• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vũ nhìn Sở Phi Dương, đáy mắt hiện lên vẻ xao động khó nói thành lời. Cô thực sự rất rối trí, không phân biệt được sự chân thành kia là thật hay giả, không lường trước được hành động hôm nay là trêu đùa hay là thực lòng yêu thích.

Khẽ cụp mắt xuống, cô khéo léo rút tay ra khỏi bàn tay của Phi Dương, cố gắng tránh đi ánh nhìn của cậu ta:’’ Tôi muốn về nhà.’’

Suốt chặng đường hai người bọn họ không nói với nhau câu nào, Phi Dương thỉnh thoảng có quay sang thăm dò thái độ của Kiều Vũ, nhưng vẻ ngoài bình thản của cô khiến cậu ta chỉ biết lặng lẽ thở dài. Lần đầu tiên có một người con gái khiến một người nhiều kinh nghiệm như Sở Phi Dương hao tâm tổn sức đến vậy.

Cũng lần đầu có người con gái khiến cậu ta phải xuống nước nhún nhường nhiều như thế.

Trước đây Sở Phi Dương phải nói là một tra nam thực thụ, một cô gái gặp ngoài đường cảm thấy xinh đẹp cũng có thể miễn cưỡng tán đổ, con gái theo đuổi cậu ta nhiều như nước, mỗi ngày đều có thể tùy tiện gọi tới một em, nhưng tình cảnh hiện tại…

Thoáng chốc xe đã dừng trước cổng của Lục thị, Kiều Vũ khẽ nói:’’ Tôi về đây.’’

Nói xong, cô hơi vươn người mở cửa xe, chuẩn bị bước xuống. Nhưng đột nhiên cả người bị một lực lớn kéo lại, Sở Phi Dương đúng lúc này vươn người sang ghế của Kiều Vũ, cơ hồ toàn thân dán lên người cô. Phi Dương cẩn thận luồn tay xuống dưới tháo dây an toàn cho Kiều Vũ động tác vô cùng ái muội.

Phi Dương cố gắng thu gọn khoảng cách của hai người hết mức có thể, đôi môi mỏng ghé sát vành tai tinh tế, giọng trầm thấp:’’ Cậu gấp đến quên cởi cả dây an toàn rồi.’’

Nghe được tiếng cười khẽ của cậu ta, Kiều Vũ thoáng chốc mặt đỏ bừng. Cô đẩy Sở Phi Dương ra, sau đó mở cửa xe vội vàng bước xuống.

Sở Phi Dương bật cười thành tiếng, Kiều Vũ thậm chí còn nghe được tiếng cười cùng với khuôn mặt vô sỉ của hắn từ phía sau truyền thẳng vào tai. Cô đi thẳng vào bên trong, sau lưng vẫn có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Tiếng động cơ xe cũng chẳng vang lên, vậy tức là hắn vẫn còn ở đó, vẫn đang dõi theo từng bước chân của Kiều Vũ.

Quản gia Mộc vội vàng đi tới đỡ lấy ba lô cho Kiều Vũ, cô không nói gì với bà ấy trực tiếp đi lên lầu. Vừa nãy đi qua phía sau thấy gara ô tô bị trống mất hai vị trí xem ra là hôm nay phụ huynh đều không có ở nhà.

Kiều Vũ đi lên phòng, nhanh tay đóng sầm cửa lại. Kiều Vũ xoay lưng lại, cả người cô áp sát lên cánh cửa, hơi thở dồn dập bao phủ lấy toàn thân. Mặc dù đã cố gắng hít thở sâu nhưng vẫn không cách nào bình ổn hơi thở đang nhiễu loạn của mình.

Kiều Vũ bật điện lên, chỉnh điều hòa cho nhiệt độ thấp hết mức có thể. Cô lấy tay quạt quạt gương mặt mình cho bớt nóng, vì sao tim lại đập nhanh như vậy, vì sao lại bối rối như vậy.

Kiều Vũ cứ đi lại trong phòng, căn bản là đứng ngồi không yên. Đột nhiên nhớ ra gì đó, cô nhanh chóng đi về phía cửa sổ, cẩn thận qua lớp rèm cửa hé mắt nhìn xuống dưới.



Mà chiếc xe hơi thể thao đó vẫn chưa đi, lúc này mới khởi động máy, quay xe rồi dần dần khuất mắt của Kiều Vũ.

Kiều Vũ nhìn theo bóng chiếc xe đó xa dần mà thất thần, trong đầu hiện lên giọng nói của Sở Phi Dương.

Người ta nói thứ quan trọng nhất của kẻ phong lưu là sự duy nhất. Bây giờ trong lòng tôi cậu chính là duy nhất, tôi bằng lòng trao cho cậu sự duy nhất mà không người con gái nào có được.

Câu nói này của cậu ta, đúng thực đã khiến Kiều Vũ có chút… cảm động. Nhưng cô sợ, sợ rằng mình chỉ là một trò đùa, sợ rằng đó chỉ là những lời nói mật ngọt nơi đầu môi của hắn.

