Gần như người chen chúc người, vừa mới không để ý, người anh dắt theo đã không thấy tăm hơi.
Nghĩ đến chuyện này, lòng Phó Vân Hành vẫn còn chút sợ hãi.
“Lúc ấy em sợ không?” Anh hỏi Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì suy nghĩ: “Có một chút, nhưng cũng không sợ hãi như vậy.”
Phó Vân Hành ngẩn người: “Thật sự không sợ à?”
“Ừm.” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Vì em biết anh sẽ tìm thấy em.”
Khi ấy, cô chắc chắn rằng Phó Vân Hành sẽ tìm thấy cô.
Sau khi có lòng tin này, trong lòng Bác Mộ Trì khá yên tâm.
Phó Vân Hành sửng sốt, gãi lòng bàn tay cô: “Có lòng tin với anh thế ư?”
“Có chứ.” Bác Mộ Trì liếc anh, vì không để cho anh kiêu ngạo quá mức, cô trêu rằng: “Nếu anh để lạc em thật thì không cần ba mẹ ra tay, mẹ nuôi và chú Phó sẽ đánh anh khóc luôn.”
Phó Vân Hành: …
“Chú Phó?”
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, lập tức sửa lời: “Ba mẹ.”
Nghe vậy, Phó Vân Hành rất hài lòng.
Nhắc tới chuyện lúc nhỏ, bỗng dưng Bác Mộ Trì than: “Vân Bảo, anh nói xem nếu như em không học trượt tuyết, cũng không vào đội tuyển quốc gia thì hai chúng ta sẽ ra sao?”
Giả thiết này cũng không thành được, nhưng Bác Mộ Trì muốn giả thiết thì Phó Vân Hành sẽ dựng giả thiết với cô.
Anh ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chắc là anh cũng giống như bây giờ.”
Bác Mộ Trì câm nín: “ Em nói là em mà.”
Cô suy nghĩ rồi bỗng thở dài: “Thôi rồi, hình như em chỉ biết mỗi trượt tuyết.”
“Em còn có thể viết tiểu thuyết.” Phó Vân Hành nhắc nhở cô: “Còn nhớ rõ chuyện em viết hồi tiểu học không?”
Bác Mộ Trì nghẹn lời, cô cảm thấy rất ngượng: “Anh đừng nhắc tới chuyện xấu hổ của em nữa.”
Cô nhớ tới câu chuyện hoàng tử và công chúa cô nghĩ ra hồi bản thân còn học tiểu học bị truyền khắp lớp, cô chỉ muốn quay lại ngăn chặn hành vi ngu ngốc của mình khi ấy.
Phó Vân Hành nhướng mày: “Không phải chuyện xấu hổ.”
Anh cười nói: “Thật ra viết khá được.”
Bác Mộ Trì véo cánh tay anh, uy hiếp chẳng hề có sức nặng gì: “Anh mà còn nhắc nữa thì em không nắm tay anh nữa đâu.”
Phó Vân Hành mím môi, thấy sợ ngay lập tức: “Thế không nhắc nữa.”
Bác Mộ Trì gật đầu, tiếp tục câu chuyện vừa nãy: “Năng lực viết truyện của em đúng là không giỏi bằng ba em.”
Cô nghiêng đầu suy tư một lúc: “Nhưng mà em có thể giống với Đàm Thư, đi phiên dịch sách nước ngoài.”
Cô thích đọc sách, năng lực ngôn ngữ cũng khá, thật ra làm việc này cũng không tệ lắm.
Phó Vân Hành gật đầu: “Được đấy.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Bác Mộ Trì không khỏi nói: “Anh qua loa quá rồi đấy.”
Phó Vân Hành nhướng mày hỏi: “Qua loa chỗ nào?”
“Em nói gì anh cũng nói được.” Bác Mộ Trì lên án anh: “Đây không phải là qua loa thì là gì?”
Phó Vân Hành có miệng mà không giãi bày nổi.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: “Chỉ cần là điều em muốn làm, bất kể là nghề nghiệp gì, anh cũng ủng hộ.”
Vậy nên anh mới nói được.
Bởi vì theo cách nhìn của Phó Vân Hành thì Bác Mộ Trì thích mới là quan trọng nhất.
Nếu cô thích, dù cô không có làm gì anh cũng cảm thấy được.
Bác Mộ Trì thoáng ngẩn người, cọ vào cánh tay anh làm nũng: “Được, vậy đợi em giải nghệ, em sẽ ở nhà đợi bác sĩ Phó nuôi nhé.”
Cô đùa: “Em muốn làm con cá muối. [2]”
[2] Con cá muối: ý chỉ những người không có chí tiến thủ, không muốn làm gì.
Phó Vân Hành nói được.
Hai người tìm thấy một nhà hàng khá có tiếng trong cổ trấn, nếm thử các món ngon của địa phương.
Nhưng mà đồ ăn địa phương lại không hợp khẩu vị của Bác Mộ Trì, cô ăn được hai miếng là không muốn ăn tiếp nữa.
Cuối cùng vẫn là Phó Vân Hành mua đồ ăn vặt cô ăn được ở bên đường cho cô.
Ăn xong, hai người quay về nghỉ ngơi, đánh một giấc ngủ trưa.
Đến khi sẩm tối, Phó Vân Hành đưa cô dạo ven biển.
Nhưng mà chiếc xe điện của họ chỉ có thể chở bọn họ đi một đoạn đường biển.
Gió vào buổi tối rất dịu, ánh mặt trời lóe lên ở đường chân trời, hệt như những miếng vàng li ti, tỏa sáng long lanh.
Họ đi chút rồi ngừng, cũng chẳng hề vội vã.
Mãi lâu về sau khi có người hỏi Bác Mộ Trì về ấn tượng sâu đậm nhất trong chuyến du lịch tuần trăng mật là gì thì câu trả lời của cô sẽ là ánh mặt trời ấm áp, làn gió dìu dịu, nước biển trong xanh, và tình yêu của tất cả mọi người bên mình đều dồn vào người mình. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
-
Chuyến đi tuần trăng mật trôi qua nhanh hơn so với tưởng tượng của Bác Mộ Trì.
Cô còn chưa thư giãn đủ ở nơi này đã phải quay về nhà.
Đêm trước ngày về nhà, còn lưu luyến không nỡ rời.
Phó Vân Hành cười ôm người vào lòng, nằm cùng cô
trong phòng, nhìn ngắm dải ngân hà dưới bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Nơi đây cách xa phố thị ồn ào náo nhiệt, cũng không có sự ô nhiễm từ các ngành công nghiệp nặng, thế nên cảnh ban đêm rất yên tĩnh, bầu trời đêm cũng có những ánh sao hiếm thấy.
“Nếu không nỡ thì qua một khoảng thời gian nữa chúng ta lại đến.”
Bác Mộ Trì nằm trong lòng anh: “Nhưng anh không có thời gian.”
“Có.” Phó Vân Hành nói: “Chỉ là không lâu như thế này, hai ba ngày thì không vấn đề gì.”
Bác Mộ Trì suy nghĩ rồi cười đồng ý: “Cũng được, lần sau tới thì tiện thể gọi đám Tiểu Quai tới luôn.”
Phó Vân Hành gật đầu đáp lời.
Tỉnh giấc, hai người quay trở về Bắc Thành.
Sau khi về nhà, Phó Vân Hành quay về bệnh viện đi làm, Bác Mộ Trì lập tức về đội luyện tập.
Sau khi đôi vợ chồng nhỏ mới cưới này chia nhau ra thì đến tận Tết Âm lịch vào đầu tháng hai mới gặp lại nhau.
Như thường lệ, Phó Vân Hành đón cô về nhà trước một ngày năm mới.
Đã lâu không gặp nhau, Phó Vân Hành mơ hồ cảm thấy bà Phó của anh lại trở nên xinh đẹp hơn một xíu.
Cảm nhận được ánh mắt ở bên cạnh, Bác Mộ Trì nhướng mày hỏi: “Nhìn gì vậy bác sĩ Phó, có phải tự dưng nhận ra em rất đẹp không.”
Phó Vân Hành cười: “Vợ anh luôn rất đẹp.”
Bác Mộ Trì chả lạ gì lời nói thẳng của anh, cô lấy làm hài lòng, cong miệng cười: “Ấy là thật.”
Cô mỉm cười, chủ động rướn người sang hôn anh một cái.
“Nhớ em không?”
Yết hầu của Phó Vân Hành hơn rục rịch, anh không trả lời câu hỏi của cô ngay mà chỉ nói câu: “Về nhà hôn lại.”
“…”
Về nhà rồi bước vào nhà, Bác Mộ Trì còn chưa kịp thay giày đã bị Phó Vân Hành ôm hôn một lúc lâu.
May mà cô cũng không phải là người có tính õng ẹo, nên đã chủ động đáp lại anh.
Hôn một hồi lâu, Phó Vân Hành ghé vào tai cô hỏi: “Trưa về nhà hay là tối? “
Ý anh là về bên nhà ba mẹ hai người.
Bác Mộ Trì ôm cổ anh, nhìn vào ánh mắt anh, khẽ nói: “Tối.”
Cô muốn cùng bác sĩ Phó rồi trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi không có ai quấy rầy.
Phó Vân Hành bế cô về phòng, khàn giọng đồng ý: “Ừ.”
Buổi tối, hai người quay về nhà ăn cơm, tiện thể đón tết.
Tết năm nay vẫn là Bác Mộ Trì, Trì Ứng với Phó Vân Hành hỗ trợ dán câu đối.
Cơm tất nhiên, hai gia đình ăn uống với nhau.
Ồn ào náo nhiệt.
Giống như thường lệ, ăn cơm tất niên xong, cả nhóm người sẽ tới vùng ngoại thành để chơi đùa đốt pháo.
Lúc bắn pháo hoa, Bác Mộ Trì kéo Phó Vân Hành cầu nguyện.
Khi cầu nguyện xong, cô mở mắt ra, nhìn thấy mình trong mắt Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì cong môi khẽ cười hỏi: “Bác sĩ Phó ước gì thế.”
Câu trả lời của Phó Vân Hành giống hệt như năm ngoái: “Bà Phó à, nói ra sẽ không linh nữa.”
Nghe vậy, Bác Mộ Trì cong môi nói: “Vậy được rồi.”
Cô dựa vào vai anh, ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, cảm nhận không khí năm mới cùng với anh.
Sau khi chơi ở ngoại thành, mọi người quay về nhà gác đêm.
Năm nay, Bác Mộ Trì gác đêm ở bên nhà họ Phó.
Quý Vân Thư không làm phiền hai người, vừa xuống xe cái đã nhanh chóng chạy vào trong phòng.
Bác Mộ Trì kinh ngạc: “Em ấy chạy nhanh thế làm gì?”
Phó Vân Hành lắc đầu.
Anh đứng lại, lúc Bác Mộ Trì định bước vào trong thì anh cất tiếng nói: “Đâu Đâu.”
Bác Mộ Trì quay đầu lại.
Phó Vân Hành ra hiệu: “Đừng về ngay, chúng ta ra sau nhà một lát đi.”
Bác Mộ Trì ngẩn người rồi đi cùng anh ra sau nhà.
Nhà họ Phó với nhà họ Bác cạnh nhau, sau nhà trồng rất nhiều hoa, có một cái đình nho nhỏ, còn có cả xích đu mà Quý Vân Thư và Bác Mộ Trì thích chơi hồi nhỏ.
Sau khi lớn lên, hai người không chơi xích đu ở đây nữa.
Nếu không phải là Phó Vân Hành nhắc đến thì Bác Mộ Trì quên béng mất rồi, hình như đúng là bản thân đã từng có khoảng thời gian không tới sân sau phơi nắng uống trà chiều. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Sao bỗng dưng muốn tới đây?”
Phó Vân Hành ra hiệu bảo cô nhìn sang bên khác: “Em còn nhớ chỗ kia không?”
Bác Mộ Trì nhìn theo ánh mắt anh, cảm thấy chỗ góc tường kia hơi hơi quen.
Cô thoáng chớp mắt, trong đầu nảy ra vài thứ.
Bác Mộ Trì đứng lại: “Sao tự dưng nhớ tới đây thế.”
Phó Vân Hành “ừm” một tiếng, nhấc chân bước về chỗ ấy: “Muốn đáp lễ lại cho em.”
“…”
Dưới ánh nhìn của Bác Mộ Trì, anh viết đáp lễ cho cô dưới dòng chữ “Đâu Đâu thích anh Vân Bảo nhất” mà cô đã viết từ ngày còn ấu thơ.
Lúc Phó Vân Hành viết xong, cô nhìn chăm chăm vào dòng chữ anh để lại.
Anh nói: “Vân Bảo mãi mãi yêu em Đâu Đâu.”
Nhìn thấy dòng chữ này, Bác Mộ Trì không nén nổi nụ cười nhìn anh: “Thật ư?”
Phó Vân Hành nhìn cô, ở nơi xa truyền tới tiếng pháo hoa và những đốm lửa lại trổ hoa trên bầu trời đêm, anh hứa hẹn với cô.
“Thật.”
Anh yêu cô mãi mãi.
Từ thời ấu thơ đến tương lai.
Tình yêu của thời niên thiếu có lẽ khác so với hiện tại.
Nhưng Phó Vân Hành chắc chắn rằng anh vẫn sẽ yêu Bác Mộ Trì.
Nghe được câu trả lời của anh, Bác Mộ Trì vừa cảm động vừa xao xuyến.
Cô mấp máy cánh môi, nhìn anh nói: “Anh như thế này, em càng muốn quay về khi trước.”
Phó Vân Hành mỉm cười, anh ôm người vào trong lòng: “Nếu em muốn quay trở lại, anh sẽ ở cạnh em.”
Trải nghiệm cùng em, cùng em làm tất cả những chuyện mà em muốn làm.
“Thế hay là thôi đi.” Bác Mộ Trì nghĩ rồi nói: “Chúng ta bước về phía trước, rồi trải nghiệm những điều khác cũng được mà.”
Nói rồi, cô nhìn vào mắt Phó Vân Hành, dịu dàng cười nói: “Sau này xin nhờ anh Vân Bảo chỉ dạy nhiều hơn.”
“Chưa đến mức chỉ dạy.” Phó Vân Hành ngừng lại một chút rồi cúi đầu hôn lên môi cô: “Anh nguyện cùng bà Phó đi qua xuân hạ thu đông.”
Anh rất lấy làm vinh dự khi bản thân có thể luôn trưởng thành cùng cô.
Mỗi một năm trong tương lai, Phó Vân Hành cũng muốn cùng trải qua với cô.
Anh không nói với cô rằng điều ước của anh đêm nay là… hi vọng mỗi một năm về sau cô có thể ở cạnh anh.
Mà cô cũng như thế.
Lúc tiếng đồng hồ điểm 0 giờ, hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn nhau, nhìn mình trong đáy mắt của đối phương rồi khẽ mỉm cười.
Thật là tốt.
Cả hai cùng nghĩ, nguyện vọng mà họ ước, lại có một điều thành sự thật rồi.