọi thứ. Ngô Diệu Chân tính kế hết thảy, hắn muốn lùa tất cả mọi người vào trong trò chơi mà hắn đã đặt ra sẵn.
Nhiếp Quân bắn hỏng một cái camera, nhưng anh không dám đảm bảo trong này không còn cái khác.
Thấy Nhiếp Quân định rời đi, Ngô Diệu Chân lại tiếp tục cười: “Nhanh chân đi tìm cô ta đi, trong vòng ba tiếng nữa mà không tìm thấy, thứ các người nhận được chỉ là một xác chết mà thôi.”


Nhiếp Quân không trả lời hắn,lạnh lùng bước ra khỏi cửa. Nếu như đã dám đưa Kiều Vũ tới đây, thì cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa Kiều Vũ cũng nhất định không thể thoát khỏi nguy hiểm.
Đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, toàn bộ cảnh sát tìm khắp mọi ngóc ngách của nhà kho trong cảng đều không thể thấy được bóng dáng của Kiều Vũ. Sở Phi Dương đứng bên ngoài, trước mặt anh chính là biển sâu thăm thẳm. Ngô Diệu Chân không thể nào đưa Kiều Vũ rời khỏi đây trong thời gian ngắn như vậy được. Một tên biến thái như hắn nếu muốn giết Kiều Vũ thì đã giết từ lâu rồi, sao phải viện cớ để bọn họ tụ tập lại tất cả ở như vậy.
Hắn muốn Kiều Vũ chết là điều chắc chắn, nhưng hắn lại càng muốn bọn họ đau khổ nhiều hơn. Phi Dương chỉ e, mục tiêu của hắn không chỉ đơn giản như thế. Anh bất giác nhìn xuống mặt biển sâu ở bên dưới, chân không tự chủ bất giác lùi về phía sau.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua…
Tất cả cảnh sát vẫn chia nhau đi tìm, nhưng lại không thấy được bất cứ một manh mối nào hết. Nhiếp Quân đứng phía trước nhìn vào toàn bộ khung cảnh bên trong, các thùng hàng xếp chồng chất lên nhau, bụi bặm và khô khốc.
Phi Dương lo lắng không yên, cậu ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, nhất định phải tìm được Kiều Vũ. Nhưng nơi mà Sở Phi Dương đang đứng đã là nhà kho cuối cùng, cảm giác bất lực xâm chiếm toàn bộ cơ thể, nỗi lo sợ như ăn sâu vào trong tế bào máu hòa quyện cùng hơi thở dồn dập không yên.
Chưa bao giờ cậu sợ mất đi Kiều Vũ như lúc này, cũng chưa bao giờ cậu ta cảm thấy mình thất bại như lúc này. Không khí xung quanh trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, chỉ còn lại tiếng bước chân của chính mình. Tiếng sóng biển va đập vào mỏm đá hùng hồn mà giận dữ, từ đây vẫn có thể nghe thấy rõ mồn một.
Có điều Sở Phi Dương chợt cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhà kho cuối cùng này khác với những nhà kho khác, thùng hàng lớn xếp chồng lên nhau rất nhiều, không lẽ…
Sở Phi Dương thuận tay với lấy một cái búa dưới chân, đi từng chỗ từng chỗ một đập toàn bộ những thùng hàng được xếp lên đó. Một lúc sau, hơn nửa nhà kho đã trở thành đống đổ nát. Không biết là vì lí di gì, mà cậu cảm thấy mình cách vị trí của Kiều Vũ mỗi ngày một gần, hơn nữa còn có cảm giác sắp tìm được cô ấy. Và đúng như cậu ta nghĩ, khi đập đến những thùng hàng cuối cùng, bên trong lộ ra một bể nước thúy tinh đã bịt kín nắp.
Mà Kiều Vũ đang ở trong đó, nước đã dâng tới cổ. Cô bất động dựa vào thành bể, nhắm mắt ngủ yên.
“Choang”, tiếng thủy tinh bị đập vỡ, nước cũng theo đó mà chảy hết ra bên ngoài. Sở Phi Dương ôm lấy Kiều Vũ đang bất tỉnh nhanh chân tiến về phía trước.