Chỉ nghĩ tới hắn cùng với người con gái nào cũng có thể tùy tiện nói như vậy trong lòng Kiều Vũ vô cùng khó chịu, trái tim giống như bị bóp nghẹt.

Từ khi nào, từ khi nào mà trong lòng cô lại để ý hắn tới như vậy? Từ khi nào mà trong lòng cô lại chỉ ngập tràn hình bóng của hắn, Kiều Vũ dùng rất nhiều cách để loại bỏ đi hình bóng của Sở Phi Dương, nhưng dường như cô càng muốn quên thì lại càng nghĩ tới.

Cho dù có nghe được đoạn băng ghi âm đó, cho dù không biết hắn đối với mình là thật lòng hay chỉ là sự yêu thích nhất thời, Lục Kiều Vũ cũng không kìm chế được bản thân mà bắt đầu yêu kẻ vô sỉ đó lúc nào không hay.

Trong lòng Kiều Vũ lúc này chính là mớ tình cảm hỗn độn cắn xé nhau, là sự day dứt cùng với hai luồn ý kiến trái chiều không cách nào có thể phân biệt phải trái.

Là cô có lỗi với Lăng Hỷ, cũng là cô không giữ được lời hứa với cậu ấy.

Kiều Vũ như nhớ ra gì đó, cô mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp thắt nơ màu hồng đã chuẩn bị từ rất lâu. Ngắm nhìn hộp quà trong tay một lúc, sau đó mới đứng dậy bước ra ngoài.

Kiều Vũ vui vẻ cầm hộp quà trong tay, thoải mái đi qua hoa viên thẳng tiến tới phía sau nhà. Nhưng khi gần tới nơi lại nghe thấy được âm thanh nam nữ cãi nhau mỗi ngày một rõ ràng. Hơn nữa giọng nói quen thuộc này không ai khác chính là của Lăng Hỷ.

‘’ Cậu có ý gì chứ? Sao lại kéo tôi ra ngoài này.’’

Cố Hạo Nhiên chìa tay ra trước mặt Lăng Hỷ, ánh mắt dần mất kiên nhẫn:’’ Mau giao ra đây. ‘’

Lăng Hỷ thoáng kinh ngạc nhìn cậu ta, cụp mắt xuống thanh minh:’’ Giao ra cái gì chứ, tôi không hiểu cậu đang nói gì.’’

Cố Hạo Nhiên hơi tức giận, đột nhiên xông tới nắm chặt lấy bả vai của Lăng Hỷ, lạnh lùng quát:’’ Cậu còn dám cãi, điện thoại của Lục Cảnh Hiên không phải là cậu lấy đi hay sao!’’

Lăng Hỷ nghe vậy trong lòng run rẩy, ánh mất hoảng loạn ngẩng đầu lên đối diện với Cố Hạo Nhiên:’’ Sao cậu biết chuyện đó?’’

‘’ Tôi còn biết cậu là người đã lẻn vào phòng phát thanh phán tán nội dung của đoạn ghi âm đó. ‘’

‘’ Tôi còn biết kẻ đăng những tấm ảnh hồi bé của Sở Phi Dương chính là cậu.’’

‘’ Lăng Hỷ, không phải tôi đã nói cậu đừng có đụng đến Sở Phi Dương sao?’’

‘’ Sao cậu vẫn không hiểu hắn một chút nào vậy? Chẳng phải cậu nói thích hắn sao, vậy ít nhiều cũng phải hiểu rõ tính tình một chút chứ?’’



Lăng Hỷ cười lạnh, đẩy Cố Hạo Nhiên ra xa, bất ngờ hỏi ngược lại Cố Hạo Nhiên:’’ Tôi thích Sở Phi Dương?’’, nói đến đây cô đột nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng:’’ Cố Hạo Nhiên, tôi nói cho cậu biết, có ra sao thì đó cũng là chuyện của tôi, tốt nhất cậu đừng có mà xen vào. Cậu chẳng là cái thá gì cả.’’

‘’ Được, tôi không nói chuyện đó nữa. Vậy tôi hỏi cậu, tại sao hôm nay lại tới phòng camera giám sát?’’- Cố Hạo Nhiên nhìn Lăng Hỷ, giống như đang tra khảo một tội phạm.

‘’ Cố Hạo Nhiên cậu dám theo dõi tôi?’’

‘’ Có phải cậu bị điên rồi không?’’

‘’ Cậu bị biến thái à?’’

Lăng Hỷ như muốn nổi đóa, không nghĩ rằng nhất cử nhất động của mình lại bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

Cố Hạo Nhiên nhìn Lăng Hỷ, cảnh cáo:’’ Tôi nhắc nhở cậu lần cuối, tốt nhất đừng có xen vào những chuyện không liên quan đến mình, nếu không người bị thiệt sẽ không chỉ mình cậu. ‘’

Cố Hạo Nhiên muốn xoay lưng bỏ đi, nhưng Lăng Hỷ nhanh chân kéo cậu ta lại, vẻ mặt đầy nghi ngờ cùng kinh ngạc:’’ Cậu có ý gì?’’

Hạo Nhiên đẩy Lăng Hỷ ra, cất giọng đầy ẩn ý:’’ Lời tôi nói không phải cậu nên là người hiểu rõ nhất hay sao? ‘’

‘’ Cậu cho rằng cậu có thể qua mặt được Sở Phi Dương? Cậu nghĩ rằng vì cái gì mà hắn lại không tìm kẻ đã tung bức ảnh hồi nhỏ đó lên trên mạng?’’

‘’ Tự mà lo liệu cho bản thân đi.’’

‘’ Lần sau tôi sẽ không thu dọn tàn cuộc cho cậu nữa đâu.’’

Kiều Vũ đứng sau bụi tường vi dày đặc, chết lặng. Kiều Vũ không tức giận, chỉ là cô sốc.

Nếu như hôm nay không phải ở đây nghe được chuyện này, Lục Kiều Vũ có chết cũng sẽ không tin người đăng những tấm hình của Sở Phi Dương lên web trường là Lăng Hỷ, càng không tin người đứng sau vụ loa phát thanh là cậu ấy.

Kiều Vũ đã cố gắng tin tưởng rất nhiều, nhưng cô không cách nào khiến vết nứt tình cảm giữa hai bọn họ có thể gắn liền như trước. Cô cũng không cách nào khiến bản thân thôi phòng bị và nghi ngờ Lăng Hỷ.

Nhưng điều cô thắc mắc là rõ ràng cô nhớ hồi nhỏ Lăng Hỷ và cô chơi chung với nhau, cô ấy đâu có gặp Sở Phi Dương? Vậy thì những bức ảnh kia từ đâu mà có?



‘’ Lăng Hỷ?’’

Kiều Vũ đẩy cửa phòng, gọi khẽ một tiếng.



‘’ Ơi, chờ chút tớ đang tắm.’’- Giọng nói trong trẻo từ trong nhà tắm truyền ra cùng với tiếng nước chảy đang xối xuống sàn nhà.

Kiều Vũ cẩn thận bước vào, đặt hộp quà lên bàn rồi ngồi xuống giường cô ấy, liếc nhìn căn phòng quanh một lượt.

‘’ Kiều Vũ, giúp mình lấy khăn trong tủ quần áo, mình quên mang khăn lau vào rồi. ‘’

‘’ Ờ… được.’’- Kiều Vũ nhẹ giọng đáp lại, sau đó đứng dậy đi đến góc phòng mở tủ quần áo ra.

Cánh cửa quần áo vừa mở ra, đột nhiên một đống đồ bên trong đổ hết ra bên ngoài, quần áo theo nhau mà rơi xuống sàn đá hoa bóng loáng. Kiều Vũ khẽ lắc đầu, chắc chắn là Lăng Hỷ lại lười gấp đồ rồi. Lăng Hỷ có thói quen không bao giờ gấp đồ, hơn nữa quần áo mới hay cũ cũng tùy tiện vứt vào tủ.

‘’ Lăng Hỷ, cậu để khăn chỗ nào?’’

‘’ Treo ngay bên trên đó.’’

Cô cẩn thận với lấy chiếc khăn tắm, nhưng mắt đột nhiên phát hiện ra một túi đồ được buộc hẳn hoi nằm ở góc trong cùng, lẫn trong đống quần áo.

Kiều Vũ khẽ run run chạm vào túi đồ đó, hít sâu một hơi để ổn định tinh thần rồi mới có dũng khí cầm lên.

Sắc mặt Kiều Vũ tái mét, cảm giác run rẩy cùng sợ hãi từ sâu bên trong lan tỏa ra khắp toàn thân, lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh ướt đẫm. Nhìn bộ quần áo cùng với mớ tóc giả trên tay không khỏi khiến cô kinh hãi, cả người như rơi vào trạng thái bất động.

‘’ Kiều Vũ, sao lâu vậy? Không tìm thấy sao?’’- Lăng Hỷ bên trong nhà tắm gọi một lần nữa, lúc này lời nói của cô ấy mới đánh thức Kiều Vũ đang đứng bất động trên nền nhà.

Lục Kiều Vũ vội đem hết đống đồ đó bỏ vào trong tủ lại như cũ, rồi mới cẩn thận đưa khăn tắm qua cửa cho Lăng Hỷ.

Mùi dầu gội hoa nhài kích thích khứu giác, bộ quần áo cùng với tóc giả vứt trong tủ đồ khiến cô không thể không nghi ngờ. Mặc dù đã có rất nhiều cái cớ, nhưng cô không cách nào nghĩ ra câu trả lời cho việc Lăng Hỷ có một sự trùng hợp đến bất ngờ như vậy.

Lăng Hỷ, cái chết của Quách Lệ Y liệu có liên quan đến cậu không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK