Ngay lúc bạn chưa hoàn thành việc chuẩn bị cho thật tốt, không hề báo trước mà nói cho bạn nghe - đáp án về vấn đề mà bạn luôn không muốn nghĩ sâu về nó.
Cơ thể hai người ở rất gần nhau.
Gần đến mức Bác Mộ Trì có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ vô cùng nóng từ da anh truyền sang liên tục không ngừng nghỉ.
Vì đang là mùa xuân nên họ cũng không mặc quá nhiều.
Trang phục Phó Vân Hành đang mặc vẫn là đồ ở bệnh viện, áo sơ mi trắng và quần dài màu đen, rõ ràng đây là cách ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng vào giờ phút này, dưới cái nhìn của cô, trông nó như mang đến cảm giác lạnh lùng cấm dục không nói nên lời.
Thực ra anh có chỗ giống chú Phó của cô.
Bác Mộ Trì hơi hạ mắt xuống nhìn anh, anh khó chịu ngủ thiếp đi, đôi mắt đóng chặt lại, anh sẽ không thể phát hiện bất cứ một hành vi phạm tội nào từ cô.
Cô mạnh dạn nhìn anh, phát hiện màu da của anh có màu trắng lạnh giống màu da của cô, kiểu màu da đi ra ngoài không sợ đen đi.
Bác Mộ Trì ngơ ngẩn nhìn một lát, rồi đi lên, lướt qua khuôn mặt đẹp trai của anh, nhìn xuống sống mũi tuyệt đẹp, rồi đến đôi môi mỏng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nếu không phải do môi trường không cho phép, Bác Mộ Trì rất muốn chạm một cái vào mặt của anh.
Trong xe yên lặng.
Sau khi nhận thấy sự xúc động của mình, Bác Mộ Trì ép bản thân phải rời sang chỗ khác, cô nhìn về phía ngoài cửa sổ. Đèn đường bên ngoài cửa sổ lướt qua trước mặt cô, trong đầu cô bất giác hiện lên vài cảnh cô và Phó Vân Hành ở cùng với nhau.
Khi còn bé rồi sau khi lớn lên, rất nhiều chuyện.
Bác Mộ Trì luôn cảm thấy trí nhớ của cô không quá tốt, mà ngay trong giờ phút này cô mới hoảng hốt nhận ra – trí nhớ không tốt của cô lại nhớ đến từng chuyện đã xảy ra giữa cô với Phó Vân Hành.
Chưa từng quên dù đã qua nhiều năm như vậy.
Đột nhiên, cô nghĩ đến cảnh anh ngạc nhiên và vui mừng khi nhìn thấy cô trong đấu trường Mông Cổ.
Thì ra có rất nhiều chuyện, thực ra không phải là không hề báo trước. Ít nhất là cô cũng từng có cảm giác đó.
Nhưng –
Có phải việc này vô cùng kỳ lạ không.
Nghĩ đến điều này, Bác Mộ Trì yên lặng chuyển mắt sang người bên cạnh.
Từ ngày cô biết Phó Vân Hành, cô vẫn luôn coi anh là anh trai của cô, là anh hàng xóm.
Sau này vì vào đội tuyển quốc gia nên việc liên lạc giữa hai người dần dần giảm bớt, sau khi trở nên xa lạ, trong lòng Bác Mộ Trì vẫn thực sự coi anh là anh trai cô.
Nếu không, cô cũng chẳng ngoan ngoãn đến và thuê căn hộ của Phó Vân Hành khi Trì Lục mới chỉ ra lệnh câu đầu tiên.
Tuy nói lúc ấy những người khác đều không có ở nhà, nhưng nếu cô không thật sự lo lắng về Phó Vân Hành, mà cô không muốn đi thì cô cũng có thể ra khách sạn. Nhưng trong tiềm thức, cô cảm thấy yên tâm với Phó Vân Hành, cô biết anh sẽ không làm gì cô. Có lẽ do cái tính lạnh lùng, nhưng tính cách của anh như thế từ trước, cô cũng chẳng quá đáng đến mức giữ trong lòng, đi so đo với anh.
Nhưng bây giờ tình hình phát triển thành thế này, Bác Mộ Trì chưa từng đoán ra được.
Cũng may cô luôn là người thành thật, chỗ này giống Trì Lục. Nếu cô thích một người, hay không thích một người, cô đều có thể thản nhiên thừa nhận nó.
Có lẽ thời gian đầu cô cảm thấy không thể tin nổi nên mới trốn tránh, không muốn đối mặt.
Nhưng hiện tại –
Cô phát hiện dù bản thân có muốn trốn tránh cũng chẳng được.
Trái tim cô đang nhảy bình bịch trong ngực cô, khiến cô không thể không đối mặt với sự thật rằng cô có hơi thích Phó Vân Hành.
Tuy nhiên cô cũng hiểu là điều này có hơi không bình thường.
Trong đầu hiện lên suy nghĩ về việc “loạn luân”. Nhưng chỉ trong nháy mắt, suy nghĩ này đã bị cô “đá” đi, vì Phó Vân Hành không phải anh trai ruột của cô, việc cô thích anh cũng chẳng phải việc không thể chấp nhận.
Bác Mộ Trì suy nghĩ lung tung một lúc, thở dài.
Vừa thở dài xong, có một giọng nam khàn vang lên bên tai cô: “Trên người anh có mùi khó ngửi thế à?”
Phó Vân Hành vừa mới tỉnh giấc, đã nghe thấy tiếng thở dài của Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì cứng đờ, cảm nhận được động tác đang dần rời đi trên vai cô của anh. Tai cô ửng đỏ, căng thẳng nói: “Không phải, em có nghĩ đến chuyện gì đâu.”
Đôi mắt của Phó Vân Hành như có men say, cả cơ thể cũng không trong trẻo và lạnh lùng như bình thường, anh nặng nề đáp lại, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt anh: “Vậy à.”
Anh không tin lắm.
Bác Mộ Trì quay đầu: “Đúng mà.”
Dứt lời, cô chú ý tới ánh mắt Phó Vân Hành nhìn cô.
Khi uống rượu, ánh mắt anh không hề trấn tĩnh và trong suốt, một đôi mắt vốn có hơi đào hoa quyến rũ, như bị che lấp bởi một tầng hơi nước, lấp lánh đầy mê hoặc.
Ít nhất là có Bác Mộ Trì bị anh mê hoặc.
Ánh sáng ở ngoài cửa sổ lướt qua sau lưng anh, làm nổi bật vẻ mặt của anh hiện tại.
Bác Mộ Trì không biết có phải cô đã từng miêu tả trước hay không, nhưng bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ – Phó Vân Hành hơi giống yêu tinh đấy.
Kiểu nắm giữ tâm hồn ấy.
Rõ ràng là anh có khuôn tuấn tú, anh chỉ cần cong đôi mắt anh đào kia lên thôi, thì bạn sẽ bất giác bị anh hút vào trong.
Trong đầu Bác Mộ Trì có hai người đang đánh nhau, một người nói thật ra Phó Vân Hành là đường tăng, có một người lại nói anh là yêu tinh, yêu tinh nam.
Nhưng dù có giống ai, thì hai điều này đều sẽ “thu hút con người”.
Một bên chẳng phải làm gì mà vẫn có thể khiến nữ yêu tinh nhảy vào vì muốn ăn anh, liều chết chỉ để thử một lần; một bên thì chỉ cần một nụ cười hay là một cái nhấc mắt cũng có thể khiến người ta chìm đắm dưới váy thần, làm cô muốn tuân theo, thậm chí là phải chết. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Phó Vân Hành nhận ra cô đang ngẩn người, Phó Vân Hành nhướng mày, dựa vào cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại, nói nhỏ: “Đợt đến lát nữa hẵng gọi anh.”
“Hửm.” Bác Mộ Trì lấy lại tinh thần, nhìn hàng lông mi như lông quạ của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh cứ ngủ đi.”
-
Phó Vân Hành uống say, nên Bác Mộ Trì không yên tâm để anh ở một mình lắm.
Cô suy nghĩ một lúc, không mưu mà hợp với ý của Trần Tinh Lạc.
Cô ở bên này để chăm sóc cho Phó Vân Hành, còn trợ lý với Trần Tinh Lạc về nhà, như vậy hai bên cũng có người chăm sóc, cũng yên tâm hơn.
Bàn giao với trợ lý của Trần Tinh Lạc vài câu, Bác Mộ Trì dặn cô ấy là sau khi đưa được người về nhà rồi thì nhất định phải báo với cô một tiếng, dặn cô ấy nhớ nấu canh giải rượu cho Trần Tinh Lạc, sau đó mới yên tâm đỡ Phó Vân Hành về tiểu khu.
Bác Mộ Trì rất khỏe, chỉ là khi đối mặt với thân hình cao lớn của Phó Vân Hành, vẫn phải tốn sức.
Đi được một đoạn, cô thầm nói: “Vân Bảo à.”
“Hửm?” Phó Vân Hành đáp lại cô.
Bác Mộ Trì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có hơi nặng.”
Phó Vân Hành giật mình, không nhịn được cười lên: “Không cần phải dìu anh nữa.”
Anh lui về phía sau một bước, hơi nghiêng ngả: “Anh có thể tự về.”
“...”
Nếu không phải vừa nãy anh mới lắc thì Bác Mộ Trì còn có thể tin anh. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy đang nói do rượu.
“Anh chắc chắn chứ?” Cô hỏi.
Phó Vân Hành: “Hửm.”
Bác Mộ Trì nhướng mày, trong đôi mắt có ý cười: “Vậy anh thử đi lên trước vài bước để thể hiện đi.”
Dứt lời được nửa phút nhưng Phó Vân Hành vẫn chưa động đậy.
Bác Mộ Trì cong mắt: “Không đi được à?”
Phó Vân Hành hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: “Đi được.”
Khi đang nói chuyện, anh có đi lên phía trước hai bước, sau đó dừng lại rồi quay đầu nhìn Bác Mộ Trì.
Bác Mộ Trì bị bộ dạng khi say của anh chọc cười, khóe môi cong lên: “Bác sĩ Tiểu Phó à.” cô chế nhạo: “Sao không đi nữa?”
Phó Vân Hành: “...”
Hai người còn đang lèo nhèo, đột nhiên có một nữ sinh xinh đẹp đi ra.
Đặng Thái Vi nhìn Bác Mộ Trì, sau đó lại nhìn Phó Vân Hành, cô ấy nhấp môi hỏi: “Anh ấy uống say rồi à?”
Bác Mộ Trì nhìn người đột nhiên chui ra, hơi run: “Cô là?”
“Tôi là…” Đặng Thái Vi nhìn thẳng vào mắt nữ sinh, đôi mắt lay động nói: “Tôi là hàng xóm của anh ấy, cô là?”
Bác Mộ Trì “à” lên: “Hàng xóm của anh ấy không phải một nhà ba người à?”
Đặng Thái Vi dừng lại, đổi giọng: “Bọn tôi ở cùng một tòa.”
Nghe thế, Bác Mộ Trì khẽ cười: “Vậy à?”
Cô nói: “Chào cô.”
Đặng Thái Vi thấy cô có hơi quen quen, nhỏ giọng hỏi: “Chắc là cô không phải bạn gái của anh ấy đúng không?”
“Không phải.” Bác Mộ Trì rất thẳng thắn nói: “Còn cô?”
Ù ù cạc cạc một lúc, Đặng Thái Vi cảm thấy trong lời cô có kèm theo ý châm biếm.
Cô ấy cảnh giác nhìn cô: “Cô là đồng nghiệp của anh ấy à?”
“Cũng không phải.” Bác Mộ Trì cong môi: “Tôi là –”
Cô nhìn người đang ngây ngốc đứng cách đó không xa mà cũng chẳng thèm giục cô, trong lòng phải mắng anh mười câu mới nói: “Tôi là nữ thần của anh ấy.”
“...”
“???”
Đặng Thái Vi không thể tin nổi nhìn cô, không hề tin lời cô nói một tí nào. Nhưng sau khi nhìn khuôn mặt và dáng người của cô, cô ấy cũng bắt đầu sinh ra sự nghi ngờ.
Với dáng người và cái khuôn mặt kiểu này, hình như tất cả đàn ông đều sẽ thích.
Bác Mộ Trì không muốn nhiều lời với Đặng Thái Vi, cô vứt câu này sang xong, cũng không thèm chờ cô ấy nói lại mà đã kéo Phó Vân Hành vòng đi.
Cô không dìu anh nữa, nhưng cũng đỡ nhẹ lên cánh tay anh để ngăn anh ngã xuống.
Thấy hai người đã đi xa, Đặng Thái Vi mới phản ứng lại rằng có thể bản thân bị lừa rồi.
Cô ấy đứng dậm mạnh chân ở đó, tức đến mức không có chỗ phát ti.ết.
Tâm trạng của Bác Mộ Trì cũng không kém hơn so với cô ấy, cô cũng có hơi tức giận.
Cô và Phó Vân Hành đi vào thang máy, hai người chia nhau tựa vào tường trên thang máy để nghỉ ngơi.
Nghĩ đến người lúc nãy, Bác Mộ Trì mở mắt ra nhìn Phó Vân Hành, gọi anh.
Phó Vân Hành nâng mắt lên nhìn cô, lim dim mắt: “Hửm?”
Giọng anh khàn khàn, gợi cảm đến mức không nói nên lời.
Bác Mộ Trì xoa nhẹ tai, hắng giọng rồi mới cất tiếng hỏi: “Người vừa nãy là ai thế?”
“Ai cơ?” Cơ bản là Phó Vân Hành không hề chú ý.
Bác Mộ Trì không nói gì, quyết định tạm thời không so đo với người say.
-
Đến cửa phòng, Bác Mộ Trì nâng tay của Phó Vân Hành lên để quét mã vân tay, sau đó đi vào nhà.
Bác Mộ Trì còn chưa kịp phản ứng, người này đã hất tay cô ra rồi đi đến ghế sô pha để nằm.
Khóe miệng Bác Mộ Trì giật một cái, có hơi muốn chụp dáng vẻ hiện tại của anh.
Độ tương phản thực sự, thực sự lớn.
Cô đứng cười bên cạnh tủ giày, sau đó mới cởi giày để đi qua.
Khi mở tủ giày ra, thấy bên trong đặt một đôi dép màu trắng sữa lông xù, Bác Mộ Trì giật mình.
Cô cầm lên để nhìn, đây là size giày của cô.
Nhớ không lầm thì lần trước cô ở chỗ của Phó Vân Hành mấy ngày, Phó Vân Hành đưa cô một đôi mà mẹ anh đi lúc ngẫu nhiên đến, kiểu dáng rất bình thường.
Bác Mộ Trì không hề ghét bỏ, nhưng cũng từng nói qua với anh, hỏi anh rằng tại sao có thể mua một đôi dép bình thường như thế, cho dù Qúy Thanh Ảnh là người lớn thì cũng phải có một đôi dép lông xù kiểu thiếu nữ chứ.
Cô vẫn còn nhớ lúc đó Phó Vân Hành chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô: “Dép thiếu nữ gì cơ?”
Bác Mộ Trì lấy điện thoại ra cho anh nhìn ảnh, để anh biết đây là kiểu dép gì.
Sau khi nhìn xong, Phó Vân Hành im lặng nhìn cô một lúc lâu, không thèm nói câu nào đã đi mất.
…