Mục lục
NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐẸP VÀ GIA SẢN KHÔNG THỂ MẤT
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Hoài thông qua cuộc điện thoại này mới phát hiện, trên thương trường đủ chuyện người lừa ta gạt, bỏ đá xuống giếng, thế nhưng cũng có quân tử.
Ông không khỏi mất mát, nếu không so sánh thì sẽ không thương tổn, chỉ hi vọng đứa con này có thể tỉnh táo lại, nếu không chọc giận quân tử so với đắc tội với tiểu nhân hậu quả càng nghiêm trọng hơn.
Ngất xỉu trong tiệc sinh nhật cũng là do ông sắp xếp, bao gồm cả phòng chăm sóc đặc biệt cũng là giả, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.
Khi quản gia đi vào phòng bệnh nói với ông cô gái Liễu Vân Khê tới thăm, ông cũng không ngoài ý muốn, trầm mặc một lát liền cho quản gia mời vào.
Mấy ngày kế tiếp Liễu Vân Khê cũng không có tâm trạng làm việc, luôn nghĩ đến những chuyện phát sinh ở Tần gia, cho dù có chút ngốc nhưng cô cũng biết được cô bị người ta lợi dụng, nếu không phải tại cô, Tần Dịch cũng sẽ không cùng cha hắn cãi nhau, cha hắn cũng không tức giận đến mức phát bệnh mà té xỉu, mọi chuyện đều do cô, cô vừa áy náy vừa thấy có lỗi, mấy ngày nay luôn hỏi thăm cha Tần Dịch nằm ở bệnh viện nào, đến mấy bệnh viện, nhìn thấy quản gia của Tần gia mới xác định được là ở bệnh viện này.
Cô tận lực cầu xin quản gia cho cô gặp cha Tần một lần, cô muốn xin lỗi, cũng muốn giải thích rõ mọi chuyện.
Trên đường đến đây cô đã suy nghĩ rất nhiều lời để nói, khi có thể tiến vào phòng bệnh, nhìn thấy lão nhân gia hiền lành nằm trên giường bệnh đón tiếp cô nội tâm cô lại vô cùng áy náy.
“Bá phụ, thật xin lỗi.” Liễu Vân Khê đem giỏ trái cây đặt sang một bên, cúi đầu thật sâu, nước mắt lưng tròng, “Cháu thật sự không biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, tất cả đều do cháu!”
Giọng Tần Hoài bình tĩnh nói: “Chuyện này không phải do cô.

Liễu tiểu thư phải không? Cô ngồi đi.”
Lúc này Liễu Vân Khê mới ngồi xuống, hốc mắt đỏ, vẻ mặt không biết phải làm sao.
Mọi chuyện đến bây giờ cô đã hiểu, người đưa thiệp mời ngày hôm đó không phải là mẹ Tần Dịch mà là mẹ kế của hắn, là cô ngu ngốc không chút phòng bị liền tin tất cả, chỉ cần cô thông minh một chút, thì mọi chuyện sẽ không phát sinh, Tần cha cũng sẽ không nằm trên giường bệnh.
“Liễu tiểu thư, chắc là cô cũng biết chuyện của A Dịch và Vũ Vụ lúc trước phải không?” Vẻ mặt Tần Hoài hiền lành nhìn cô, giống như một trưởng bối nhìn một vãn bối bình thường, bao dung và ôn hòa, tâm trạng khẩn trương và áy náy của Liễu Vân Khê cuối cùng cũng được thả lỏng.

“Biết một chút.” Liễu Vân Khê nhỏ giọng nói, “Trên xe Tần Dịch có dán ảnh chụp.”
Tần Hoài cười gật đầu: “Đó là một đứa bé cực kỳ thông minh, A Dịch luôn hỏi ta, vì sao không đồng ý cho bọn họ, kỳ thật, trong lòng ta rất thích Vũ Vụ, Vũ Vụ luôn thông minh, là đứa bé ưu tú nhất trong những đứa ưu tú, có thiên phú cao về ngôn ngữ, ta đã từng nghe con bé diễn thuyết bằng tiếng Pháp, con bé đứng nhất thời đó, là người nổi trội nhất trong đám người.”
Không biết vì sao, nghe cha của Tần Dịch nhắc đến bạn gái cũ của hắn cũng chính là vị Phó thái thái kia cô lại có cảm giác tự ti như vậy.
“Có chừng mực, thành tích ưu tú, đầu óc thông minh, ngọai trừ bối cảnh xuất thân, có thể nói là hoàn mỹ, nói thật A Dịch có thể theo đuổi được con bé, ta cũng rất kinh ngạc.”
Liễu Vân Khê kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tần Hoài, chỉ thấy trong mắt đối phương toát lên vẻ bi thương và buồn bã.
Có lẽ, vị lão nhân gia này cần một đối tượng để tâm sự?
“Nói đến đây ta thật có lỗi với A Dịch.

Không sợ cô chê cười, mấy năm nay ta luôn tìm một vị hôn thê thích hợp cho A Dịch, kết quả tìm đi tìm lại, chọn tới chọn lui cũng không ai bằng Vũ Vụ.

Ta nha, nói nhiều lời lẽ tầm thường như vậy, Liễu tiểu thư đừng để ý nha.” Tần Hoài không đợi Liễu Vân Khê trả lời, liền lấy một tờ danh thiếp trong ngăn kéo ra đưa cho cô, “Liễu tiểu thư, chuyện của cô và A Dịch ta cũng nghe nói một chút, A Dịch nhà chúng ta thiếu cô, nếu sau này cô có khó khăn gì có thể điện thoại đến số này.”
Liễu Vân Khê vội vàng xua tay, “Không, không cần, bá phụ, thật sự không cần.”
Cô làm sao mà không biết xấu hổ cơ chứ?
Rõ ràng cha Tần nằm ở đây đều là do cô.
Tần Hoài cười lắc đầu, “Liễu tiểu thư, cô cũng coi như là bạn của A Dịch, người trong nhà cũng có chút cẩn thận, nghĩ cô là bạn gái của A Dịch nên ta mới kiểm tra xem cô có phải là người của Yến Kinh hay không, muốn biết là tiểu thư nhà nào, hôm đó ta gặp cô cũng thấy lạ mặt, mấy hôm nay nằm trên giường bệnh còn đang suy nghĩ, họ Liễu ở Yến Kinh ta có quen biết hai nhà, một nhà không có con gái, một nhà thì đã sớm ra nước ngoài định cư.”

Liễu Vân Khê sửng sốt, mím môi, hai tay đặt trên đầu gối vô thức đan vào nhau, “Con…..không phải là người Yến Kinh.”
“Hôm qua ta có hỏi mấy lần, người trong nhà cũng đem tình huống của cô cơ bản nói cho ta nghe, Liễu tiểu thư, người trong nhà làm việc có chút đường đột, cô đừng để ý, bọn họ cũng hy vọng A Dịch tìm được người bạn gái môn đăng hộ đối để yên ổn gia tộc, như vậy nó cũng sẽ không đi làm phiền đến Vũ Vụ nữa.” Tần Hoài có lỗi nói.
Bốn chữ môn đăng hộ đối này khiến sắc mặt Liễu Vân Khê trắng nhợt.
Cô cúi đầu, loại cảm giác tự ti trước nay chưa từng có lại đến một lần nữa.
“Người trong nhà nói cô và A Dịch là bạn bè bình thương, ta còn có chút mất mát, Liễu tiểu thư, cô là đứa trẻ tốt, lần đầu ta nhìn thấy cô liền nhìn ra được, nghe nói ông nội bà nội cô vẫn còn khỏe phải không?”
“Dạ.”
“Cha mẹ cô đâu, làm việc gì? Ta thấy cô rất quen mắt, nói không chừng ta có thể biết cha mẹ cô.”
Liễu Vân Khê cúi đầu càng thấp, tay chân cô cuống lên, bị hỏi những vấn đề này không biết nên trả lời như thế nào cho tốt, yếu ớt trả lời: “Bọn họ, bọn họ…..chỉ là những công nhân bình thường….chắc chắn là chưa cùng ngài gặp qua.”
Khi Liễu Vân Khê từ bệnh viện đi ra, trong tay cô còn cầm danh thiếp Tần Hoài đưa, cô liếc nhìn đồng hồ một cái, từ lúc vào đến lúc ra chỉ có mười phút, cũng không biết là nói cái gì, mười phút này giống như là đánh một đòn cảnh cáo, cô hoàn toàn thức tỉnh.

