Một người đàn ông từ từ đẩy cửa bước vào, sải chân rất nhẹ để không khiến cô gái nhỏ giật mình. Ông chầm chậm đến bên cô, vươn tay rút đi cuốn tiểu thuyết dày cộm:
- Con không được thức khuya đâu. Sức khỏe con không tốt!
Đông Vy mỉm cười gật đầu, dạ một tiếng rất ngoan. Đúng là cơ thể cô khá yếu sau quãng thời gian bị Hữu Phong bắt nạt trước kia, giống như ngọn liễu mỏng manh, chỉ một cơn gió nhẹ lay qua cũng sẽ rùng mình. Chính vì thế mà Hữu Phong dần dần cũng ngoan hơn, chịu nhường nhịn Đông Vy chút chút, chút chút.
Chẳng hạn như anh thi thoảng đã biết tự nhận lỗi, thi thoảng biết cười đùa vài câu. Đặc biệt nhất là anh trở nên biết điều hơn, đến bữa sẽ im lặng ăn, không còn nhăn mặt chê cái này, nhíu mày chê cáu kia. Cũng không còn độc chiếm Đông Vy quá nhiều, để cô phải cáu tiết hay tức giận vì bị cách ly với mọi người.
Đông Vy nghe lời bố nuôi, leo lên giường đi ngủ sớm. Miệng bất giác cong lên thành nét cười hạnh phúc khi thấy bóng người khuất dần và cánh cửa chầm chậm đóng lại. Thật nhẹ, không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Hàng mi dần khép lại, cô gái nhỏ dần chìm vào giấc ngủ và có một giấc mơ đầy những hình ảnh ngọt và ấm vô cùng. Về căn nhà nhỏ bên hồ, có chàng trai trải áo khoác lên mặt đất rồi quăng mình lên đấy, ngửa đầu ngắm trời mây. Về sân trường rộng thoải, có nam sinh lướt patin như mũi tên lao vun vút. Về văn phòng giám thị thoảng tiếng nhạc cổ điển, có chàng quý tộc lười biếng ngủ say trên ghế sofa ... Nhưng bỗng nhiên, tất cả những mảnh ghép về chàng trai mang đôi mắt xám tro đã bị phá nát bởi tiếng bánh xe rít trên mặt đường. Từng dòng máu đỏ thẫm lan ra từ chiếc BMW lật ngược, thấm đẫm một vùng nhựa đường lạnh ngắt …
Hét lên một tiếng kinh hãi, Đông Vy sực tỉnh khỏi cơn ác mộng ghê rợn, lật chăn thức giấc với tấm lưng ươn ướt mồ hôi lạnh. Chưa kịp thở, cả người cô đã bị một vòng ôm lớn siết chặt. Hương nước hoa sắc lạnh vướng vít quanh cánh mũi.
- Vy ... - Giọng Hữu Phong khàn khàn, anh vùi đầu sâu vào vai Đông Vy, lại khẽ gọi - Vy ...
Hơi thở nam tính phả vào cổ khiến Đông Vy dần bình tĩnh lại. Cô dụi chặt mặt vào vòm ngực nam tính như con mèo nhỏ nhào vào lòng chủ, tham lam hít lấy mùi vị của riêng anh. Người cô run nhẹ. Nhưng khi thần trí Đông Vy dần ổn định, cô lại phát hiện ra bên tai cô là tiếng tim Hữu Phong đập rất mạnh, hơi thở anh cũng đứt quãng như vừa trải qua một cơn hốt hoảng nào đó.
Đông Vy ngước nhìn Hữu Phong, hơi ngạc nhiên khi mắt anh đỏ ngầu vằn tia máu, đôi ngươi u tối, mù mịt. Anh đan tay vào tóc cô gái nhỏ, môi mím chặt.
- Anh sao thế Hữu Phong? - Đông Vy vươn tay vuốt nhẹ hàng lông mày thanh tú đang nhíu chặt.
Hữu Phong không đáp, chỉ lẳng lặng ôm cô gái nhỏ. Anh vừa mơ thấy Đông Vy bị vây giữa đám người bặm trợn, cô nằm bệt trong vũng máu, mấp máy môi gọi tên anh nhưng khi đó, anh lại đang cùng Tuệ Anh đứng ngoài cười chế giễu cô. Rồi Tuệ Anh ra lệnh cho gã yêu râu xanh tiến về phía Đông Vy. Cô khóc nức nở, xin anh cứu cô nhưng Hữu Phong lại phớt lờ và quay lưng bỏ đi. Sau đó, cả thế giới dường như biến mất. Chỉ có tiếng hét tuyệt vọng của cô gái nhỏ rạch xé màn đêm ...
Hữu Phong giật mình thức giấc với cảm giác hoang hoải và mất mát tột độ. Trong đêm tối, từng chuỗi ký ức đau buồn cứ kéo nhau ùa về, dày vò khắp ruột gan như lũ quái vật khốn kiếp. Hữu Phong khoác vội lên người chiếc áo mỏng rồi lao ra khỏi nhà, chỉ một ý nghĩ duy nhất cứ hiện mãi trong đầu anh trên cả quãng đường. Đó là, anh có lỗi với Đông Vy.
Khi anh hoảng hốt tìm tới ngôi nhà có cảnh cửa xanh rêu vào giữa đêm thanh vắng, thầy giám thị đã nhìn anh với ánh mắt đầy ngao ngán và buồn bực. Ông chặn trước bậc cầu thang, ngăn anh bước lên phòng Đông Vy.
- Con bé vừa mới ngủ, không nên đánh thức đâu! Cả ngày cậu dính với con bé rồi còn gì?
- Vy không sao chứ? - Hữu Phong gập người, thở dốc sau trận chạy điên cuồng.
Thầy giám thị nhíu mày, liếc mắt qua vẻ mặt hoảng loạn của Hữu Phong:
- Con bé không sao cả! Cậu thế nào? Lại mơ Đông Vy bị ... - Thầy giám thị không nói thêm.
Hữu Phong lặng lẽ gật đầu, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Anh vẫn luôn ghê tởm mình vì đã từng có ý nghĩ sẽ ném Đông Vy lên giường của người khác ...
- Cũng sắp lấy nhau rồi, cậu không được tự dằn vặt nữa! - Thầy giám thị ân cần vỗ vai Hữu Phong như một người cha, ông nhấn mạnh từng chữ - Cậu phải nhớ, cậu là hạnh phúc của Đông Vy. Cậu không vui, con bé chắc chắn cũng sẽ phiền muộn. Biết chưa?
Hữu Phong còn chưa kịp gật đầu thêm, đã nghe thấy tiếng hét từ trên tầng vọng xuống, hệt tiếng hét trong cơn ác mộng ban nãy tìm về. Anh lập tức xô thầy giám thị sang một bên, chạy lên phòng cô gái nhỏ.
Lúc anh ôm Đông Vy, cảm nhận cơ thể mềm mại đang nằm trọn trong tay mình, cơn sóng cuộn nơi sâu thẳm lòng anh mới bình lặng đôi chút. Anh vẫn luôn bị ám ảnh bởi cái lần cô mềm oặt trên tay, mắt dần nhắm nghiền và hơi thở nhẹ như dần tan biến vào hư không ...
- Anh sao thế? - Đông Vy lo lắng lặp lại câu hỏi. Việc Hữu Phong bất thình lình lẻn vào nhà cô chẳng hề lạ, nhưng dáng vẻ kỳ quặc của anh khiến Đông Vy lo âu.
- Không sao! Em ngủ tiếp đi! - Hữu Phong nửa dỗ dành nửa ép buộc. Anh nhét cô gái nhỏ vào chăn, bắt cô nhắm mắt ngủ rồi vứt mình xuống nằm kế bên. Cả đêm ôm khư khư lấy cô.
Như thầy giám thị dặn, anh là hạnh phúc của Đông Vy. Vì anh, cô đã phải khổ sở biết bao. Mọi lỗi lầm của anh, cô đều đã tha thứ sạch sẽ và vùi chôn tất thảy sau lớp bụi thời gian. Anh đã là hiện tại của cô, không thể cứ tiếp tục đem quá khứ biến thành bóng ma ám ảnh. Thay vì tự trách mình đã gây ra những gì cho Đông Vy, anh hiện tại cần hơn cả là học cách trở thành người bạn trai lý tưởng. Mặc dù, đó là việc chẳng khả thi chút nào.
Như sáng ngày sau đó, Hữu Phong bỏ nguyên cả buổi học, lẻn sang lớp Đông Vy. Nhưng anh không như ngày thường lấn chỗ ngồi cô để làm chỗ ngủ mà chăm chú nhìn lên bảng nghe giáo viên giảng rồi giật vở, chép bài hộ cô. Đông Vy kinh hãi vươn tay sờ trán anh, tròn mắt:
- Anh ốm à?
Đông Vy chỉ thật thà hỏi vậy mà chàng quý tộc đã cáu tiết ( vì quá tự ái ) xô bàn, đá cửa lớp cái rầm rồi bỏ đi trong hàng loạt những ánh mắt kinh ngạc.
Thế mà đến trưa, Hữu Phong lại chủ động dẫn Đông Vy xuống căng tin. Thay vì ngồi chết dí một chỗ chờ Đông Vy tận tay đưa đồ ăn đến thì Hữu Phong tự giác chọn món rồi bưng hết đĩa này đĩa nọ đến chiếc bàn gần cửa sổ. Nhưng khi anh đặt xong món cuối cùng xuống bàn và định kéo ghế ngồi, Đông Vy chỉ nhắc nhở là anh còn quên dĩa thìa thì Hữu Phong lại nổi giận và rồi ăn vạ suốt cả buổi. Bắt cô gái nhỏ đút anh ăn như trẻ con.
Thế chưa đủ! Đến lúc tan học, Hữu Phong bỗng giúp Đông Vy xách ba lô, lại còn tử tế mở sẵn cửa xe như một quý ông thực thụ. Nhưng anh vẫn lại bực bội khi cô gái nhỏ liếc anh với vẻ mặt lo âu như thể anh là kẻ có bệnh.
- Nay anh lạ lắm! - Đông Vy chậm rãi mở miệng, tay di di trên lớp váy đồng phục trơn nhẵn.
- Em không thích? - Hữu Phong nheo nheo mắt cảnh cáo nhưng tay thì gõ gõ lên galant vẻ ngẫm nghĩ, chính anh cũng không biết mình làm cái quái gì cả ngày nay. Cứ học đòi Minh Quý và Tuấn Dương chỉ vì sự galant của họ luôn được cô gái nhỏ tán dương ...
Từ lo lắng, Đông Vy bỗng phì cười. Cô nhướn người mi vào má Hữu Phong một nụ phớt qua.
- Đừng lạ nữa, cứ là anh thôi! Ai từng bảo chàng trai em yêu đã rất tuyệt vời rồi?
Tim Hữu Phong đánh trượt một nhịp, dù ngoài mặt thì hừ lạnh như thể đó là điều đương nhiển. Nhưng anh đã không biết Đông Vy đang ngầm ám chỉ, sự lạ lùng của anh đang khiến cô phát rét.
Hữu Phong có thể là người luôn đứng đầu về mọi lĩnh vực, nhưng riêng về mặt yêu, anh chỉ là Quỷ ngốc ..