Tuấn Dương ghé vào cửa hàng hoa, như thường lệ chọn một bó hồng đỏ thật to trước ánh mắt ngưỡng mộ của dàn nhân viên nữ. Một người đàn ông trẻ tuổi, thành đạt như thế, không nuôi nhân tình đã là chuyện lạ, huống hồ luôn bày trò lãng mạn lấy lòng vợ như kẻ si tình. Hẳn người phụ nữ của anh phải rất quyến rũ, dịu dàng ...
- Hôn hiếc gì, anh đi tắm ngay! Mùi rượu, bụi bặm quá thể! - Hạ An đẩy mặt Tuấn Dương ra, liếc thấy bó hoa trên bàn thì nhăn nhăn nhó nhó - Lại mua hoa nữa, tới lúc héo thì anh tự đi mà vứt nhé!
Bị vợ nạt như trẻ lên ba, Tuấn Dương vẫn cười hơn hớn, vòng tay ôm chặt Hạ An lúc cô đang loay hoay nấu bữa tối, anh khẽ thì thầm bên tai cô:
- Đúng nhỉ?! Phụ nữ mang thai hay cáu gắt hẳn!
Hạ An gườm mắt lườm, mặt lạnh nhét vào miệng Tuấn Dương miếng đùi gà đầy dầu mỡ. Là anh cố tình làm cho Hạ An có thai, khiến cô phải bỏ dở con đường học hành. Tuấn Dương thừa biết, trước kia Hạ An từ chối lời cầu hôn bởi luôn tự ti trước gia thế nhà anh, cô mải mê theo đuổi trí thức, cũng chỉ vì muốn mình không quá kém cỏi trong mắt bố mẹ anh. Hạ An đâu biết, cô là lí do để Tuấn Dương lột xác, từ một gã thiếu niên bất đồng, nổi loạn quay ngoắt sang một người đàn ông có trách nhiệm, giỏi kinh doanh. Quá sức kỳ vọng của bố mẹ Tuấn Dương về cậu con trai chỉ biết mỗi gái gú, vứt tiền qua cửa sổ ngày trước! Chỉ riêng điều này đã khiến bố mẹ Tuấn Dương phải phục Hạ An bao nhiêu, chính họ còn dọa đuổi anh đi khi không trói nổi chân cô vào cái nhà này.
Ăn xong bữa tối, Hạ An nằm gối đầu trên đùi chồng, nhàn nhã xem tivi còn Tuấn Dương vừa vuốt tóc vợ, vừa đút cô ăn hoa quả. Thi thoảng, anh nghiêng người, áp tai vào bụng Hạ An, cảm nhận một sinh linh nhỏ bé đang động đậy, cựa quậy. Ánh mắt anh chất đầy niềm mong mỏi.
- Cuối tháng này em sinh rồi vợ nhỉ?
- Tính toán là thế thôi, nhưng biết đâu sinh non đấy ông bố trẻ!
- Vậy anh sắp xếp công việc, từ mai ở nhà chăm vợ thôi!
- Anh đừng biện cớ mà lười biếng, anh chỉ biết ăn chứ chăm gì? Em có người giúp việc, với lại mẹ anh và mẹ em ngày nào cũng ghé qua mà!
Hạ An đưa tay vuốt má Tuấn Dương, cười ngọt ngào. Cô đang sở hữu thứ hạnh phúc mà bao người phải thèm thuồng, trong đó có cả Đông Vy. Nghĩ tới giọng điệu u ám của cô gái nhỏ qua những cuộc điện thoại, Hạ An bất giác thở dài, buồn bã vùi đầu vào ngực Tuấn Dương.
- Em thấy thương Đông Vy quá, giá như con bé gặp và yêu một người khác, chắc sẽ không bất hạnh thế! Tên máu lạnh kia ... - Hạ An bỏ lửng câu nói, nhớ tới ánh nhìn sắc lạnh của Hữu Phong, mỗi tế bào trên người cô lại nhăn nhúm. Chỉ sợ nói xấu sau lưng cũng rước đủ thứ họa.
Tuấn Dương buồn cười nhìn sâu vào mắt Hạ An:
- Sao em không nghĩ, bất kì ai cũng không thể yêu và bảo vệ Đông Vy được như cậu ta?