Còn đúng mười lăm phút nữa là tròn ba tiếng đồng hồ. Không tìm được Kiều Vũ, cũng không thấy Sở Phi Dương đâu. Trong lúc Nhiếp Quân đang lo lắng sốt ruột thì thấy bóng dáng Sở Phi Dương thấp thoáng từ phía trong đi ra, trên tay…trên tay cậu ta còn đem theo một người.
Là Lục Kiều Vũ.
Chỉ còn mười lăm phút nữa là tròn ba tiếng đồng hồ, Phi Dương bế Kiều Vũ trên tay, nhanh chân đi về phía trước.
Lúc này toàn bộ cảnh sát đang ở phía trước mặt anh, bọn họ đều hay tin anh có thể tìm thấy Kiều Vũ. Khoảng cách giữa anh và Nhiếp Quân cũng chỉ còn có một cây cầu bắc ngang, đi qua cây cầu này cũng đồng nghĩa với việc bọn họ có thể an toàn cứu Kiều Vũ thoát khỏi.


Chỉ là lúc này điện thoại trong túi của Nhiếp Quân lại vang lên:
“Nhiếp Quân, ở đó có bom, nhà kho đó vốn là một cái bẫy.”- Giọng của Lăng Hỷ run rẩy mà gấp gáp, cô ấy hét lớn ở đầu dây kia của điện thoại, tin tức giống như một cú đá thật mạnh xuyên thẳng vào não của Nhiếp Quân.
Nhưng anh còn chưa kịp nghe hết câu, “Bùm” một tiếng, trước mặt anh cùng với toàn bộ những cảnh sát ở đó là một vụ nổ kinh hoàng. Lưỡi ngọn lửa lan ra khắp mọi nơi, chỉ trong phút chốc, kho hàng lớn như vậy toàn bộ đều trở thành đống đổ nát. Mọi chuyện diễn ra ngay trước mắt anh, nhưng anh lại không cách nào có thể ngăn lại.
Cuộc điện thoại của Lăng Hỷ đã đến chậm, đây không chỉ là cú sốc với anh, mà còn với tất cả những người có mặt ở đây của ngày hôm nay.
Một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của Nhiếp Quân, anh khóc vì bất lực, bản thân là một cảnh sát, hứa bảo vệ em ấy, đến cuối cùng chính mình cũng không cách nào có thể cứu được em ấy.
Đống đổ nát trước mặt vẫn còn đang cháy, mọi thứ đều bị ngọn lửa khổng lồ đó thiêu rụi, đừng nói đến người có thể sống từ trong đó trở ra.
“Đội trưởng, anh nhìn kìa.”- Lưu Tiêu chỉ về phía bờ biển, Nhiếp Quân cũng theo hướng anh mà nhìn tới .
Hóa ra trước đó Sở Phi Dương đã ôm Kiều Vũ cùng nhảy xuống cầu, thoát chết trong gang tấc. Trên người Sở Phi Dương máu cùng với nước biển hòa lẫn vào nhau, cậu ta đã vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình, cứu Kiều Vũ từ cõi chết trở về.
Phi Dương đã từng hứa với cô ấy, sẽ không bao giờ bỏ rơi cô ấy. Cậu chỉ là một thanh niên mười tám tuổi, có thể tình yêu chớm nở với Kiều Vũ không thể gọi là khắc cốt ghi tâm, cũng không thể gọi là đậm sâu khó tả, nhưng mà ngoài tình yêu, nó còn có tình người, còn có trách nhiệm. Mà Sở Phi Dương của hôm nay, đã từ một cậu thanh niên trở thành một người đàn ông thực sự. Có thể bảo vệ những thứ mình không muốn mất đi, bảo vệ những thứ mà đối với mình là quý giá nhất.
Nếu như hôm nay Kiều Vũ còn sống, thì cậu ta mới có thể an tâm. Còn nếu cô ấy chết, có lẽ đó sẽ là một cái bóng tâm lí ám ảnh cậu ta suốt đời. Vì Kiều Vũ, vượt qua nỗi sợ hãi đối với nước biển, vượt qua cái bóng tâm lí lớn nhất trong cuộc đời.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK