Sao cô có thể nghĩ đến chuyện anh lấy giấy chứng nhận kết hôn là muốn ly hôn với cô chứ?
Không đúng, sao lại nghĩ đến chuyện ly hôn chứ?
Đồng Vũ Vụ thấy anh không nói chuyện, trong lòng khó chịu lại càng kinh ngạc hơn, rốt cuộc tới đỉnh điểm, cô cũng không để ý chuyện này rất không hợp lý, cái gì cũng không để ý, nguyên bản là trong đầu cô xuất hiện kết cục trong tiểu thuyết lại một lần nữa xuất hiện, cô càng nghĩ càng không thoải mái, nhân lúc Phó Lễ Hành còn đang kinh ngạc chưa phục hồi lại, cô nắm lấy cơ hội, nhìn chằm chằm hai cuốn sổ màu hồng nói: “Anh nói đi, anh có ý nghĩ như vậy không?”
Phó Lễ Hành nhìn cô, chỉ thấy cô tức giận đến mức nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nắm rất chặt, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đồng quy vu tận cùng anh, anh vội vàng nói: “Không có, anh không có, em đừng có hiểu lầm.
”
Bây giờ, trong mắt Đồng Vũ Vụ những lời nói của Phó Lễ Hành chẳng đáng tin chút nào.
Cô nhìn chằm chằm anh, “Vậy anh nói cho em biết, vì sao tối rồi anh còn đi tìm giấy chứng nhận kết hôn?”
“Anh thật sự chỉ muốn nhìn một chút thôi.
” Lúc này Phó Lễ Hành gặp nguy mà không loạn, anh nhanh chóng tìm một lý do, sau khi nghĩ ra được lý do, liền lập tức trấn định thoải mái lại, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, “Anh thấy em rất để ý đến chuyện ngày kỷ niệm, anh muốn nhìn xem ngày lĩnh chứng là ngày nào, muốn chuẩn bị cho em một ngày kỷ niệm lĩnh chứng.
”
Đúng, chính là như vậy.
Đồng Vũ Vụ cẩn thận quan sát nét mặt của Phó Lễ Hành, thấy anh không còn chột dạ giống trước, giờ phút này vẻ mặt tự nhiên, không giống như đang nói dối.
Cô nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây, cũng ngỡ ngàng.
Tình cảm gần đây của bọn họ tốt như vậy, anh cũng thích cô như vậy, chắc là sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn….
.
Chẳng lẽ thật sự chỉ muốn nhìn ngày lĩnh chứng một chút rồi tặng cho cô một ngày kỷ niệm lĩnh chứng thôi sao?
Cũng có thể như thế, xem ra lương tâm anh chưa bị chó ăn.
Đồng Vũ Vụ cho Phó Lễ Hành nhận thức kỹ năng phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn lật sách, cô lập tức vui vẻ lại, bước đến bên cạnh anh cùng xem hai cuốn sổ màu hồng kia, “Thật sao, vậy mà anh không nói sớm, còn ấp úng như vậy, anh nói sớm không phải sẽ tốt hơn sao?”
Trong giấy chứng nhận kết hôn, cô mặc áo sơ mi màu trắng cười rất ngọt ngào, mặc dù anh không cười, nhưng biểu tình trên mặt rất ôn hòa.
Nhìn ảnh chụp bọn họ thật sự rất xứng đôi.
“Thật sự sẽ có ngày kỷ niệm lãnh chứng sao, đời này em còn chưa có thấy qua đâu,” Đồng Vũ Vụ càng nói càng hưng phấn, dù sao ngày kỷ niệm càng nhiều càng tốt, có người phụ nữ nào mà không muốn bữa tối dưới ánh nến còn có quà tặng chứ?
Phó Lễ Hành vụng trộm thở phào một hơi.
May mà anh nghĩ ra chiêu này, bằng không đêm nay đừng nghĩ đến chuyện đi ngủ, với trình độ càn quấy của cô, không ép hỏi ra được kết quả hài lòng cô sẽ không dễ dàng buông tha anh.
Còn chưa kịp thả lỏng hoàn toàn lại nghe cô hỏi: “Anh thật sự không có ý ly hôn với em phải không?”
Đây là nhân cơ hội để hỏi, nếu là bình thường Đồng Vũ Vụ sẽ tuyệt đối không hỏi Phó Lễ Hành những câu hỏi này, càng không thử anh.
Có thể ban đêm khiến người ta càng đa sầu đa cảm hơn!
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô, là anh nháo ra trước khiến cô nghĩ đến chuyện ly hôn.
Phó Lễ Hành thầm nghĩ, thả lỏng quá sớm rồi.
Chỉ là….
.
vấn đề này nên trả lời như thế nào đây?
Anh suy nghĩ, lúc này cũng không muốn nói dối, mà nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, “Không có, cưới em cũng không phải là xúc động nhất thời, đã suy nghĩ rất kỹ, anh không dễ dàng phủ nhận quyết định của mình, cho dù khi chúng ta xảy ra mâu thuẫn, anh cũng sẽ tìm biện pháp giải quyết thích hợp nhất.
”
Trong cuộc đời Phó Lễ Hành có một tín điều đó là mặc kệ là vấn đề nan giải như thế nào cũng đều sẽ có cách giải quyết.
Có lẽ đối với một số người, ly hôn là kết cục tốt nhất, giống như lão Phì và vợ trước của hắn, nhưng đối với người tự đại và ngạo mạn như Phó Lễ Hành, anh cảm thấy lão Phì lựa chọn ly hôn là bởi vì lười đối mặt, lười giải quyết những chuyện phiền phức, vì vậy, ly hôn sẽ nhẹ nhàng thoải mái hơn, là biện pháp ít tốn sức lực nhất.
Khi mọi biện pháp đều trở nên vô dụng thì mới nghĩ đến chuyện ly hôn….
cũng có thể coi đó là một loại tôn trọng đối với hôn nhân.
Sự lo lắng mấy tháng qua của Đồng Vũ Vụ dễ dàng được xoa dịu bởi câu nói của Phó Lễ Hành.
Cô chớp chớp mắt, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn, “Anh thật sự nghĩ như vậy sao? Thật sự sẽ không nghĩ đến ly hôn sao?”
Phó Lễ Hành ừ một tiếng: “Không có.
” Anh dừng lại một chút, “Còn em thì sao, có không?”
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc nhìn anh, “Sao có thể, dù thế nào em cũng không có ý nghĩ này!”
Phó Lễ Hành thấy cô như vậy, khẽ cười, trong mắt tràn đầy ý cười nhàn nhạt, anh ôm cô vào lòng, cũng trịnh trọng ừ một tiếng, “Anh cũng không có.
”
Trong lòng Đồng Vũ Vụ ấm áp, cô cũng từng nghĩ qua nếu một ngày nào đó bọn họ lấy chuyện này ra đùa giỡn, đương nhiên cô có khuynh hướng đùa như vậy nhiều hơn,
Bọn họ cãi nhau, cô cứng rắn một lúc rồi nói với ly hôn với anh, anh bị cô dọa không biết phải làm sao, bá đạo nói “Nữ nhân, đời này em đừng hòng trốn khỏi anh”………
Mặc dù tình cảnh như vậy rất khó xảy ra nhưng cô vẫn rất thích.
Mặc dù bây giờ không giống với cảnh tượng mà cô tưởng tượng ra, nhưng mà được anh ôm như vậy, nghe anh bình tĩnh nói, cuối cùng bóng ma về kết cục trong tiểu thuyết luôn ám ảnh trong lòng cô
Đã hoàn toàn biến mất.
***
Sau khi Phó phu nhân ở bệnh viện vài ngày, điều dưỡng thân thể tốt hơn, chỉ là sau này phải vô cùng chú ý đến sức khỏe.
