Trần Tinh Lạc không yên tâm khi cô ra ngoài với bạn bè một mình, để trợ lý Đan Đan đi theo chăm sóc cô.
Bác Mộ Trì không từ chối.
Thấy cô dẫn theo trợ lý, mấy người Hứa Minh và Tiêu Minh Thành có vẻ bất ngờ.
"Em gái Trì à, sao còn dẫn theo trợ lý thế?"
Bác Mộ Trì ngại ngừng cười cười: "Người trong nhà không yên tâm."
Tiêu Minh Thành hiểu rõ, nhiệt tình chào hỏi Đan Đan.
Đây là lần đầu tiên Đan Đan nhìn thấy nhiều vận động viên như thế, trong mắt ngập tràn vẻ hưng phấn.
Sau thời gian ngắn làm quen với mọi người, đoàn người đi từ nội thành đến nơi có thể trượt tuyết ngoài trời.
"Em gái Mộ Trì." Đan Đan kéo kéo Bác Mộ Trì, nhỏ giọng hỏi: "Chị có thể xin chữ ký của họ không?"
Bác Mộ Trì sững sờ, cười nói: "Chị muốn của ai, em xin giúp chị."
Đan Đan chỉ chỉ: "Muốn của Hứa Minh."
Cô ấy thì thầm: "Gần đây chị mới biết đến các cuộc thi của mọi người, chị xem rất nhiều cuộc thi của em và anh ấy."
Sau khi xem xong, giờ Đan Đam đã thành fan hâm mộ nhỏ của hai người họ.
Cô ấy rất ngại khi nói với Bác Mộ Trì rằng cô ấy cảm thấy Bác Mộ Trì và Hứa Minh đáng tin cậy hơn đám dân mạng "kiến thức rộng" kia.
Nếu như không phải ship CP loạn xạ thì không tốt, cô ấy rất muốn tổ chức cho mọi người ship Bác Mộ Trì và Hứa Minh. Hai người đều là vận động viên, mười mấy tuổi đã quen biết nhau, bỏ bốn lên năm thì là thanh mai trúc mã. Thêm nữa là mỗi ngày đều cùng nhau huấn luyện trượt tuyết, sớm chiều bên nhau, gặm đường này tốt hơn nhiều so với chuyện Tần Văn công khai tỏ tình nói thích vận động viên Bác Mộ Trì.
Tất nhiên Bác Mộ Trì không biết ý nghĩ sâu trong lòng Đan Đan, nếu cô biết những chuyện này có lẽ sẽ ngại không đi xin chữ ký giúp cô ấy.
Cô viết những gì Đan Đan muốn, định tối nay sẽ nói với Hứa Minh một tiếng.
Sau khi nói chuyện với Đan Đan, Bác Mộ Trì và Tạ Vãn Thu cùng nhau xem các cuộc thi ở nước ngoài.
Nhân tiện, Tạ Vãn Thu hỏi về sự xuất hiện của cô ở Băng Thành.
Nghe Bác Mộ Trì nói xong, Tạ Vãn Thu cũng có chút ấn tượng: "Hình như chị từng nghe ai đó nói rồi, nói cuối cùng họ sẽ đến trụ sở huấn luyện của chúng ta để lấy cảnh quay."
Bác Mộ Trì nhướng mày: "Em chưa nghe bao giờ."
Chủ yếu là cô cũng không quá quan tâm.
Tạ Vãn Thu gật đầu: "Nhưng cũng chẳng cần để ý đâu, dù sao những thứ này có huấn luyện viên quan tâm là được rồi."
Cô ấy nhìn Bác Mộ Trì: "Lần đầu tiên tham gia trượt tuyết ngoài trời, tâm trạng thế nào?"
"Còn chưa bắt đầu mà." Bác Mộ Trì nhắc cô ấy: "Trước mắt thì chưa thấy có gì đặc biệt cả."
Tạ Vãn Thu cong môi bật cười: "Nói cũng đúng."
Lúc hai người nói chuyện, cô ấy để ý thấy thỉnh thoảng Hứa Minh sẽ quay đầu nhìn về phía này.
Có rất nhiều thứ Tạ Vãn Thu nhạy cảm hơn Bác Mộ Trì nhiều. Tất nhiên cũng có thể là do người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, cô ấy mơ hồ nhận ra Hứa Minh hẹn Bác Mộ Trì ra ngoài không chỉ để trượt tuyết.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn Thu không nhịn được hỏi: "Mộ Trì."
"Dạ?" Bác Mộ Trì đang xem cuộc thi trên điện thoại của mình: "Sao vậy ạ?"
Tạ Vãn Thu nhỏ giọng: "Em thích ai chưa?"
"..."
Bác Mộ Trì sững sờ, ngạc nhiên khi cô ấy hỏi mình vấn đề này.
Lúc này, người kinh ngạc biến thành Tạ Vãn Thu.
"Hả?" Cô ấy vô cùng kinh ngạc: "Ôi chao, trong đội mình hả?"
Cô ấu nhìn thẳng Bác Mộ Trì: "Sao trước đó chưa từng nghe em nhắc tới nhỉ?"
Bác Mộ Trì "dạ" một tiếng: "Em cũng mới phát hiện mình thích anh ấy cách đây không lâu."
Cô nói: "Không phải trong đội ạ."
Tim Tạ Vãn Thu lệch một nhịp, bỗng nhiên hơi lo lắng cho Hứa Minh. Cô ấy im lặng một lát rồi khẽ hỏi: "Vậy em với người em thích đang hẹn hò à?"
"Vẫn chưa ạ." Bác Mộ Trì cong môi cười: "Nhưng sắp rồi."
Tạ Vãn Thu gật đầu, sờ sờ đầu của cô: "Người em thích đàn chị có biết không nhỉ?" Có đán tin không?"
"Đàn chị biết đó ạ, nhưng chưa gặp bao giờ." Bác Mộ Trì ngại ngùng nói: "Chị còn nhớ anh trai hàng xóm của em không?"
Sao Tạ Vãn Thu không nhớ được chứ.
Mấy năm khi Bác Mộ Trì vừa gia nhập đội, trong miệng lúc nào cũng nhắc đến anh trai hàng xóm của mình. Sau này lớn hơn một chút, hai người ít liên lạc với nhau hơn, cô mới không nhắc đến anh nhiều nữa.
Sau khi biết là người này, Tạ Vãn Thu nghĩ... có lẽ một chút cơ hội nhỏ nhoi Hứa Minh cũng không có.
Cô ấy ngẫm nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện này với Hứa Minh. Dù sao đây cũng là bí mật nhỏ của Bác Mộ Trì, cô ấy có biết đi chăng nữa cũng không tiện nói cho người ngoài.
***
Lên đến đỉnh núi để trượt tuyết ngoài trời, nhóm người đã trang bị đầy đủ chuẩn bị trượt xuống núi.
Đây là một ngọn núi tuyết thật, tuyết trắng mênh mông, trên núi có những cây khô rất lớn, lá cây vào mùa xuân cũng không tươi tốt mà vẫn trơ trụi như cũ. Nhánh cây trông rất mỏng manh, dường như chỉ cần gió thổi qua sẽ gãy rời. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hứa Minh là người thích trượt tuyết ngoài trời, cậu ta rất thích đến những nơi này.
Cậu ta không quá yên tâm về Bác Mộ Trì, cố ý đến chỗ cô nói về những điều cô cần chú ý. Trượt tuyết ngoài trời không yêu cầu về đường đi, bạn muốn trượt chỗ nào thì trượt chỗ đó, nhưng phải chú ý chướng ngại vật dưới chân và những cây lớn nhỏ xuất hiện dọc đường, thậm chí còn có rác mà người qua đường đã vứt xuống.
Bác Mộ Trì lẳng lặng nghe, ghi lại từng cái một.
"Cảm ơn." Cô nhìn Hứa Minh: "Tớ biết rồi."
