• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau cái chết của Ngô Cảnh Diệu, trong trường học cũng đã ổn định hơn so với mấy ngày đầu. Đám người con cháu thuộc hàng ‘’ trâm anh thế phiệt ‘’ của Âu Hoa không sợ trời không sợ đất chỉ sợ không có tiền, bọn chúng đối với cái chết của Ngô Cảnh Diệu không đau buồn, không thương tiếc cũng không thèm bàn tán. Vụ án đã để dành lại cho cảnh sát, mọi chuyện đến đây xem như cũng đã kết thúc được rồi.

Lục Kiều Vũ bước vào trong lớp, Lăng Hỷ sau khi tận mắt chứng kiến cỗ nam thi đó có ăn không ngon, ngủ không yên một thời gian nhưng dường như những chuyện đó đối với người vui vẻ hoạt bát như cô mà nói cũng là chuyện nhanh quên , có thể bỏ qua được. Còn Lục Kiều Vũ thì khác, hôm nay nhà bếp có món bò bít tết, cô vừa nhìn thấy đĩa thịt bò tái vẫn còn ẩn hiện tia máu được giúp việc đặt cẩn thận trước mặt là cảm thấy buồn nôn, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hình ảnh đáng sợ đó.

Mấy ngày hôm nay cô không thể ăn ngon ngủ yên, không biết tại sao nhưng mà Lục Kiều Vũ đối với xác chết của Ngô Cảnh Diệu bài xích vô cùng lớn , thức ăn cứ bày ra trước mặt là nuốt không trôi. Cũng vì thế nên cơ thể ngày càng tiều tụy, da thịt trắng hồng trước đây hiện giờ lại trông không có sắc khí.

Cô ngồi vào bàn học tâm trạng cũng tuột dốc không phanh, gần đây cứ nghe cô giáo giảng bài là đầu choáng mắt hoa, tuy nói Lục Kiều Vũ thông minh hơn người nhưng tình trạng mất tập trung của cô trong giờ học cũng khiến nhiều thầy cô để ý không ít.

‘’ Lục Kiều Vũ … cậu … cậu chảy máu kìa …’’. Một giọng nói cả kinh vang lên.

Châu Từ ngồi học ở dãy bàn bên cạnh của Kiều Vũ, đang nhoài người xuống muốn nói chuyện với Sở Phi Dương thì nhìn thấy Lục Kiều Vũ sắc mặt tái nhợt, còn đang đổ máu cam. Trong lúc hoảng loạn mới hét lớn lên như vậy.

Tiếng hét của Châu Từ cũng thật lớn, thu hút toàn bộ ánh nhìn của bạn học trong lớp, bọn họ nhao nhao nhìn nhau, kẻ lo lắng người làm thinh không ai tiến lên dù một bước, cả lớp học chỉ nghe thấy tiếng ồn ào của đám người nhiều chuyện. Sở Phi Dương từ vị trí cuối lớp bước nhanh đến bàn của Lục Kiều Vũ, nhanh chóng ôm cô đến phòng y tế.

Lục Kiều Vũ tuy nói rằng toàn thân mất sức, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Cô cảm nhận được bước chân dồn dập của Sở Phi Dương, cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cậu ta đang phải xuống gò má. Lúc bác sĩ Châu sơ cứu xong, cô ấy nhất mức đuổi Sở Phi Dương ra ngoài, muốn nói chuyện với Lục Kiều Vũ.

Đến khi phòng y tế trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có của nó, bác sĩ Châu mới kéo một chiếc ghế ngồi xuống đối diện Lục Kiều Vũ. Ánh mắt bác sĩ Châu ánh lên tia dò xét: ‘’ Có phải em dùng thuốc nào khác mà không nói cho tôi biết không? ‘’

‘’ Em chỉ dùng thuốc hỗ trợ tâm lí bình thường thôi ‘’. Kiều Vũ vừa nói, tay lại đưa vào trong túi áo khoác lấy ra một lo thuốc màu trắng, đưa cho bác sĩ Châu.



Bác sĩ Châu cẩn thận đón lấy, nhìn qua một lượt cuối cùng mở ra xem thử. Sau một hồi kiểm tra toàn bộ lọ thuốc kia, bác sĩ Châu đưa lọ thuốc ra trước mặt Lục Kiều Vũ, ánh mắt hiện lên vài phần sắc sảo.

‘’ Đây vốn không phải thuốc hỗ trợ tâm lí bình thường, nhìn qua thì nó không khác gì so với những loại thuốc bổ giúp giảm stress nhưng thực tế nó là thuốc chống trầm cảm Fluoxetine. Loại thuốc này nếu như không dùng cẩn thận sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ, hơn nữa nó sẽ làm cơ thể em từ người khỏe mạnh, cùng với việc sử dụng quá nhiều loại thuốc khác nhau đương nhiên đối với cơ thể em rất có hại. ‘’

Lục Kiều Vũ chỉ im lặng cúi đầu, không nói thêm gì cả. Ngô Lệ lại lừa cô, mẹ cô lại lừa cô. Bà ấy nói đây là thuốc hỗ trợ giúp giảm stress khi học tập quá căng thẳng, cô thậm chí còn không biết đây là thuốc chống trầm cảm, thậm chí cả bản thân mình bị bệnh cũng không hề hay biết.

