Đã là một bức tranh tuyệt mỹ nếu thiếu niên chịu tháo phăng chiếc khăn len to xụ khỏi bộ trang phục cao quý. Màu xanh nhàn nhạt và chất len thô chẳng khác gì vết rạch nát khung cảnh hoàn hảo.
- Richard! Mau lại cứu bố!
Federer hướng cậu con quý tử ngoắc tay, tầm mắt vẫn bám chặt vào bàn cờ tướng. Nhíu mày suy nghĩ, nhăn trán nghĩ suy. Kề tay ông là tách trà lục chanh thoảng hương dìu dịu, làn khói mỏng bốc đầy mặt tách.
- Ô? Chấp nhận thua cuộc chứ làm gì được phép gọi con trai!
- Thế gọi con trai ông ra đi! Ai cấm đâu?
Nói thừa!
Quản gia Lâm vừa bức xúc vừa bất lực liếc chàng quý tộc đang tiến lại gần. Và khi bàn tay má quái lật ngược thế cờ hiểm thì quản gia Lâm nhìn chằm chằm Federer với ánh mắt toé lửa. Rõ bẩn tính! Cứ hễ sắp thua là í ới gọi con trai.
- Mời cậu chủ đi chỗ khác! Tôi không đánh cờ với cậu!
- Nhưng mà bố kêu tôi. - Hữu Phong trưng ra vẻ mặt vô tội. Hệt ta đây là đứa con ngoan nhất thế gian, thưa dạ bảo vâng là điều đương nhiên.
- Gớm! - Quản gia Lâm rùng mình, da gà nổi đầy thân - Cậu 19 tuổi rồi, nhưng vâng lời được nổi 9 lần chưa?
- Trí nhớ tôi kém lắm!
- Còn tôi nhớ kĩ lắm. Nói thẳng ra là cậu chưa bao giờ nghe lời đó!
Mi mắt Hữu Phong chớp khẽ. Anh đưa tay xoa xoa nắn nắn sống mũi cao thẳng của mình, đăm chiêu:
- Lạ nhỉ? Trước giờ tôi vẫn vâng lời bản thân đấy thôi!
- …
***
Tối rét mướt. Bốn người quây quần bên nồi lẩu thơm phức, mùi vị tươi ngon bay khắp nhà. Dì Đông Vy liên tục vớt tôm và rau thả vào bát chồng, chăm chú nhìn chồng ăn với khoé miệng cong cong. Còn chú Đông Vy nhai nuốt được vài miếng lại giục vợ ăn. Trông chẳng khác gì đôi trẻ mới cưới.
Có tiếng cười khúc khích phát ra. Đông Vy che miệng nhìn anh trai đang tiu nghỉu chọc chọc đũa vào mấy cọng rau, thi thoảng lại thở dài ảo não. Thực ra Minh Quý vẫn luôn chăm chỉ học cách ăn đũa.
- Thôi, anh dùng thìa dĩa tạm đi. - Đông Vy đẩy vai anh trai - Đồ ăn nguội hết rồi kìa!
- Hay em đút anh ăn đi!
- Cũng được!
Nếu là ngày thường, Đông Vy sẽ không dễ chiều lòng cậu ấm này, nhưng gần đây anh về quê với cô, lạ lẫm với môi trường nên sụt hẳn vài cân. Chăm bẵm anh tốt chút, kẻo … đôi môi đỏ thẫm lại buông lời trách cứ.
Cánh cửa chính bỗng mở toang ngay khi Đông Vy vừa ghé người lại sát Minh Quy. Mọi con mắt lập tức đều đổ dồn vào chàng trai đang đứng giữa hiên nhà, nét mặt u ám lẩn khuất trong bóng tối.
Lúc Đông Vy kéo anh vào nhà, anh chẳng thèm nhìn ai cũng chẳng thèm lên tiếng và thậm chí là không đáp lại lời chào hỏi của vợ chồng chủ nhà. Sự vô lễ ấy khiến cô gái nhỏ nhíu mày không hài lòng nhưng vẫn lót tót theo anh vào phòng ngủ. Anh ngồi im bên mép giường, môi mim mím, mọi đường nét trên khuôn mặt điển trai đều đanh cứng. Chỉ lướt mắt, Đông Vy cũng biết anh đang tức giận đến nhường nào.
Cô quỳ xuống dưới chân anh, đưa tay vuốt nhẹ những ngón tay lạnh lẽo đang siết chặt của anh, thật nhỏ nhẹ cất tiếng:
- Phong, anh về từ bao giờ vậy?
Hữu Phong ngoảnh mặt không đáp. Hơi thở lạnh lẽo chờn vờn khắp căn phòng.
- Anh! Có chuyện gì à?
- …
- Nói em nghe, được không?
- …
- Được rồi! Anh nghỉ chút đi đã.
Đông Vy khẽ thở dài. Cô giúp anh cởi áo khoác vắt lên móc treo, tháo luôn giày đặt ngay ngắn dưới gầm giường. Hữu Phong vẫn giữ nguyên sự im lặng cố hữu, nhưng ánh nhìn thì bám sát theo từng hành động của cô gái nhỏ. Cô ra khỏi phòng, lát sau quay trở lại với một cốc nước ấm.
- Anh uống đi, môi anh khô kìa!
Hữu Phong gật đầu, nới lỏng cổ áo sơ mi. Anh rời giường bước tới tủ quần áo cô gái nhỏ, rút ra bộ đồ ngủ nam. Số lần anh về đây chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng trong căn nhà này, mọi đồ đều đầy đủ. Thậm chí ngôi nhà cũ kĩ xưa cũng đã được xây mới lại.
Cô gái nhỏ nhanh nhẹn lẻn trước vào nhà tắm, xả nước ấm vào bồn. Hữu Phong khoanh tay đứng tựa vào máy giặt, vẻ mặtâm u đã dịu bớt. Anh đột nhiên dang tay ôm cô gái nhỏ từ phía sau, kê cằm lên tóc cô, khẽ thầm thì.
- Anh mệt!
- Nói em nghe, sao anh về đây gấp thế? - Đông Vy xoay người nhìn anh, vươn tay choàng qua bờ vai rộng. Cô nheo mắt tinh quái - Nhớ em quá à?
- Anh không thích em gần Minh Quý!
Lần này, Đông Vy thở thườn thượt. Cô cầm tay anh áp vào má mình, nửa trách móc nửa mắng yêu:
- Xin anh đấy! Đừng ghen linh tinh. Anh ấy là anh trai em! Gần gũi, thân thiết là chuyện thường thôi.
- Anh không thích! - Hữu Phong gằn từng chữ. Mắt vằn tơ máu.
Cô gái nhỏ chẳng hé môi thêm. Im lặng rời vòng ôm. Im lặng bỏ nhúm muối biển vào bồn tắm. Im lặng lướt qua anh. Lúc gần rời đi, cô nguýt anh.
- Anh tắm nhanh chút. Anh mới về, em không tính toán!
Hữu Phong lạnh nhạt hừ một tiếng, tỏ vẻ coi thường lời nói Đông Vy. Anh mới là người không tính toán! Những ngày đầu đông, cô đan tặng anh một chiếc khăn len xanh, dù anh biết nó là thảm họa thời trang nhưng vẫn vui vẻ quấn vào cổ. Thế mà cô lại dám tặng Minh Quý một cái y chang như thế, chỉ khác là màu đỏ tinh tế hơn. Anh vì thế mà bỏ dở bàn cờ, bay ngay về đây. Rốt cuộc đập vào mắt lại là cảnh cô và hắn thân mật. Anh chưa giết người, đã là quá rộng lượng!