Hạ An gật mạnh đầu, tỏ ra đồng tình rất sâu sắc. Cô làm sao quên nổi một chuỗi rắc rối bỗng trút vào Tuấn Dương và cô, nào bị bố mẹ đuổi, nào bị ép kết hôn ... Mọi chuyện tưởng chừng như là do số phận, đầu ngờ tất cả do một tay Gió Quỷ sắp đặt, chỉ bởi anh ta ngứa mắt khi hai người dám động tới Đông Vy. Tuấn Dương không sai, bất kì ai cũng không thể yêu cô gái nhỏ điên cuồng tới thế. Hữu Phong luôn lạnh lùng, đáng sợ với cả thế giới, chỉ để ý tới mỗi Đông Vy. Yêu cô đến thái quá! Trong mắt anh chỉ chứa mỗi Đông Vy, và muốn cô gái nhỏ cũng chỉ nhìn mỗi anh. Thế nên Gió Quỷ sẵn sàng nổi cơn ghen với cả chậu cây bên bậu cửa sổ ...
Gió Quỷ xem con cái là củ hành, củ tỏi có khi lại hay. Bởi nếu anh ta cũng mong mỏi một đứa con như ông bố trẻ Tuấn Dương, hẳn Đông Vy sẽ còn sầu não hơn rất nhiều!
Nghĩ ngợi mông lung, cơn buồn ngủ bỗng kéo tới. Hạ An cuộn tròn người, mơ màng rúc đầu vào lòng Tuấn Dương như mèo con, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang xuống. Lúc cô dần chìm vào giấc ngủ, giọng Tuấn Dương giận dữ phát ra trên đỉnh đầu.
- Đi nhẹ thôi, em không thấy Hạ An đang ngủ à?
- Thế anh có thấy chị ấy đang lạnh không? Mau chỉnh điều hòa lại. Em đã dặn bao nhiêu lần rồi, bà bầu rất mẫn cảm với tiếng động, anh tắt ngay tivi cho em! Ôi trời, hoa quả anh phải cắt nhỏ hơn chứ, như thái thịt thế này? Anh muốn chị ấy nghẹn hả?! Còn nữa, ...
Bị càu nhàu một tràng nhưng Tuấn Dương chả hé miệng nói lại được nửa lời, chỉ biết ấm ức bế vợ vào phòng ngủ, cẩn thận kê gối, kéo chăn đắp cho Hạ An và nhẹ nhàng đặt lên trán cô nụ hôn chúc ngủ ngon. Lúc anh trở lại phòng khách, Thanh Ngân đang ngồi khoanh tay, lườm anh cái sắc lẻm và chỉ vào đống sách về cách chăm bà bầu.
- Ngay tối nay, anh phải đọc cho hết! Lóng ngóng như thế, anh chỉ hại chị Hạ An thôi!
Tuấn Dương tức giận hừ mũi nhưng vẫn lấy một quyển sách ra đọc trước tia nhìn hung dữ của Thanh Ngân. Chả biết cô nàng bị chập dây thần kinh nào, bỗng nhiên từ lúc biết Hạ An mang bầu lại đâm ra yêu thương, săn sóc chị dâu từng li từng tí. Cô nàng đang ở riêng nhưng bỗng xách đồ đạc về luôn đây, tiện bầu bạn với chị dâu. Tuấn Dương vốn đã chăm vợ là thế, nhưng vụng về đôi chút lại bị Thanh Ngân nạt luôn như nạt con. Thậm chí còn hùa với bố mẹ anh dọa đẩy anh ra ở khách sạn trong lúc Hạ An bầu bí. Hừ, cứ như mấy người đó mới là chồng Hạ An ...
Liếc thấy Thanh Ngân buồn chán quấn tóc quanh ngón tay, mắt nhìn trần nhà, Tuấn Dương hắng giọng:
- Tưởng em đi tiếc với Minh Quý chứ? Lại giận nhau à?
- Anh đừng nhắc tên đó trước mặt em! Kể cả hắn có quỳ xuống cầu xin hay làm trò khỉ mua vui, cũng đừng hòng em để mắt tới! - Đôi môi đỏ thẫm dằn từng chữ.