‘’ Nhìn vẻ mặt của em có lẽ em cũng không hay biết chuyện này. Nhưng tôi cũng nên nhắc nhở em , cơ thể em có thể sẽ từ không bị bệnh chuyển sang bị bệnh nếu cứ dùng những loại thuốc nặng này. Tôi nghĩ Ngô phu nhân cũng không bất cẩn đến mức như vậy. ‘’ Nói đến đây bác sĩ Chu đứng lên, từ trong ngăn kéo tủ lấy ra một lọ thuốc màu xanh lá cây nhạt đưa cho Kiều Vũ: ‘’ Em có thể dùng loại thuốc này thay vì thứ thuốc kia, nếu được em có thể đem bệnh án đến chỗ của tôi. Được rồi, mau về lớp học đi. ‘’

Bác sĩ Châu vỗ vỗ vai của Kiều Vũ, sau đó đi về phía bàn làm việc của mình.Lục Kiều Vũ cầm lọ thuốc trong tay, chậm rãi bước ra khỏi phòng y tế.

Sở Phi Dương đứng dựa lưng vào tường chờ Lục Kiều Vũ. Sau khi cô bước ra, hắn đột nhiên chạy tới trước mặt lo lắng hỏi: ‘’ Có chuyện gì không? ‘’

Lục Kiều Vũ chỉ mệt mỏi lắc đầu, để mặc Sở Phi Dương đằng sau còn mình bước về phía lớp học. Lúc bước vào trong lớp,cả lớp đều nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Lãnh Tư Thuần đang ngồi học cũng đứng dậy.

‘’ Cậu không sao chứ? ‘’ Lãnh Tư Thuần khẽ hỏi.

‘’ Không có gì. ‘’

Lục Kiều Vũ lại tiếp tục lôi sách vở ra học, các ánh nhìn của bạn học cũng dần thoáng hơn không còn đặt trên người của cô nữa. Lục Cảnh Hiên ngồi bên cạnh Châu Từ, lướt qua Lục Kiều Vũ sau đó quay xuống nói chuyện với Sở Phi Dương.

‘’Cậu ấy bị sao vậy? ‘’ Lục Cảnh Hiên tò mò hỏi, Châu Từ nghe thấy cũng quay xuống hóng chuyện. Kể cả Lăng Hỷ ngồi bên cạnh cũng dỏng tai lên nghe ngóng. Lúc nãy Kiều Vũ bị chảy máu cam, cô còn chưa kịp đứng dậy thì cậu ấy đã bị Sở Phi Dương đưa đi mất.

Sở Phi Dương lườm Lục Cảnh Hiên một cái, sẵng giọng nói: ‘’ Không phải việc của cậu. ‘’

Ánh nhìn của cậu ta lại tiếp tục dán lên người của Lục Kiều Vũ , thoáng qua một nét lo lắng bất an.

***



Hôm nay Lục Kiều Vũ không về vội, cô kêu lái xe đi quanh một vòng của thành phố phồn hoa này sau đó mới trở về nhà. Khi chiếc xe hơi dừng lại ở biệt thự sang trọng, Lục Kiều Vũ mới trấn tĩnh lại, cô hiện tại đang tức giận, rất rất tức giận. Chính vì vậy nên đừng chọc vào cô. Bởi vì trong lúc mất khống chế Lục Kiều Vũ không biết bản thân sẽ làm ra những chuyện gì.

Cô thật muốn gặp Ngô Lệ ngay lập tức, muốn đối chất với bà ấy ngay lập tức. Rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà cô không hề hay biết, còn bao nhiêu chuyện bà ấy lén lút sau lưng cô âm thầm thao túng. Cảm giác chính mình bị mẹ ruột lừa dối suốt mười ba năm là loại cảm giác không thể hận cũng không thể chất vấn. Cho dù có là gì đi chăng nữa hay bất kể có vì một lí do nào, Lục Kiều Vũ cũng mong muốn hơn ai hết có thể nắm trong tay số phận của mình.

Cô đã sống theo ý muốn của bà ấy bao nhiêu năm nay, chẳng lẽ đến quyền được biết trạng thái của mình cũng là sai sao? Lúc bà ấy đến buổi diễn thuyết ở trường cô vui mừng bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu thì hiện tại là thất vọng bấy nhiêu. Mỗi lần khoảng cánh mẹ con gần thêm một chút, thì bà ấy lại xây thêm một lớp tường vô hình.

Lục Kiều Vũ bước xuống xe, hơi nhíu mày nhìn khung cảnh hỗn loạn ở đây. Xe thể thao chất đầy trong tầng hầm và tầng hai, vị trí xe đỗ bừa bãi đến mức đuôi xe còn đụng cả vào hoa cỏ trong vườn. Tiếng nhạc lớn từ xa vọng lại, cô đứng bên ngoài mà còn cảm thấy nhức hết cả đầu.