Mà sinh nhật Phó Lễ Hành càng ngày càng đến gần, ban đầu Đồng Vũ Vụ muốn dùng một ngàn tệ kiếm được mua một món quà thích hợp, chỉ tiếc là từ xa hoa đến tiết kiệm quá khó khăn, nếu ở thời học sinh cô cũng có thể mua món quà không tệ với một ngàn tệ, hiện tại cô muốn kiếm nhiều tiền hơn, một ngàn đồng mua môt cái ly cô cũng không thấy vui.
Không cần hệ thống thông báo nhiệm vụ, cô cũng muốn kiếm nhiều tiền, lý do chính là “tự kiếm tiền để mua quà cho lão công”, cô tìm nhiều công việc bán thời gian, trước đây cô có thêm Wechat với Tô Nhụy, bản thân Tô Nhụy cũng dựa vào phiên dịch để kiếm cơm, có Tô Nhụy giới thiệu, Đồng Vũ Vụ cũng lén nhận mấy việc lớn, đợi đến trước đêm sinh nhật của Phó Lễ Hành cũng kiếm được không ít tiền.
Tô Nhụy cũng rất kinh ngạc, cũng không ngờ cuộc sống hào môn cũng nổ lực như vậy, nhất thời cô không còn chút bất mãn nào với cuộc sống xã hội, trong công việc cũng cố gắng nổ lực hơn trước.
Mấy ngày nay Phó Lễ Hành không nằm mơ, nghĩ đến những chuyện này sẽ nhanh chóng trôi qua thì giấc mơ lại đến lần nữa….
.
Trong đêm độc thân của bạn tốt của “anh” là Thịnh Diệp Chu, “anh” cũng tranh thủ thời gian đi ăn bữa cơm ở hội sở của Thịnh gia, anh dừng xe xong còn chưa kịp xuống, liền nhìn thấy cô và Lục Nhân Nhân vừa nói vừa cười đi từ trước xe “anh” đi qua, cô giống như không nhìn thấy xe “anh”, suy nghĩ duy nhất đọng trong đầu “anh” chính là, từ trước đến nay “anh” thích tóc đen dài thẳng, nhưng mà cô đã nhuộm tóc, màu sắc có chút kì lạ và sắc sỡ.
Đợi đến khi anh vào lô ghế trong hội sở, thì mấy người bạn tốt đã đến đủ.
Trong lô ghế, mấy người bạn tốt đang nói chuyện công việc, khi trò chuyện bầu không khí trở nên sôi nổi, sau đó lại trò chuyện về một người mà “anh” rất quen thuộc.
Chu Trì ngắm nhìn bật lửa, nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Vũ Vụ, tính khí thật sự thế này,” hắn giơ ngón cái lên, “Tôi chào hỏi cô ấy, nhưng cô ấy không để ý, đó gọi là khốc, đó gọi là tàn nhẫn.
”
Bạn bè trong lô ghế cũng không ai khiên dè “anh”, thực sự trò chuyện rất sôi nổi.
Biểu tình trên mặt “anh” cũng không dư thừa, chỉ cúi mặt nhìn chằm chằm điện thoại.
Thịnh Diệp Chu liếc mắt nhìn “anh” một cái, thở dài một hơi, “Lão bà của tôi và Vũ Vụ hồi sơ trung có học cùng lớp, quan hệ trước đây của hai người cũng rất tốt, cô ấy gửi thiệp mời cho Vũ Vụ, không biết ngày mai Vũ Vụ có đến hay không.
”
Cuối cùng “anh” cũng ngẩng đầu lên, biểu tình rõ ràng là bình tĩnh, nhưng mà bàn tay phải đặt dưới bàn không tự giác chạm nhẹ vào ngón áp út bên tay trái.
Thời gian đeo nhẫn kết hôn cũng lâu, khi mới tháo ra, có để lại dấu, khoảng thời gian này cũng đã không còn nữa, anh có thói quen khi suy nghĩ vấn đề gì đó sẽ xoa xoa vào chiếc nhẫn, bây giờ chiếc nhẫn đã tháo ra, thói quen cũng rất khó bỏ.
Cảnh tượng trong mơ tới đây lại bị gián đoạn.
Anh lại bị điện thoại đánh thức, bởi vì mấy ngày trước làm việc liên tục, mấy hôm nay anh không thức dậy lúc bảy giờ như thường ngày, anh cầm điện thoại lên thấy gần tám giờ, tỉnh táo một chút mới nhận điện thoại.
Là Chu Trì điện thoại đến.
Giọng điệu của Chu Trì vừa kích động vừa hưng phấn: “Lão Phó, tôi nói với cậu nha, lão Thịnh hắn âm thầm, hắn không xem chúng ta là anh em, cậu có xem tin tức trong nhóm không, tháng sau lão Thịnh sẽ đính hôn, tiểu tử này không lên tiếng thì thôi, lên tiếng là như bom tấn, rõ ràng tháng trước vẫn còn độc thân, bây giờ lại sắp đính hôn, cậu nói xem có bất ngờ hay không?”
Trong đầu Phó Lễ Hành xuất hiện nhiều dấu hỏi, anh nghi hoặc ân một tiếng.
Cũng không trách Chu Trì kích động như vậy, mấy người bọn họ đều chơi rất tốt, ngoại trừ Phó Lễ Hành và Lục Tử An đã kết hôn, những người khác đều đang độc thân, bây giờ Thịnh Diệp Chu lại âm thầm đưa một tấm thiệp lớn, từ độc thân trực tiếp trở thành trạng thái đính hôn, cái này thật sự làm người khác chấn kinh.
Phó Lễ Hành nghe Chu Trì nói một chút, bắt lấy trọng điểm, “Đính hôn với ai vậy?”
Chu Trì im lặng vài giây, “Để tôi nghĩ một chút, chính như là Đại tiểu thư của Tô gia, còn rất trẻ, cũng không khác biệt Vũ Vụ lắm, hai người đúng là điển hình cho trâu già gặm cỏ non nha.
”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Lễ Hành vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Thế giới này thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao, một lần còn có thể nói là trùng hợp, vậy lúc này thì sao?
Khi Phó Lễ Hành đang ngồi trên giường suy nghĩ vấn đề, Đồng vũ Vụ từ phòng tắm đi ra, trên mặt có một lớp mặt nạ, cô vừa đi lại đây, vừa lấy tay mát xa mặt, “Anh sao vậy, mới sáng sớm mà phát ngốc gì vậy.
”
Phó Lễ Hành nhìn cô một cái, thấp giọng nói: “Lão Thịnh chuẩn bị đính hôn.
”
Đồng Vũ Vụ rất có hứng thú với chuyện bát quái này, nhanh chóng ngồi bên giường, “Ai vậy, em có quen hay không?”
Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm vào lớp mặt nạ trên mặt cô, “Tô gia đại tiểu thư.
”
Ở Yến Kinh Chu Trì quen biết hai nhà Tô gia, một nhà không có con gái, một nhà có con gái, cùng Vũ Vụ không chênh lệch lắm, anh cũng có ấn tượng, lúc trước trong lễ đính hôn và kết hôn của anh và Đồng Vũ Vụ vị đại tiểu thư Tô gia này cũng có đến.
Đồng Vũ Vụ kinh ngạc che miệng, “Tô Vận? Mấy hôm trước em có thấy trên vòng bạn bè của cô ấy, đúng là đang yêu đương.
”
Khi còn học sơ trung Đồng Vũ Vụ và Tô Vận là ngồi bàn trước sau, quan hệ của hai người cũng không tệ, nhưng sau đó lên trung học cũng từ từ phai nhạt, dù sao cũng không cùng một lớp, sau đó Tô Vận đi Mỹ học, còn cô thì đi Anh học….
nhưng mà hiện tại hai người cũng là quan hệ bạn bè bình thường, trong những yến tiệc quan trọng cũng sẽ mời đối phương.
Phó Lễ Hành nhìn mặt Đồng Vũ Vụ lại nhớ đến chuyện trong giấc mơ, đột nhiên ngửa ra sau, nằm bẹp trên giường lớn.
Trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ: thế giới này thật sự điên rồi!.