Hứa Minh chỉ ừ một tiếng, dừng lại rồi nói: "Tớ sẽ đi theo sau cậu, có chuyện thì gọi tớ."
Bác Mộ Trì giật mình, từ chối không cần suy nghĩ: "Không cần, cậu chơi phần cậu đi, tớ là người mới, tớ trượt chậm thôi."
"..."
Bị cô từ chối không chút do dự, Hứa Minh im lặng một lát rồi nói: "Hôm nay tớ đến không phải vì muốn tìm kích thích."
Cậu ta nhớ tới lời bạn mình nói, nhìn Bác Mộ Trì hồi lâu: "Tối nay sau khi kết thúc có thể dành chút thời gian cho tớ không?"
Bác Mộ Trì luốn cảm thấy lời này của cậu ta rất kỳ quái, cô vô thức ngẩng đầu và nhìn thấy đôi mắt của Hứa Minh.
Một lúc sau, Bác Mộ Trì giả vờ bình tĩnh và nhìn sang chỗ khác: "Trượt tuyết đã."
Cô nói.
Nhưng bây giờ, dường như cô không thể ngừng suy nghĩ rằng Hứa Minh muốn mình dành thời gian để làm gì.
Bác Mộ Trì vừa đội mũ bảo hiểm vừa suy nghĩ miên man, cô không có sức hút lớn như thế đâu nhỉ? Cô cảm thấy vậy.
Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
"Mộ Trì." Giọng nói của Tạ Vãn Thu truyền đến: "Xong chưa."
Bác Mộ Trì hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Xong rồi ạ."
Tạ Vãn Thu cười: "Vậy đi thôi."
"Vâng."
Một đoàn người trượt từ trên núi xuống, phong thái ung dung tự tại, trông rất đẹp.
Nơi nào mà họ đi qua, bụi tuyết trắng bay lên không trung, rơi trên mái tóc lộ ra ngoài, giống như một mái đầu bạc trắng.
Gió trên núi rất to, bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng đồng đội thét chói tai khiến Bác Mộ Trì tạm thời quên đi Hứa Minh.
Cô không suy nghĩ chuyện tối nay Hứa Minh muốn nói gì với mình nữa, cô tập trung hưởng thụ trải nghiệm trượt tuyết trên núi cao ngoài trời.
Tất nhiên cô càng không chú ý tới chuyện Hứa Minh muốn ở bên cạnh cô, chú ý từng hành động của cô.
***
Bác Mộ Trì không phải là người về đích đầu tiên nhưng thành tích cũng không tệ.
Đối với người lần đầu tiên trải nghiệm trượt tuyết trên núi cao như cô, thành tích này rất đáng được khen ngợi.
Trượt tuyết xong, một đám người đi thẳng xuống cửa hàng duy nhấy dưới chân núi để ăn.
Bác Mộ Trì đi vào theo, muốn uống một ly nước ấm để làm ấm người. Đan Đan tới sớm hơn nên ở đây đợi cô.
Khi cô ấy chuẩn bị nói chuyện với cô thì Hứa Minh đi tới chỗ của Bác Mộ Trì.
Nhìn thấy người đứng trước mặt mình, Bác Mộ Trì nuốt ngụm nước vừa uống, ngửa đầu nói: "Giờ à?"
Hứa Minh gật đầu.
Bác Mộ Trì không từ chối, đi ra khỏi của hàng với cậu ta.
Tuyết ở đây quanh năm khó tan, cành cây héo úa dính đầy tuyết, giống như được tô điểm thêm.
Bác Mộ Trì nhìn xung quanh, gió bên ngoài khá lớn.
Hứa Minh nhìn vẻ mặt tò mò của cô, thấp giọng hỏi: "Cậu thích nơi này à?"
"Cũng không tệ lắm." Bác Mộ Trì nói thật: "Chúng ta trượt tuyết, có lẽ không có ai không thích nơi này nhỉ?"
Hứa Minh nghĩ, nói cũng có lý.
Cậu ta ngập ngừng, khẽ nói: "Nếu như cậu thích, sau này có thể thường xuyên đến đây."
Bác Mộ Trì giật mình, trong lòng hẫng một nhịp.
Cô ngước mắt lên nhìn Hứa Minh, bờ môi mấp máy: "Hứa Minh."
Hứa Minh nhìn cô: "Có phải cậu biết tớ muốn nói gì không?"
"..." Bác Mộ Trì im lặng rồi gật đầu: "Có thể đoán được một chút."
Cô cắ n môi dưới nói: "Tớ có người mình thích rồi."
Hứa Minh run lên một lát, vô thức hỏi: "Người tới Nội Mông Cổ xem trận đấu của cậu à?"
Bác Mộ Trì sững sờ, kinh ngạc vì cậu ta nhớ rõ đến thế. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy cậu ta nhớ rõ cũng là bình thường.
Cô đáp: "Là anh ấy."
"Hai người đang hẹn hò à?" Hứa Minh hỏi.
Bác Mộ Trì lắc đầu: "Vẫn chưa."
Nghe vậy, Hứa Minh thoáng thở phào nhẹ nhõm, nói thật nhỏ: "Nếu chưa..." Cậu ta nhìn Bác Mộ Trì, bỗng nhiên tự tin nói: "Vậy tớ vẫn còn hy vọng đúng không?"
Bác Mộ Trì kinh ngạc, cô không ngờ Hứa Minh sẽ nói như vậy.
Cô trợn tròn mắt: "Không phải, bọn tớ chưa hẹn hò là vì..."
Cô còn chưa nói hết lời đã bị Hứa Minh cắt ngang.
"Bây giờ cậu còn độc thân, tớ là quyền theo đuổi cậu." Cậu ta nói: "Cuối cùng cậu chọn ai tớ không có quyền xen vào nhưng tớ muốn theo đuổi cậu, hình như cậu đâu có quyền ngăn cản."
"..."
Nói xong, Hứa Minh không cho Bác Mộ Trì cơ hội từ chối, cậu ta hất cằm ra hiệu: "Cậu vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Bác Mộ Trì: "..."
Muốn hỏi Bác Mộ Trì cảm thấy thế nào khi mới hai ngày cô đã được hai người đàn ông giỏi giang tỏ tình.
Chắc chắn cô sẽ nói... Không dám nghĩ.
Cô hoàn toàn không muốn nghĩ.
Từ nhỏ Bác Mộ Trì đã là người cứng rắn, thích là thích, không thích là không thích, không muốn dây dưa dài dòng.
Nhưng Hứa Minh hoàn toàn không cho cô cơ hội nói rõ ràng.
Lúc trở về, Bác Mộ Trì nhiều lần muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu ta, muốn nói mình thật sự không thể ở bên cạnh ta, cô thích người nào thì là người đó, nhưng lần nào Hứa Minh cũng không nghe. Vì trốn tránh cô, Hứa Minh còn ngồi ghế phụ lái. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bác Mộ Trì ngây người nửa phút, cố gắng nhớ lại, trước kia Hứa Minh là người như vậy sao?
Cô nhận được câu trả lời phủ định.
Bỗng dưng, chuông điện thoại vang lên.
Bác Mộ Trì rút lại suy nghĩ của mình, cúi đầu nhìn, là Phó Vân Hành gọi tới.
Trong khoảnh khắc đó, mắt của cô sáng lên.
"Alo."
Bác Mộ Trì cong môi: "Bác sĩ Tiểu Phó."
Nghe thấy giọng nói êm tai của cô, Phó Vân Hành hơi dừng lại và nói nhỏ: "Em về rồi sao?"
"Đang trên đường về." Bác Mộ Trì ngáp một cái: "Hôm qua chẳng phải anh trực ca đêm à, sao giờ này đã tỉnh rồi?"
Phó Vân Hành đáp "ừm": "Còn bao lâu thì đến nơi."
Bác Mộ Trì hỏi Đan Đan, ăn ngay nói thật: "Có lẽ là hơn một tiếng nữa."
Phó Vân Hành đã hiểu: "Vậy em ngủ trong xe một lát đi, đến thì nói với anh."
"Vâng."
Cúp điện thoại Bác Mộ Trì cũng không lo lắng chuyện Hứa Minh tỏ tình nữa, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc tới khách sạn, Bác Mộ Trì mới tỉnh ngủ.
Vài người trong xe đã lục tục xuống xe về nhà, trong xe chỉ còn Hứa Minh, Bác Mộ Trì và Đan Đan.
"Tớ tiễn cậu." Hứa Minh chủ động nói.
Bác Mộ Trì: "Không cần."
Cô bước xuống xe, chỉ sang một bên nói: "Tớ ở khách sạn..."
Vẫn chưa nói hết lời Bác Mộ Trì đã nhìn thấy người đứng ở cửa khách sạn.
Trời đã chạng vạng tối, người đi đường rất nhiều, cửa khách sạn cũng ồn ào náo nhiệt.
Nhưng Bác Mộ Trì vừa nhấc mắt đã thấy Phó Vân Hành đứng bên cạnh nhìn điện thoại. Anh hơi cúi đầu, tư thế đứng có vẻ lười nhác, không đứng thẳng giống như ngày xưa.
Ánh nắng chiều rơi trên người anh, kéo dài bóng của anh.
Tựa như phát hiện ra ánh mắt của cô, Phó Vân Hành mở to mắt nhìn họ.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Trong phút chốc, Phó Vân Hành nhấc chân đi về phía này.
"Vân Bảo." Bác Mộ Trì lấy lại tinh thần, vô cùng mừng rỡ: "Sao anh lại ở đây?"
Chẳng phải anh nên ở nhà nghỉ ngơi ư?
Phó Vân Hành chỉ "ừ", nhận túi xách từ tay của Đan Đan rồi nói cảm ơn, lúc này anh mới trả lời câu hỏi của cô: "Không yên tâm nên ghé thăm em một chút."
Đôi mắt Bác Mộ Trì sáng long lanh, chủ động tới gần anh: "Đến lúc mấy giờ?"
"Lát nữa sẽ nói với em." Phó Vân Hành ngước mắt lên nhìn Hứa Minh, gập đầu chào hỏi: "Làm phiền mọi người chăm sóc cô ấy rồi."
Vẻ mặt Hứa Minh cứng đờ, giật giật môi dưới: "Chúng tôi là đồng đội."
Cậu ta tạm dừng, nhìn Bác Mộ Trì: "Về đi."
Bác Mộ Trì khẽ gật đầu: "Cảm ơn."
Hứa Minh không để ý đến anh.
Bác Mộ Trì cũng không để chuyện này trong lòng, đi đến khách sạn với Phó Vân Hành.
Nghe thấy tiếng xe, cô quay đầu lại nhìn.
Lúc thu hồi ánh mắt, đúng lúc đối diện với tầm nhìn của Phó Vân Hành.
Bác Mộ Trì trừng mắt nhìn, tỏ vẻ ngoan ngoãn nói: "Cậu ấy chỉ không yên tâm nên mới tiễn em về nhà."
Phó Vân Hành: "Anh biết."
Anh nói: "Anh cũng chỉ là không yên tâm nên mới ghé thăm em một chút."
"..."
Bác Mộ Trì hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Em từ chối rồi bác sĩ Tiểu Phó à."
Cô không đồng ý để Hứa Minh theo đuổi mình.
Phó Vân Hành biết ý của cô, anh nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, thở dài nói: "Sao lại có nhiều người thích thế nhỉ?"
Bác Mộ Trì cảm thấy mình rất vô tội.
Bỗng nhiên, Phó Vân Hành thấy tay cô không ngừng vò quần áo của mình, chậm rãi nói: "Đưa tay cho anh."
Bác Mộ Trì khó hiểu nhưng vẫn giơ tay lên trong vô thức: "Anh muốn làm gì?"
Ngón tay thon dài của Phó Vân Hành nắm lấy cổ tay cô, dắt cô đi, kéo cô đến gần bên mình, nói: "Không làm gì cả."