- Ồ, vậy à? - Tuấn Dương giả bộ ngạc nhiên, vừa cúi đầu xuống tiếp tục đọc sách vừa xùy thầm một tiếng. Câu này không phải Thanh Ngân nói ra lần đầu, cũng như Hồ Minh Quý vẫn luôn mạnh miệng tuyên bố.
" Kể cả cô ta có khóc lóc năn nỉ hay đòi tự tử, cũng đừng hòng tôi thương hại! "
Tưởng như Minh Quý và Thanh Ngân có thù oán sâu sắc, cả đời sẽ chẳng thèm nhìn mặt nhau nhưng chỉ ngay hôm sau, lại thấy họ tay trong tay như bao đôi tình nhân khác. Một cuộc tình quá quái dị! Hai kẻ cao ngạo đều coi việc chủ động nói ra lời yêu là sự sỉ nhục, hạ thấp bản thân nên chẳng ai chịu thừa nhận tình cảm.
Nhưng lần giận dỗi này của Thanh Ngân có chút khác thường, ngoài bực tức ra, vẻ mặt cô nàng còn thấp thoáng sự ưu phiền, thất vọng. Suốt buổi tối cũng chẳng thèm đi tiệc tùng với bạn bè. Nửa đêm, cô nằm trằn trọc trên giường, nghĩ mãi vẫn không thể hiểu nổi những hành động lén lút của Minh Quý dạo gần đây. Không thiếu những cô gái xinh đẹp vây quanh Minh Quý, anh ta vốn luôn phớt lờ họ nhưng nay lại rất để tâm. Đặc biệt một cô em mặt mũi thanh tú, ngây thơ như một dòng suối tinh khiết. Vẻ hiền lành, lương thiện rất giống với ... nữ sinh học bổng năm nào.
***
Bao nhiêu năm tháng đã qua, học viện danh giá vẫn còn nguyên những nét cổ kính và khiến bao người mơ ước được bước chân vào. Chỉ là bầu không khí đáng sợ, nguy hiểm đã không còn quanh quẩn khắp Trung Anh. Gió Quỷ và sự tàn khốc của nam sinh quý tộc ngày nào giờ là huyền thoại và luôn xuất hiện trong những câu trò chuyện của các lớp đàn em sau này. Họ tỏ ra rất sùng bái, ngưỡng mộ Đinh Hữu Phong và còn ghen tị với lớp anh chị đã học cùng Gió Qủy những năm ấy. Ba luật cấm của anh thường được biểu diễn lại bởi những cậu nam sinh thích chơi trội, muốn học đòi làm kẻ thống trị hết thảy như Gió Quỷ đã từng, nhưng mấy cậu nam sinh ấy chỉ khiến mọi người ôm bụng cười ngặt nghẽo. Bởi khí chất của Gió Quỷ, không ai khác có thể bắt chước. Anh muốn gieo rắc sự chết chóc ... chỉ cái liếc mắt cũng đủ.
- Tớ nghe bảo, Đinh Hữu Phong từng phóng xe đâm thắng vào dãy nhà giám hiệu chỉ vì ... thích?! Kích thích thật đấy!
- Kích thích hơn là vụ đó, anh ấy nhảy khỏi xe mà lại không có một vết xước! Chị tớ từng học cùng lớp với anh ấy, chị tớ bảo lúc Hữu Phong ngủ, giáo viên còn chẳng dám giảng bài, sợ anh ấy thức sẽ đốt luôn học viện.
- Tớ lại không cho là thế! Đinh Hữu Phong chỉ ác với kẻ nào phạm phải luật của anh ấy thôi, chẳng phải là anh ấy rất tôn trọng hiệu trưởng bọn mình à?
- Đúng vậy! Năm ấy, hiệu trưởng bọn mình chỉ là thầy giám thị thôi. Anh ấy thường ghé văn phòng thầy, ở lại cả mấy tiếng đồng hồ!
- À phải rồi, hiệu trưởng có một cô con gái nuôi. Có phải vì thế mà Đinh Hữu Phong mới quen chị ấy không?
- Tớ nghĩ mãi không ra, chị Đông Vy gì ấy chả có gì đặc biệt, sao lại lọt vào mắt Gió Quỷ được nhỉ?
- Ôi, tớ lại hâm mộ chị Đông Vy cực! Chỉ mỗi chị ấy dám ném giày vào mặt Đinh Hữu Phong thôi đấy!
- Thì cũng bởi thế, Đông Vy mới được Gió Quỷ thích đấy thôi. Hình như Đinh Hữu Phong là kiểu người thích bị người khác ngược đãi, đập đánh. Tiếc là không ai nghĩ ra, chỉ biết sợ anh ấy.
" ... "
Một tiếng ho nhẹ làm gián đoạn cuộc trò chuyện, hiệu trưởng Trung Anh nhìn lướt qua đám trò, hơi mỉm cười:
- Không phải Đông Vy thì động tới cậu ta là tự sát đấy!
Hiệu trưởng Trung Anh rất hiếm khi nói tới nam sinh quý tộc, nhưng một khi đã nhắc tới, đều là những lời vàng ngọc!
Hóa ra hôm đấy, hiệu trưởng có chút thân thiện vì cô con gái nuôi trở về nước, một mình. Ông dẫn Đông Vy đi thăm từng góc nhỏ của Trung Anh, kể cô nghe những chuyện vụn vặt trong trường, và cả các cô cậu học trò hay bàn tán về Gió Quỷ ra sao. Đông Vy vừa vui vẻ lắng nghe vừa nhìn quanh những gương mặt tiu nghỉu, rầu rĩ của các lớp đàn em. Cô không hiểu, quay sang hỏi bố nuôi.
- Tại sao thái độ các em ấy lại như thế khi thấy con?
- Tưởng là có cơ hội được gặp Phong ấy mà!
Đông Vy " à " nhẹ một tiếng, mặt thoáng buồn. Đúng là Hữu Phong và cô luôn dính khư khư lấy nhau, như muốn tuyên bố cho cả thế giới biết hai người là một. Nhưng kể từ sau lần anh bắt cóc hàng loạt em bé đem về cho cô chọn, Đông Vy đã chẳng muốn giải thích hay nói thêm với anh bất cứ điều gì. Mới đầu Hữu Phong mặc, anh cũng chả biết cô muốn cái quái gì! Anh bắt đầu kệ cô chui vào một góc buồn rầu, nhưng càng ngày càng tận mắt thấy cô tiều tuy, anh hồn nhiên nói.
" Vy không thích, anh sẽ nói quản gia Lâm tìm thêm đợt trẻ con khác! "
" Đợt-trẻ-con! Hữu Phong, anh mãi mãi không thể hiểu em! "
Sự kiên nhẫn Hữu Phong dành cho một người luôn là rất ít, anh lạnh lùng nhìn vào đôi mắt ướt của Đông Vy, dứt khoát tuyên bố rằng, nếu cô còn giữ bộ dạng suy sụp thêm, anh sẽ thanh toán Tuệ Anh!
Dọa dẫm, ép buộc, cảnh cáo vẫn là những cách thức Gió Quỷ dùng để khống chế, điều khiển người khác. Kể cả đó là người anh yêu! Thế nhưng Đông Vy không phải búp bê hay là món đồ trưng trong tủ kính, cô có suy nghĩ, có cảm xúc. Vì Hữu Phong, cô cũng đã che giấu rất nhiều! Những lúc nhớ về quá khứ máu me hay bị ác mộng quấn lấy, Đông Vy bừng tỉnh với gương mặt hoảng hốt, vầng trán rịn nồ hôi. Đập vào mắt cô đầu tiên là đôi mắt xám tro đầy lo lắng, dò xét của Hữu Phong. Mỗi lúc ấy, Đông Vy đều gượng cười tỏ ra ổn, tự nuốt hết mọi xúc cảm ngổn ngang vào trong. Lòng cô tê dại, đầy rẫy nỗi dằn vặt, cắn rứt bởi cả nhà bị đày xuống hết địa ngục, nhưng cô vẫn thản nhiên nằm trong vòng tay con trai của kẻ thù. Tuy nhiên cô chưa bao giờ để lộ ra nỗi ưu phiền, sợ Federer tự trách mình, sợ Hữu Phong không vui. Nhưng những thù hận kia, Đông Vy đã quyết chấp nhận và vùi chôn tất cả thì sẽ không để bóng ma quá khứ lấn áp hiện tại, còn nỗi đau bây giờ, cô không tài nào lấp liếm, đậy điệm.
" Hữu Phong, có thể việc con cái đối với anh không quan trọng chút nào cả, nhưng em thì khác, và anh không thể ép em sống vô trách nhiệm như anh! Nếu thích, anh cứ việc tìm Tuệ Anh nhưng chính-anh-tạo-điều- kiện-cho-cô-ta-hại-em! Mất mát của em hôm nay, toàn bộ đều do anh cả! "
Những lời ấy, một khi đã thốt ra thì không thể rút lại, và chúng chẳng khác gì những vết dao cắm thẳng vào tâm can Hữu Phong. Cô gái nhỏ biết rõ nhưng vẫn cố tình hé môi, cố tình dồn ép anh ...
Từ hôm ấy đến giờ, dường như giữa Hữu Phong và cô tồn tại thứ khoảng cách không thể nào lấp đầy. Anh để cô tự do trong gian riêng cô, chẳng còn tức giận khi thấy cô ủ rũ hay can thiệp vào chuyện đi gặp bác sĩ. Ngay cả việc Đông Vy về nước thăm Hạ An mà không nói với anh, Hữu Phong cũng chẳng phản ứng. Câu nói của Đông Vy hôm ấy có lẽ đã khiến anh giật mình, không còn trói buộc cô nữa.
- Bố, con làm thế có sai không? Thật sự con vì anh ấy! Tại sao anh ấy lại không nhận ra?
Đông Vy rối bời nhìn bố nuôi, như cầu xin một đáp án. Ông im lặng đặt tay lên vai cô, vỗ nhè nhẹ. Bao năm qua, ông vẫn giữ nguyên phong thái điềm tĩnh và nghiêm nghị, bờ vai vững chãi như thể chống đỡ được hết thảy. Ông nhìn ánh ráng chiều đang rơi trên mặt hồ phẳng lặng, cười khổ:
- Đông Vy này, bố cứ tưởng con phải quen với lối suy nghĩ kì dị của Hữu Phong rồi?
- Con không thể quen và cũng không thể chấp nhận nổi kiểu sống vô lí đó!
- Đông Vy, có những chuyện Hữu Phong còn nghĩ đơn giản hơn cả trẻ lên ba! Cậu ấy yêu con, chỉ cần con! Việc thiên chức làm mẹ của con, cậu ấy không quan tâm! Nên không thể nói con bây giờ là vì Hữu Phong được, bởi nếu là vì cậu ấy, con có thấy cậu ấy vui vẻ không? Hay đang lôi luôn Hữu Phong vào ngụp lặn trong đống buồn phiền của con? Nếu thế, không thể nói con là vì cậu ấy được!
Đông Vy hơi ngơ ngác, nhìn bố nuôi chằm chằm một lúc lâu, giọng cô nhẹ bẫng:
- Bố, con biết anh ấy chỉ cần con, nhưng con không thể ích kỉ giống anh ấy được! Cả một dòng họ ... con không thể chôn lấp!
- Bố hiểu, áp lực đặt trên vai con rất lớn!
Hiệu trưởng Trung Anh siết nhẹ vai Đông Vy, cảm nhận cả cơ thể nhỏ bé của cô đang run lên từng đợt. Ông bỗng kể một câu chuyện đã bị bỏ quên:
- Lúc con nằm viện vì Tuệ Anh, ngay hôm sau Hữu Phong đã ra bờ biển định tự sát. Nếu bố không đến kịp, có lẽ những gì cậu ấy nợ con, đều đã trả được hết!
Sống lưng Đông Vy lạnh toát, máu trong người như muốn đông cứng. Cô chưa từng nghe ai nhắc tới việc này, cũng như chưa từng biết đến những tuyệt vọng của Hữu Phong lúc bỏ trốn cùng Minh Quý. Đông Vy gục mặt xuống, nhớ lại lúc chàng quý tộc vứt bỏ hết tự tôn quỳ trước mặt cô xin tha thứ. Anh đã dằn vặt đến mức cả mạng sống và tự trọng cũng đem đánh đổi, thế mà cô còn đào bới chuyện cũ. Lẽ nào, Hữu Phong và cô bên nhau thì sẽ không thể có kết cục tốt đẹp?