Cha Tần tốt bụng, hiền lành, nói nhiều, nhưng những chuyện ông ấy nói khiến cô hiểu được cuộc sống hào môn ở Yến Kinh là như thế nào, cô hạ quyết tâm, từ trong túi xách lấy một tấm danh thiếp mà Tần Dịch đưa cho cô, và tấm danh thiếp đang cầm này cùng ném vào trong thùng rác.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, cô cười khổ một chút.
Đi đến nhà ga công cộng, hòa vào dòng người đông đúc.
Cô là một người bình thường nhất trong những người đó lại sao hy vọng đi trên con đường không thích hợp với mình chứ? Cảm ơn Tần Dịch đã cho cô một giấc mơ, giấc mơ này cũng nên tỉnh lại rồi.

Đồng Vũ Vụ phát hiện sắp đến ngày giỗ của cha mẹ, cùng Phó Lễ Hành bên nhau ba năm, mỗi năm vào ngày này anh luôn đi công tác, kỳ thật cho dù không đi công tác, cô cũng không mở miệng nói anh cùng cô đi mộ viên thắp cho cha mẹ một nén nhang.
Năm nay không giống như vậy, cô thích Phó Lễ Hành, Phó Lễ Hành chắc là cũng thích cô, cô có cảm giác muốn mang anh đến thăm cha mẹ, nên chủ động hỏi anh: “Ngày mốt anh có thời gian không?”
Hai người ngồi trên bàn cơm, Phó Lễ Hành chuẩn bị ăn xong bữa sáng sẽ đến công ty, vừa đứng dậy, nghe cô hỏi như vậy, nhớ đến hành trình hai ngày tới, trả lời không chắc chắn: “Có thể không có, ngày mai có cuộc họp bên Pháp, ngày mốt có thể sẽ cùng người bên đối tác xuống nhà máy thị sát, sao vậy? Em có chuyện gì sao?”
“Không có gì, chỉ là muốn nói nếu ngày mốt anh có thời gian thì cùng em đến một chỗ.” Giọng Đồng Vũ Vụ nhẹ nhàng nói, “Anh cứ làm việc đi, chuyện của em cũng không vội.”
Tình cảm tiền triển lâu rồi, nhưng Đồng Vũ Vụ biết, nếu cô nói là ngày giỗ của cha mẹ, với tính cách của anh không nhất định sẽ không tiếp khách mà đi đến mộ viên cùng cô, nhưng cô không muốn anh khó xử, trong khoảng thời gian này cô thay đổi rất nhiều, giống như con ốc sên, từng chút từng chút nhô đầu ra, thể hiện con người thật của mình, nhưng con người thật của cô cũng có nhiều điểm chung với cô của ba năm trước, một trong số đó chính là tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh.
“Ừ, được.”
Chờ sau khi Phó Lễ Hành đi làm, Đồng Vũ Vụ cũng không mất mát, dù sao đi mộ viên gặp cha mẹ cũng không phải là dịp hiếm có, hằng năm đều có ngày giỗ, tiết thanh minh, cô vẫn như cũ vui vẻ đi lên lầu vào phòng thay đồ, muốn chọn một bộ đồ xinh đẹp nhất để đến mộ viên, gặp cha mẹ cũng là chuyện thật cao hứng nha! Muốn để cho cha mẹ nhìn thấy cô vẫn là cô gái đẹp nhất Yến Kinh nha.
Cô đã sớm đặt hoa hồng trắng mà mẹ thích nhất, cũng chuẩn bị rượu Whiskey mà cha cô thích.
Về phần cô, lần này đến mộ viên không chỉ là thăm cha me, còn muốn khoe ân ái với họ, để họ biết con gái của họ rất hạnh phúc.
Đến ngày giỗ, Đồng Vũ Vụ rời giường từ sớm đắp mặt nạ, mặc bộ sườn xám cô may tháng trước đi một vòng trược mặt Phó Lễ Hành, vui vẻ nói: “Hôm nay em có đẹp không?”
Phó Lễ Hành mới đi đến cửa bị cô kéo lại, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, nhưng anh phải vui vẻ ứng phó cô, “Đẹp.”
“Anh nói thử xem người khác nhìn em, có thể cảm nhận được trên người em phát ra…….”Đồng Vũ Vụ dừng một chút, “Hơi thở sung sướng và hạnh phúc không? Chính là vừa nhìn thất em liền cảm nhận được em thật hạnh phúc và rất vui vẻ đó?”
“…….Có chút khó.” Phó Lễ Hành cẩn thận trả lời.
Loại hơi thở này có chút huyền ảo.
Đồng Vũ Vụ sờ cằm, làm ra vẻ thâm trầm tự hỏi, sau đó hai mắt sáng lên búng tay, “Em biết rồi.”
Không đợi Phó Lễ Hành phản ứng lại, cô kéo cà vạt xuống, khiến anh phải cúi đầu, cô kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn một lại lên môi anh.
Hôn nhau thì loại hơi thở hạnh phúc này có thể càng nồng đậm thêm một chút không?

Nếu không phải thấy cô khoanh tròn ngày hôm nay trên lịch, chỉ sợ Phó Lễ Hành nghĩ đến sứt đầu mẻ trán cũng không nghĩ đến hôm nay là ngày giỗ của cha mẹ vợ, thử xem có người con gái nào mà ở ngày giỗ của cha mẹ mà tràn ngập vui sướng giống như là lễ mừng năm mới không chứ?
Cũng may hôm qua anh có để ý thấy, mẹ anh lại gọi điện thoại nói, anh mới xác định được hôm nay là ngày gì, nhưng mà công việc cũng không thể bỏ được, anh có kế hoạch của mình, buổi chiều có thể hoàn thành xong, đến lúc đó anh chạy đến mộ viên cũng được.
Sau khi ngồi lên xe, anh theo bản năng sờ lên môi mình, cảm giác chạm vào giống như vẫn còn.
Trong mười năm qua, mỗi lần Đồng Vũ Vụ đến mộ trang gặp cha mẹ đều cười, mấy năm trước có thể là giả, nhưng hai năm nay là thật sự vui vẻ.
Cô cảm thấy nếu như linh hồn có thật sự tồn tại, cha mẹ sẽ không hi vọng nhìn thấy bộ dạng khổ sở và thương tâm của cô đâu.
Buổi chiều, Đồng Vũ Vụ lái xe đến mộ viên của Đồng thị, đại gia tộc ở Yến Kinh đều có mộ viên của mình, mảnh đất này nghe nói là phong thủy tốt, có núi có sông hậu thuẩn, theo góc độ thầy phong thủy nói, đem mộ viên thiết lập ở đây đối với người còn sống cũng tốt, cho nên mảnh đất này là mộ viên của các đại gia tộc.

Yến Kinh vùng đất rộng lớn, được gọi là phong thủy tuyệt hảo cũng rất ít.
Sau khi dừng xe, cô xách một gói to đựng Whiskey, một tay ôm một bó hoa hồng trắng không tỳ vết, mang theo nụ cười sáng lạn đi đến mộ viên.
Hôm nay Tần Dịch đến mộ viên thăm mẹ và anh trai, khi chuẩn bị lái xe về, đột nhiên nghĩ đến mộ viên của Đồng gia cũng ở đây, thời điểm hắn và Đồng Vũ Vụ quen nhau, có một ngày gọi điện thoại cho cô không nghe, khi đó mỗi ngày hắn đều muốn nhìn thấy cô, đến Đồng gia tìm cô thì biết là ngày giỗ của cha mẹ cô, Đồng bá mẫu lúc ấy luôn muốn hắn và cô có thể tu thành chính quả, nên đưa địa chỉ mộ viên Đồng gia nói cho hắn, cổ vũ hắn đi tìm cô.
Nếu đã đến đây, vậy đi qua nhìn xem, hôm nay vừa lúc là ngày giỗ của cha mẹ cô.
Trước đây tất cả mọi người đều vui vẻ, chú Đồng dì Đồng đều rất tốt với hắn.

Trong khoảng thời gian này có rất nhiều chuyện xảy ra, hắn thật mệt mỏi, nhưng không thể không gánh vác gánh nặng này, nhớ lại từng chuyện mình làm, anh không khỏi nghĩ, không phải là hắn thực sự làm sai rồi chứ?
Khi Đồng Vũ Vụ đến trước mộ của cha mẹ, mới phát hiện Tần Dịch đang ở đây, hắn ngồi chồm hổm, nghe thấy tiếng giày cao gót truyền đến, mới bất giác nghiêng đầu nhìn, bốn mắt nhìn nhau, Đồng Vũ Vụ chỉ có một suy nghĩ: may mà hôm nay Phó Lễ Hành không rảnh!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK