Cô cắn bánh mì: “Lỡ như em thích kiểu như cậu ta thì sao?”
“Em không thích.” Phó Vân Hành hạ mi mắt xuống, mở một túi đồ khác khác mình vừa mua, nghiêng mắt nhìn cô nói.
Bác Mộ Trì cười, sau khi nhìn thấy đồ vật trên tay anh thì đôi mắt sáng rực lên. Cô không khỏi bất ngờ: “Sao anh còn mua cả thức ăn cho mèo nữa vậy?”
Cô kinh ngạc: “Cửa hàng tiện lợi ở trường học bán đầy đủ đồ dùng như vậy sao?”
Phó Vân Hành đổ một ít đồ ăn cho mèo vào trong lòng bàn tay cô, thấp giọng nói: “Em quên rồi sao? Cửa hàng tiện lợi là do người thân của phó hiệu trưởng mở, nhà của phó hiệu trưởng và hiệu trưởng đều nuôi mèo.”
Để tiện hơn, cửa hàng tiện lợi trong trường vẫn luôn bán mấy túi đồ ăn cho mèo.
Bác Mộ Trì nghĩ ra.
Hai mắt cô cong cong nhìn về phía Phó Vân Hành, đột nhiên nói: “Có một câu anh vừa nói rất đúng.”
Phó Vân Hành nhìn cô.
Ý cười tràn ngập trong ánh mắt của Bác Mộ Trì, cô dịu dàng nói: “Em chỉ thích anh như vậy thôi.”
Ngoại trừ Phó Vân Hành, ai cũng không thích.
Bác Mộ Trì nghĩ trên thế giới này sẽ không có ai hiểu cô hơn Phó Vân Hành.
Anh ngoài lạnh trong nóng lại vô cùng cẩn thận, tất cả khiến cô bất giác chìm sâu, sau đó càng ngày càng thích anh.
Nhưng cô không biết, thật ra anh chỉ cẩn thận những lúc đối mặt với cô, vượt xa sự phát huy của người thường.
Phó Vân Hành giơ tay xoa đầu cô: “Mèo nhỏ đi rồi sao?”
“Chưa đâu.” Bác Mộ Trì ra hiệu: “Vừa nãy nam sinh kia tới đây, nó lại trốn vào bên trong.”
Khi nói chuyện, cô lại ngồi xổm bên cạnh lần nữa, xòe lòng bàn tay ra, dùng thức ăn trong tay hấp dẫn mèo nhỏ đi ra.
Không lâu sau, mèo nhỏ thật sự rón ra rón rén đến tới trước mặt cô.
Nó cảnh giác cúi đầu ngửi ngửi đồ ăn cho mèo trong tay cô, ngẩng đầu quan sát cô một lát, lại yên lặng cúi đầu ngửi.
Bác Mộ Trì nhìn, trong lòng vô cùng mềm mại.
Cô giao tiếp với nó bằng một giọng dịu dàng, nỗ lực khiến nó cảm nhận được sự ấm áp, tháo bỏ sự phòng bị xuống.
Cô nhẫn nại trò chuyện với nó một hồi lâu, mèo con mới vươn đầu lưỡi liế.m tay cô, thuận tiện cuốn một ít đồ ăn vào trong miệng.
Bác Mộ Trì bị hành động của nó chọc cười.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của nó, cô lại cảm thấy có chút xót xa.
Cô suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Phó Vân Hành: “Vân Bảo.”
Cô còn chưa nói hết lời, Phó Vân Hành đã biết suy nghĩ của cô.
“Đợi lát nữa đi hỏi một chút nhé?”
Bác Mộ Trì đột nhiên gật đầu: “Được, nếu là mèo lạc thì chúng ta ôm về nuôi?”
Dứt lời, cô lại có chút đau đầu: “Cũng không biết bà Trì đồng ý hay không.”
Phó Vân Hành vẫn còn cười cười, an ủi cô: “Nếu dì Trì không đồng ý thì anh sẽ nuôi.”
“Hả?” Bác Mộ Trì nhìn anh: “Anh có thời gian sao?”
Phó Vân Hành im lặng một lát: “Lúc nào bận thì giao cho mẹ anh, có lẽ không thành vấn đề.”
Bác Mộ Trì cảm thấy đề nghị này không tồi.
-
Hai người ôm hy vọng cùng chú mèo con của Bác Mộ Trì đi tới hỏi thầy cô giáo trong trường, rồi lại đi dò hỏi tình huống cụ thể, xác định đây là chú mèo con bị bỏ rơi, sau khi được cho phép mang đi, bọn họ đưa mèo con rời khỏi trường học.
Ngồi trên ghế phụ, Bác Mộ Trì ôm mèo con lải nhải: “Nếu đưa nó về nhà, vậy thì trước hết phải tắm rửa, sau đó chúng ta đi tới cửa hàng thú cưng?”
Phó Vân Hành không có ý kiến gì.
Chờ hai người ôm mèo con tắm rửa xong, làm kiểm tra tổng quát, sau đó đến cửa hàng thú cưng.
Bác Mộ Trì và Phó Vân Hành đều có kinh nghiệm nuôi mèo nên lúc này ôm một con mèo con về nhà cũng không đến mức luống cuống tay chân.
Nhưng bởi vì mèo con hơi sợ người lạ, ở bên ngoài cũng từng bị người ta bắt nạt nên lúc được hai người ôm về nhà, nó chạy thẳng vào phòng Phó Vân Hành, trốn bên dưới giường.
Bác Mộ Trì vào nhà vệ sinh một hồi rồi đi ra, nó đã không thấy tăm hơi.
“Mèo con đâu?”
Phó Vân Hành đang ở phòng bếp rửa dụng cụ đựng nước, đựng đồ ăn cho mèo.
Anh nghiêng đầu: “Không trong ở phòng khách sao?”
Bác Mộ Trì gật đầu: “Để em tìm xem.”
Bọn họ vừa mới vào nhà đã đóng kín hết cửa chính lẫn cửa sổ, cửa sổ lưới trong phòng cũng đóng chặt, không có khả năng nó trốn đi.
Bác Mộ Trì tìm một vòng trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy chú mèo con đang ngoan ngoãn ngồi xổm bên dưới gầm giường.
Cô quỳ xuống trên mặt đất, dụ nó ra ngoài.
Dỗ gần nửa ngày, mèo con mới đến gần bên cạnh người cô.
Mang Mèo con về nhà rồi, Bác Mộ Trì có một vấn đề mới.
“Vân Bảo.” Cô nhìn mèo con đang uống nước cách đó không xa, dùng đầu gối chạm vào chân anh: “Chúng ta đặt tên cho mèo con đi.”
Phó Vân Hành: “Em muốn gọi nó là gì?”
Bác Mộ Trì suy nghĩ một hồi lâu, do dự nói: “Đám mây?”
Phó Vân Hành hơi giật mình: “Được.”
Bác Mộ Trì nở nụ cười rực rỡ: “Anh thật sự cảm thấy được hả?”
“Ừm.” Phó Vân Hành nhìn cô: “Không tin vào cái tên mình đặt sao?”
Bác Mộ Trì ăn ngay nói thật: “Có một chút.”
Nhưng lúc cô nhẩm đọc cái tên “Đám Mây” này vài lần thì phát hiện cũng không tồi. Vừa nghe đã khiến người cảm thấy rất mềm mại và ấm áp.
Phó Vân Hành cười cười: “Rất êm tai.”
Bác Mộ Trì mỉm cười, nhìn mèo con cách đó không xa: “Bây giờ em cũng cảm thấy như vậy.”
Cô cũng có năng khiếu đặt tên đấy chứ.
Thời gian không còn sớm.
Sau khi hỏi Bác Mộ Trì muốn ăn gì thì Phó Vân Hành vào bếp.
Bác Mộ Trì ở phòng khách chơi với Đám Mây, quay đầu hỏi anh có cần giúp đỡ gì hay không.
Phó Vân Hành: “Muốn giúp đỡ việc gì?”
Bác Mộ Trì ý bảo: “Muốn rửa rau cho anh.”
Phó Vân Hành cười: “Lại đây.”
Bác Mộ Trì thật sự không mấy khi xuống bếp, cô thuộc về kiểu vô dụng tới mức ngay cả đồ ăn cũng không biết.
Thế nhưng nếu thường xuyên ăn thì cô vẫn biết.
Bác Mộ Trì rất thích ăn cải thảo, lúc này cũng đang rửa cải thảo.
Đang rửa, Bác Mộ Trì bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía anh: “Vân Bảo.”
Phó Vân Hành lên tiếng: “Em nói đi.”
Bác Mộ Trì nhìn sắc trời đã tối dần bên ngoài cửa sổ, ngứa lòng nói: “Đã lâu rồi em không đi siêu thị.”
Phó Vân Hành ngầm hiểu: “Đợi lát nữa ăn cơm xong rồi đi nhé?”
Bác Mộ Trì không chút do dự đồng ý.
Khi còn nhỏ, cô rất thích những nơi như đi siêu thị, đi tiệm trái cây cùng với Trì Lục. Cô luôn cảm thấy mùi hương pháo hoa ở những nơi đó rất đậm đà, hương vị cuộc sống rất rõ ràng, sẽ khiến cô có cảm giác an tâm. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phải nói như thế nào đây?
Bác Mộ Trì thấy mọi người có cuộc sống tốt sẽ dễ có được cảm giác quốc thái dân an, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Trước kia lúc cô nói với Đàm Thư về suy nghĩ này, Đàm Thư còn giễu cợt cô, nói cô không nên làm vận động viên, cô để ý về xã hội an khang như thế thì phải làm chính trị vì dân, phải đi làm lãnh đạo.
Bác Mộ Trì thật sự từng nghiêm túc nghĩ tới.
Đương nhiên cuối cùng vẫn không thể thực hiện như lời nói đùa của Đàm Thư. Quay lại hồi đó, nói không chừng cô quả thật có thể thi vào một trường đại học giỏi hơn, sau đó đi một con đường khác, một con đường có thể khiến cho một phần của cuộc sống có thể càng ngày càng tốt đẹp.
-
Trong siêu thị, đèn điện sáng rực, vào khoảng bảy tám giờ đúng lúc là thời gian rảnh rỗi mọi người vừa ăn cơm chiều xong.
Người ra ngoài đi dạo cũng nhiều hơn so với những giờ khác.
Bác Mộ Trì đi theo bên cạnh Phó Vân Hành, rất tò mò về đồ vật trong siêu thị, nóng lòng muốn thử.
Hai người đến gần khu trái cây, Phó Vân Hành nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn ăn cái gì?”
Bác Mộ Trì nhìn một vòng xung quanh, chỉ vào rồi nói: “Quả táo, nho.”
Ngoại trừ hai loại này, Phó Vân Hành còn mua cho cô quả quýt và mận mà cô thích.
Rời khỏi khu trái cây, hai người đi vào bên trong.
Đi ngang qua gian hàng thử đồ ăn trong siêu thị, trên mặt Bác Mộ Trì viết đầy hai chữ muốn ăn.
Phó Vân Hành nhìn, có hơi muốn cười, phần nhiều lại là đau lòng.
Anh suy nghĩ một lát rồi nói “Đâu Đâu.”
Tầm mắt của Bác Mộ Trì rời khỏi mì ăn liền trong gian hàng thử: “Hả?”
Phó Vân Hành nâng mắt: “Muốn ăn kẹo cầu tuyết táo gai không?”
Đây là món ăn vặt Bác Mộ Trì khi rất thích lúc còn nhỏ, nhưng cô không thích ăn cái mua từ bên ngoài, chỉ thích ăn kẹo dì Dương làm.
Bác Mộ Trì vô cùng ngạc nhiên, đầy bất ngờ nhìn anh: “Anh biết làm hả?”
“…” Phó Vân Hành nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, giơ tay búng lên trán cô: “Không biết, có thể học mà.”
Đôi mắt Bác Mộ Trì cong cong, hưng phấn nói: “Muốn ăn.”
Nói xong, Bác Mộ Trì lại nhớ tới một chuyện quan trọng khác: “Hiện tại cũng bán táo gai sao?”
Hai người đối diện với nhau một lúc lâu sau.
Phó Vân Hành do dự nói: “Để anh hỏi một chút xem sao.”
“Vâng.”
Cuối cùng, hai người không mua được kẹo cầu tuyết táo gai ở siêu thị.
Nhưng Phó Vân Hành đã hỏi được siêu thị trong con hẻm gần đó có rất nhiều quầy bán trái cây, bên kia có thể sẽ có.
Ra khỏi siêu thị, hai người đến con hèm đó dạo quanh một vòng, mua được một mẻ táo gai mới.
Sau khi về đến nhà, Bác Mộ Trì gửi cho Phó Vân Hành công thức cô đã lấy từ chỗ dì Dương.
Cô nằm bò trên bệ thủy tinh nhìn động tác của anh, thật sự cảm thấy anh làm cái gì cũng cảnh đẹp ý vui. Mặc dù là lần đầu tiên tự mình làm kẹo cầu tuyết táo gai, dường như anh cũng lộ ra cảm giác chỉ cần đặt bút xuống là thành văn.
Bác Mộ Trì nhìn, sợ mình thèm quá nên yên lặng dịch chuyển ra bên ngoài: “Em chơi với Đám Mây một lát.”
Phó Vân Hành: “Ừm.”
Bác Mộ Trì ở phòng khách chơi với Đám Mây, một lúc lâu sau, Phó Vân Hành gọi cô, nói rằng đã làm xong kẹo cầu tuyết táo gai.
Đôi mắt cô tỏa sáng, ôm Đám Mây đi vào phòng bếp: “Để em nhìn xem, em nhìn xem.”
Phó Vân Hành thấy dáng vẻ nôn nóng của cô, mỉm cười: “Còn hơi nóng, chờ một chút rồi ăn.”
Bác Mộ Trì gật đầu, cúi đầu ngửi ngửi rồi nói: “Là hương vị em quen thuộc.”
Phó Vân Hành định nhắc nhở cô, thứ này dù là ai làm thì có lẽ hương vị cũng không khác nhau là bao, nhưng thấy dáng vẻ cười khanh khách của cô vào giây phút này, anh lại cảm thấy vẫn không nói cho cô biết sự thật này thì hơn. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Anh cúi đầu nhìn ánh mắt xinh đẹp của cô, yết hầu trượt nhẹ: “Muốn nếm thử không?”
Bác Mộ Trì sửng sốt, lông mi chớp chớp: “Nhưng không phải anh nói còn hơi nóng sao?”
“Anh thổi cho em.” Phó Vân Hành gắp một viên lên, đặt ở bên miệng thổi cho cô, lúc đã không còn quá nóng, anh đưa kẹo cầu tuyết đến bên môi Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì cười cong mắt, há miệng cắn.
Cô không một ngụm nuốt luôn, cắn hơn một nửa để kẹo cầu tuyết tan ra trong miệng. Vừa nuốt vào miệng, cô đã không kìm được mà khen Phó Vân Hành: “Ăn ngon lắm.”
Là hương vị quen thuộc mà cô thích.
Phó Vân Hành vẫn còn cười cười: “Thật sao?”
“Thật.” Bác Mộ Trì giơ tay, đưa một nửa kia đến bên miệng anh, vui vẻ nói: “Không tin thì anh nếm thử đi.”
Phó Vân Hành ngừng lại, rũ mắt nhìn kẹo cầu tuyết táo gai cô đưa đến bên miệng mình, do dự một lát mới nói: “Thật ra anh không thích ăn chua.”
“Hả?” Bác Mộ Trì ngạc nhiên: “Anh không thích ăn chua?”
Bỗng nhiên cô nhớ tới việc mình từng tới bệnh viện đưa bữa tối cho anh: “Vậy cái lần em đưa cơm tới cho anh sao anh không nói?”
Nghe cô nói như vậy, Phó Vân Hành cũng nhớ tới phần ăn ê ẩm lần đó.
Anh “ừm” một tiếng, giơ tay lau bột đường còn vương trên khóe miệng của cô: “Cũng không thể phụ lòng em Đâu Đâu của chúng ta được, đúng không?”
Bác Mộ Trì không nói gì: “Thế nhưng nếu anh không thích thì phải nói chứ.”
Cô có hơi cảm thấy áy náy: “Anh không nói, có đôi khi em sẽ không chú ý tới.”
Phó Vân Hành mỉm cười: “Được.”
Anh đồng ý: “Sau này nếu có gì không thích nhất định sẽ nói với em.”
Bác Mộ Trì gật đầu, nhìn táo gai còn thừa một nửa, yên lặng thu tay lại: “Vậy cái này cứ để em…”
Cô còn chưa nói hết lời, Phó Vân Hành đột nhiên mở miệng cắn.
Bác Mộ Trì trợn tròn mắt nhìn anh: “Sao anh lại ăn rồi?”
“Muốn nếm thử.” Anh ăn táo gai xong, cọ lên chóp mũi của cô, nói: “Nếm thử hương vị đồ vật mà em thích.”
Hơi thở của anh dừng trên má cô, làm cô ngừng thở theo bản năng, hơi không dám thở mạnh.
Cả người Bác Mộ Trì cứng đờ, lông mi run run, lắp bắp nói: “Vậy anh… cảm thấy thế nào?”
Phó Vân Hành cau mày nhớ lại một chút hương vị, do dự nói: “Hơi ngọt, cũng hơi chua.”
Bác Mộ Trì bật cười: “Vốn dĩ chính là hai hương vị này.” Cô ngửa đầu nhìn anh: “Ý của em là, rất khó cảm nhận sao?”
“Có một chút.” Phó Vân Hành nói: “Vị chua có vẻ nặng hơn.”
Bác Mộ Trì đáp lại: “Vậy anh nhanh uống nước đi.”
“Không muốn uống nước.” Phó Vân Hành rũ mắt nhìn cô.
“…”
Bác Mộ Trì khựng lại, lúc đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, đôi môi cô mấp máy.
Cô xoay đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy em hôn anh một cái thì có đỡ không?”
Phó Vân Hành: “Có lẽ là sẽ đỡ.”
Dứt lời, môi hai người dán sát vào nhau.
Bác Mộ Trì nếm được vị ngọt của đường trên môi anh, vào lúc cô đang buồn rầu vì không biết tiếp tục hôn như thế nào, giọng nói khàn khàn của Phó Vân Hành vang lên bên tai cô.
“Mở miệng.”