• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Vũ dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, chỉ còn chờ đến lúc lên đường đến khách sạn. Cô ngồi trong xe một hồi lâu, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn về căn biệt thự sang trọng xa hoa, nơi mình từng sống suốt mười tám năm trời.

Kiều Vũ hơi do dự, rời đi mà không kịp báo trước một câu với bố mẹ. Chỉ không ở nhà một tuần thôi, nhưng trong lòng lại bất an đến khó tả. Cũng có thể là do quá mệt mỏi, hoặc là do quá thất vọng. Ngôi nhà này, dường như sớm đã không còn là của cô. Hoặc cũng có thể cô cảm thấy nơi này đã không còn an toàn nữa.

‘’Đi thôi.’’



Ô tô dừng trước cửa khách sạn, vừa vào sẽ có một đoàn nhân viên đưa đón các học sinh về phòng của mình. Trước đó sẽ kiểm tra toàn bộ và tuyệt đối không mang theo bất kì thiết bị điện tử nào vào trong.

Dưới khách sạn có một quán cà phê, Sở Phi Dương vừa nhìn thấy Kiều Vũ đã vội vẫy tay gọi cô. Hắn trực tiếp đứng dậy, đi đến kéo Kiều Vũ về bàn của mình ngồi.

‘’Cậu đem theo những gì thế?’’- Sở Phi Dương nhiệt tình hỏi, bên cạnh đó còn liệt kê một loạt quá trình cậu ta đến đây. Ấy vậy mà Kiều Vũ dường như không để tâm tới.

Lúc Sở Phi Dương còn đang thao thao bất tuyệt thì cô đã sớm theo nhân viên lên phòng khách sạn mất. Sở Phi Dương xoay người không nhìn thấy Kiều Vũ đâu tức đến nổ đom đóm mắt, tác phong làm việc thầm lặng này của cô thực sự khiến cho người khác cảm thấy muốn phát điên.

Nhân viên khách sạn xếp phòng cũng thực buồn cười, phòng của Sở Phi Dương ở lầu trên, còn phòng của Kiều Vũ và Cố Tân Vinh lại đặt ngay bên cạnh nhau.

Kiều Vũ đi theo nhân viên khách sạn trở về phòng, đồ đạc đã được chuẩn bị sắp xếp từ hôm trước, vậy nên cô cũng không mang theo thứ gì. Kiều Vũ thấy Cố Tân Vinh kéo theo một chiếc vali, ánh mắt đầy phức tạp liếc nhìn về phía cô,sau đó đến khi lễ tân mở cửa cho cậu ta thì cậu ta liền dứt khoát đi vào trong phòng.

Phòng khách sạn khá lớn, có ban công uống cà phê lãng mạn, không gian thoáng đãng sạch sẽ, ngay cả cách bài trí trong phòng cũng là theo kiểu mà cô thích. Kiều Vũ là một người yêu cầu rất khắt khe, nhưng khách sạn này thực tình mà nói phục vụ cũng không tồi.



Đáng tiếc cô còn chưa kịp ổn định, điện thoại trong túi liền có tin nhắn gửi đến. Đọc xong dòng chữ viết trên điện thoại, cô chỉ hận không thể ngay lập tức ném nó đi. Diêu Tĩnh Hiên mặt dày đó ngang nhiên muốn gặp cô, chưa kể còn là quán cà phê ngay bên dưới khách sạn. Cô ta thực sự cho rằng bản thân mình rước chưa đủ phiền phức sao.

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Kiều Vũ vẫn đến gặp Diêu Tĩnh Hiên, xem cô ta lần này lại muốn dở trò gì. Nói thật, mặc dù bình thường cô tỏ vẻ không quan tâm đến thế sự, nhưng vẫn biết phân biệt phải trái đúng sai.

Kiều Vũ bước xuống lầu, từ xa đã thấy Diêu Tĩnh Hiên đang dỗ dành con trai mình ăn bánh ngọt. Đứa bé đó nhăn mày nhăn mặt, biểu cảm rõ ràng không muốn ăn. Nhưng khi thấy Kiều Vũ đang đến gần, theo phản xạ hơi co người lại, miệng cũng lập tức há ra ăn miếng bánh mẹ đang đút dở.

Ánh mắt nó nhìn Kiều Vũ khẽ run, có vẻ như nó khá sợ cô. Mà ngay cả Kiều Vũ cũng nhận ra được điều này. Cô kéo ghế ngồi xuống trước mặt Diêu Tĩnh Hiên, chưa kịp để cô ta nói gì, Kiều Vũ đã lên tiếng trước.

‘’ Cô cũng thật can đảm. Mò tới tận đây.’’, Kiều Vũ khinh thường nhìn Diêu Tĩnh Hiên, khó chịu nói’’ Muốn gặp tôi có chuyện gì?’’

Diêu Tĩnh Hiên đúng thực diễn xuất như thần, thấy thái độ của Kiều Vũ cũng không trách móc, không buông lời chua ngoa, chỉ cười nhẹ hỏi cô muốn uống gì.

‘’Nghe nói hôm nay con phải đến đây, dì và em tới thăm.’’- Diêu Tĩnh Hiên vẫn rất nho nhã dịu dàng, từng cử chỉ giống như người nhà thân thiết.

Kiều Vũ cười nhạt, ‘’Thăm tôi? Tôi không nghe nhầm đấy chứ?’’

‘’Dạo này mẹ con có khỏe không?’’- Diêu Tĩnh Hiên nhấp một ngụm cà phê, dịu dàng hỏi.

Trái ngược với thái độ của bà ta, Kiều Vũ chỉ là mỉa mai và châm chọc:’’ Thế nào, cô mong bà ấy mắc bệnh sao?’’

‘’Kiều Vũ, con đừng hiểu nhầm, dù gì chúng ta cũng là người một nhà sao ta có thể mong chị ấy bị bệnh chứ. ‘’

Kiều Vũ nghe vậy quay ngoắt qua lườm cô ta, giận dữ nói:’’ Ai là người một nhà với các người?’’

Sự tức giận của Kiều Vũ như gãi đúng chỗ ngứa của Diêu Tĩnh Hiên, cô ta bề ngoài tỏ ra tổn thương, nhưng thâm tâm lại rất thoải mái. Diêu Tĩnh Hiên lại tiếp tục:’’ Kiều Vũ, mặc dù con không thừa nhận dì, nhưng A Tư cũng là em trai của con, con không thể phũ phàng phủ nhận quan hệ với nó.’’

Kiều Vũ cố kìm nén cơn tức giận trong lòng, khẽ nhếch môi, đôi mắt lộ ra tia khinh bỉ:’’ Tôi hỏi thật nhé, cô không sợ con trai mình sau này bị người khác nói là con hoang sao?’’. Chưa dừng lại ở đó, nhìn thấy Diêu Tĩnh Hiên nghẹn họng không nói nên lời, cùng với bộ dạng tức đến đỏ mặt nhưng vẫn phải kìm chế của cô ta Kiều Vũ không ngại bồi thêm mấy câu nữa.

‘’Việc mình là tiểu tam thì có gì là đang khoe khoang chứ? Hay cô thật sự cho rằng sẽ có ngày thò được một chân vào trong Lục thị. Bố tôi đã hứa hẹn với cô điều gì vậy?’’, Kiều Vũ lại liếc nhìn về phía thằng bé,’’Không lẽ viết tên nó vào sổ hộ khẩu, hay cho nó thừa kế tài sản.’’

Tay cầm cốc cà phê của Diêu Tĩnh Hiên run lẩy bẩy, cảnh tượng này vừa hay lại lọt vào trong tầm mắt của Kiều Vũ. Thế mới nói hôm nay cô ta đến đây là muốn giễu võ giương oai, không ngờ lại gặp đúng một kẻ cũng không phải dạng vừa.



‘’Nói sao thì nói, Cẩm Hàn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm với con trai mình.’’- Diêu Tĩnh Hiên hết cái để nói, lại bắt đầu quay qua thế này thế kia.

‘’Thế thì cô đi mà tìm ông ấy, việc gì phải tới gặp tôi.’’

Kiều Vũ không quan tâm đến cô ta nữa, đứng dậy rời đi. Trước khi đi cô còn có lòng tốt nhắc nhở Diêu Tĩnh Hiên.

‘’Cô cũng chỉ là một hạt cát, đừng nghĩ tới chuyện sẽ gây ra mưa gió phong ba.Tốt nhất nên an phận một chút đi, cô thừa hiểu tính tình của mẹ tôi mà.’’

Kiều Vũ còn nghe được văng vẳng sau lưng một câu nói nhỏ của Diêu Tĩnh Hiên:’’ Hạt cát cũng có thể làm mù mắt người.’’

Diêu Tĩnh Hiên nên biết điều vì cô ta có con trai là bùa hộ mệnh, nếu không thì giờ này sao có thể xuất hiện trước mặt cô mà làm xằng làm bậy.



Người phụ nữ cao quý đứng trước cửa sổ, ánh mắt trần ngập sắc sảo lẫn kiêu hãnh, cả người phát ra một loại ma lực cuốn hút người khác. Chỉ cần nhìn từ phía sau thôi cũng đủ thấy được đây là một người phụ nữ không chỉ xinh đẹp, mà còn đậm mùi khí chất.

Nghe thấy tiếng bước chân từ sau lưng, Ngô Lệ xoay người lại nhìn, thấy Nhiếp Quân trước mặt bà không quá ngạc nhiên, cũng không quá bất ngờ. Ngô Lệ vẫn rất điềm đạm mời hắn ngồi xuống sô pha.

Khi li trà được đẩy đến trước mặt, Nhiếp Quân có hơi ngạc nhiên. Khói bốc lên từ chén trà thoang thoảng mùi hương hoa quả chín, mùi mật ong đặc trưng của trà Ô Long, sau khi uống hậu vị ngọt dịu. Kết hợp mùi lan đặc trưng của giống Đại Hồng Bào cho ra loại trà tuyệt cả sắc hương, lẫn vị đạo.

Nhiếp Quân không ngờ, Ngô Lệ ấy vậy mà vang thứ trà đắt hơn vàng này ra để tiếp mình. Nghe nói Ngô Lệ cũng là một người rất thích trà và cà phê, đến hôm nay gặp mới được chứng kiến tận mắt.

‘’Nghe nói dạo gần đây đội trưởng Nhiếp vì các vụ án mà rất bận rộn, không biết hôm nay gặp mặt thế này có làm lỡ thời giờ của cậu không?’’- Ngô Lệ miệng thì cười, nhưng trong chất giọng già dặn kinh nghiệm không khó để nhận ra được sự uy nghiêm áp đảo người khác.

‘’Có thể nếm thử mùi vị của Đại Hồng Bào, chuyến đi này tốn bao nhiêu thời gian cũng xứng đáng. ‘’- Từ trong lời nói của Nhiếp Quân Ngô Lệ có thể phát hiện ra người đàn ông trẻ tuổi này cũng là một người có hiểu biết.

Loại Đại Hồng Bào hơn một triệu đô một ki lô gam này không phải cứ có tiền là có thể uống. Mà đây còn là loại trà Ngô Lệ chỉ dùng để tiếp quan chức cấp cao.

‘’Không biết phu nhân hẹn tôi tới đây là có chuyện gì?’’- Mặc dù nói vậy nhưng Nhiếp Quân cũng đã sớm nhận ra ý đồ của Ngô Lệ, bà ấy là muốn mình thôi nhúng tay vào chuyện của Âu Hoa.

Nếu như chuyện học sinh nữ bị cưỡng hiếp đồn ra ngoài, thậm chí còn có án mạng thì việc đi du học của Kiều Vũ nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Chất lượng trường học hay học sinh vốn không là vấn đề, nhưng Kiều Vũ nhất định không được vì chuyện này mà không thể đỗ vào Harvard.



Mà điều đáng sợ hơn là, từ chỗ bác sĩ điều trị của Kiều Vũ biết được tài liệu mật về bệnh tình của Kiều Vũ bị đánh cắp, nếu như không xử lí trót lọt, đây chính là hòn đá lớn nhất ngáng đường con bé trở thành người thừa kế của Lục thị, đối với con đường tiếp quản Lục thị ngày một khó khăn.

Nhất là khi bây giờ Lục Cẩm Hàn có thêm một đứa con riêng, dù thế nào chăng nữa Ngô Lệ cũng phải tính toán đủ đường, hai mẹ con hồ ly tinh đó một đồng cũng không thể động vào.

‘’Tôi cũng không muốn nói dài dòng, chỉ mong mọi chuyện đến đây có thể chấm dứt.Cái gì cần biết cậu cũng đã biết,cần điều tra cũng đã điều tra, cậu hiểu ý tôi chứ?’’- Ngô Lệ nhắc nhở hắn.

Nhiếp Quân lúc này dở khóc dở cười, mẹ thì muốn cậu ta không nên tiếp tục nhúng tay vào chuyện này, con thì tác động lên Cục trưởng thành phố. Hai mẹ con nhà này thật sự quá hài hước.

‘’Ngô phu nhân không biết đối với công việc của tôi có vấn đề gì? Tôi cũng chỉ là một người làm công ăn lương, chỉ làm việc trong quy định cho phép.’’- Nhiếp Quân cười nhạt, đầu tiên là phó Cục trưởng, giờ đến cả Lục thị luôn rồi.

Thực ra Ngô Lệ đối với Nhiếp Quân chỉ cần một cái búng tay nhẹ, đáng tiếc gia thế sau lưng cậu ta khiến bà không thể không dè chừng. Tập đoàn điện tử EU chi nhánh chính không ở trong nước mà nằm ở trụ sở chính ở Đức. Mà chủ tịch của EU lại là bố ruột của Nhiếp Quân.

Trước nay hai bên vẫn luôn giữ mối quan hệ hợp tác ổn định lâu dài, mặc dù Nhiếp Quân là con vợ hai nhưng người thừa kế EU đã chắc chắn là cậu ta, ít hay nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhiếp Quân giấu thực kĩ, muốn tìm được thân phận thực sự của cậu ta quả không phải là chuyện dễ dàng.

‘’Cảnh sát Nhiếp, chủ tịch EU dạo gần đây cũng hay hỏi thăm về cậu lắm.’’

…..

Ps: Mình buồn quá mọi ng ạ, dịch covid đã khiến cuộc sống mình thật sự đảo lộn.Mình sắp có một hành trình mới ở một môi trường mới, nhưng mình lại chỉ mong muốn được ở nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK