---
Ban mai tung những chùm nắng đầu tiên xuống ngôi làng nhỏ thanh bình.Trong những khu vườn rộng thoải, từng nhánh cây trĩu quả khẽ đung đưa trước một vài làn gió tinh nghịch. Giữa sớm mai yên tĩnh như cả thế giới còn ngủ say, tiếng động cơ xe dù êm tai nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ.
Những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn về khối màu đen lạ lẫm đang di chuyển trên đường làng. Người lớn đứng từ trong nhà ngó nghiêng, rôm rả bàn tán còn đám trẻ con thì hò hét nhau bám theo chiếc xe BMW sang trọng ấy.
- Mấy nhóc này có lẽ chơi thân với Đông Vy! - chàng trai nhủ thầm với chính mình.
BMW dừng lại ngay sau đó. Hữu Phong cùng thầy giám thị bước xuống trong tiếng xì xầm to nhỏ của mấy đứa nhóc. Chúng lùi ra phía sau vài bước theo phản xạ khi Gió Quỷ ngoắc tay gọi chúng lại, có đứa còn bỏ chạy. Hữu Phong ngạc nhiên. Cái làng này lạ thật! Đến con nít cũng biết chống đối thì Vy của anh bướng thế là phải!
- Cho chú hỏi một chút, nhé? - Thầy giám thị cất lời thật mềm mỏng nhằm đá bay nỗi sợ giữa đám trẻ và người lạ - Mấy đứa biết chị Đông Vy không?
Những cái đầu cùng gật lia lịa.
- Thế mấy hôm nay có thấy chị ấy về đây không?
- Không ạ!
- Có thật không?
- Không ạ!
Thầy giám thị phì cười, tự trách mình ngớ ngẩn mới đi hỏi dò mấy đứa nhóc, khi thầy nhìn sang người kế bên thì chỉ còn là khoảng trống. Chàng thiếu niên đã sớm leo lên xe! Anh chẳng muốn lãng phí thêm bất kì giây phút nào!
Vào tới con ngõ nhỏ cuối làng, BMW không chen vào nổi nên bị vứt lại cho đám trẻ sờ mó, vuốt ve như nựng một con thú cưng.
Hữu Phong nheo mắt nhìn căn nhà nhỏ tồi tàn, sống lưng bỗng cứng đờ trong chốc lát. Nếu còn gia đình ở bên, Đông Vy sẽ không lớn lên trong sự thiếu thốn về tình thương lẫn vật chất. Những thứ đó, anh đều có thể cho cô nhưng anh lại chọn cách dày vò cô hệt loài quỷ mất nhân tính!
- Đi nào chàng trai! - Thầy giám thị vỗ vai Hữu Phong, cố ý cắt bỏ dòng cảm xúc tiêu cực khỏi anh.
Hỗn tạp âm vẳng ra từ sau cánh cửa cũ kĩ như câu thần chú ma quái, buộc hai vị khách dừng chân sau bức tường tróc sơn, kín đáo quan sát và lén lắng nghe.
- Ăn mãi thế này à? Cô có điên không hả?
Người đàn ông đặt mạnh bát cơm xuống như dằn bể mặt bàn kính. Tay chỉ trỏ chì chiết, miệng phun ra toàn những câu đay nghiến.
Đã quá quen với cảnh chồng mạnh mồm quát tháo ngay cả trong bữa ăn, người phụ nữ vẫn im lặng hệt kẻ câm điếc, chỉ muốn mau chóng nuốt trôi bữa cơm đạm bạc.
Hình dung ra Đông Vy cũng từng phải nhẫn nhịn ông chú quái đản trong suốt những năm tháng bon chen trong vùng đất nghèo, Hữu Phong liền đạp toang cửa bước vào, Vợ chồng dì Đông Vy thất kinh, nhìn chằm chằm chàng thiếu niên lạ mặt bằng con mắt mở to, miệng há hốc và cả cơ mặt bất động đều không biểu lộ được nỗi khiếp đảm của họ. Sự xuất hiện đột ngột từ vị khách lạ mặt giống hệt ma giữa ban ngày, người ngoài hành tinh ghé thăm trái đất hoặc những thứ tương tự.
Chú Đông Vy lấy lại hồn vía vừa thất xiêu, cố gằn giọng thật đanh cứng:
- Các người là ai?
Đông Vy không có ở đây sao? - Hữu Phong tung ngược lời chất vấn, nét mặt thoáng hụt hẫng như đã biết tỏng đáp án.
Nhắc tới Đông Vy, người chú bỗng hậm hực đập bàn, quát:
- Cái thứ ăn hại ấy thì biến luôn cho rảnh nợ! Mẹ nó đẻ ra, không nuôi lại đùn đẩy nhà này! Nó …
Chợt ánh nhìn sắc lạnh khiến ông ta ngậm miệng. Hữu Phong phải gom hết thảy bình tĩnh còn sót lại trong dòng máu lạnh để ngăn mình không lôi đầu tên lắm mồm dập ngay vào tường … vì cái nhăn mặt khó chịu của cô gái nhỏ bất chợt hiện ra.
- Mọi người tìm cháu tôi à? Nó ở cùng bố nuôi mà? - Dì Đông Vy tỏ vẻ hồ nghi.
Giấu giếm sẽ chỉ thổi bùng thêm nỗi lo lắng. Biết thế nên giám thị ngắn gọn thuật lại chuyện cô gái nhỏ bỏ đi, chỉ có lý do và những việc khủng khiếp khác đều được che đậy.
Dì Đông Vy ngẫm nghĩ thật lâu rồi thở hắt ra đầy tâm trạng:
- Thôi đừng tìm nữa! Con bé trước nay luôn là đứa rất giỏi chịu đựng. Một khi nó đã hạ quyết tâm bỏ đi như thế thì có chết cũng không quay về đâu!
Hữu Phong lúc ấy đang nếm thử chút thức ăn đơn giản được cho là món khoái khẩu của cô gái nhỏ. Cổ họng anh nghẹn đắng …