‘’ Tiểu thư. ‘’

Quản gia Mộc vẻ mặt khó xử chạy đến trước mặt Lục Kiều Vũ.

‘’ Phu nhân đâu.’’ Kiều Vũ nói bằng giọng lạnh tanh.

‘’ Phu nhân vừa đến sân bay, có chuyến công tác từ trụ sở bên Mỹ. ‘’ Quản gia Mộc tiếp tục báo cáo tình hình, mắt len lén nhìn Kiều Vũ nhằm phân tích tâm trạng hiện tại của cô.

Khuôn mặt xinh đẹp không chút xúc cảm, hai mắt vừa lạnh vừa hận, chắc chắn là đang tức giận.

Tiếng nhạc lớn truyền thẳng vào tai khiến cho Lục Kiều Vũ cảm thấy khó chịu, cô nhanh chân đi về phía có tiếng ồn áo đó, lạnh lùng hỏi: ‘’ Cố Hạo Nhiên đâu? ‘’

‘’ Cố thiếu … Cố thiếu đang tổ chức tiệc mừng bên hồ bơi. ‘’

Lục Kiều Vũ đi còn nhanh hơn trước, vòng qua cửa chính thẳng tiến đến hồ bơi được xây cách đó không xa.

Màn đêm buông xuống, những tháp rượu vang cao chót vót được xếp thành từng hàng cùng với những loại đồ ăn thức uống đắt tiền được trang trí bày biện đẹp mắt. Hồ bơi rộng rãi được giăng đèn kết hoa đủ kiểu, bóng bay ngập tràn. Từ xa có thể nghe thấy được tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng với những ánh đèn đa màu sắc chiếu sáng cả một vùng .

Lục Kiều Vũ tới gần hồ bơi, dường như đám người đang mặc bikini kia không hề hay biết có một vị khách đặc biệt đang đứng chiêm ngưỡng sự bất cần cùng với thân hình lắc lư theo điệu nhạc của họ. Vừa nhìn thấy Lục Kiều Vũ, đám bảo vệ đứng xếp thành hàng bên hồ bơi lúc này mới nghiêm chỉnh đi lại trước mặt cô xếp thành hai hàng ngay ngắn.



Lúc Kiều Vũ lạnh lùng quét qua một lượt khung cảnh ở đây, đám bảo vệ nhìn sự khác biệt biến hóa khôn lường trong đáy mắt của cô, ai ai cũng có thể nhìn ra Lục Kiều Vũ đang rất tức giận, một sự tức giận không ở mức bình thường. Ánh mắt cô dừng lại trên tháp rượu vang óng ánh lấp lánh phản chiếu xuống mặt hồ, Cố Hạo Nhiên cũng thật là chơi lớn, rõ ràng không có tiền mà lại dám ở nhà cô chi hết thảy việc ăn chơi xa xỉ này.

Nhìn qua những chai rượu đặt trên bàn cũng có thể thấy được con số không nhỏ của nó, không chừng là lấy từ trong hầm rượu của bố cô lên. Lục Kiều Vũ đưa tay ra, đám bảo vệ nhìn nhau không biết cô muốn lấy thứ gì, liền đặt vào tay cô một chiếc điện thoại.

Lục Kiều Vũ khẽ cau mày, đám bảo vệ này đầu óc không nhanh nhạy gì cả.

Nhìn thấy sự không hài lòng trong mắt của Lục Kiều Vũ, đám bảo vệ kia hướng theo tầm mắt cô nhìn thấy tháp rượu vang xa xỉ. Bọn họ đã thông minh hơn nhiều, đặt vào tay cô một cây gậy sắt.

Lục Kiều Vũ cầm gậy sắt, lạnh lùng tiến vào trong.

‘’ Choang! ‘’

Tiếng đổ vỡ gây ra chấn động lớn, thu hút toàn bộ sự chú ý của đám cậu ấm cô chiêu đang bay lắc không thôi kia. Trong nháy mắt tháp rượu vang vỡ tan tành, ly rượu vỡ nát, tiếng va đập của thủy tinh với nền đá hoa lạnh lẽo vô cùng chói tai. Theo sau Kiều Vũ là một đám bảo vệ sẵn sàng đợi lệnh.

Cố Hạo Nhiên còn chưa rõ tình hình, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên.

‘’ Đập, đập hết cho tôi. ‘’

Chỉ chờ câu nói này, toàn bộ những gì được dàn dựng một cách đẹp đẽ đều bị đám bảo vệ thô lỗ kia dập tắt hẳn đi, ngay cả loa cũng bị đập nát, hiện tại chỉ còn lại tiếng đổ vỡ vang lên trong không gian. Cố Hạo Nhiên đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm Lục Kiều Vũ, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc lạnh lùng bước càng ngày càng xa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK