Trợ lý Vương giống như chú ong mật cần cù vất vả, đem từng hộp cơm mà Đồng Vũ Vụ mang đến bày lên bàn trà trong văn phòng, sau đó rất biết điều mà đi ra ngoài, lại nghĩ đến mặc dù là thời gian nghĩ trưa nhưng cũng có một số quản lý tới tìm Phó tổng, anh liền tri kỷ bật sáng tấm biển “Đừng làm phiền” trước cửa phòng Tổng giám đốc.
Vỗn dĩ Phó Lễ Hành đối với bữa trưa hôm nay cũng không dám ôm hy vọng gì, nhưng đứng trước bàn trà, nhìn thấy bữa trưa đầy đủ hương sắc lại phong phú, anh cũng phải lộ ra vẻ mặt nghi hoặc cùng khó hiểu.
Đồng Vũ Vụ cũng không ngốc mức tới mức giành lấy công lao, ở phương diện nấu ăn cô có mấy cân mấy lượng thì tên cẩu đàn ông bên cạnh rõ hơn ai hết.
“Là đầu bếp ở nhà cũ Phó gia và dì Tôn làm.
” Đồng Vũ Vụ mím môi, lộ ra lúm đồng tiền, “Hôm nay em cùng mẹ nói chuyện điện thoại, nói một hồi nói tới chuyện ăn cơm, mẹ rất lo lắng cho chúng ta, nên bảo nhà bếp hầm canh và làm thêm món ăn mang đến đây.
”
Trước kia Phó Lễ Hành cũng không cảm thấy tay nghề nấu ăn của dì Tôn quá tốt, nhưng trải qua mấy ngày nay, ngay cả anh nhìn thấy đồ ăn mà ngón trỏ còn giật giật, chứ đừng nói tới cái miệng kén ăn của Đồng Vũ Vụ.
Hai vợ chồng ngồi xuống bắt đầu thưởng thức mỹ thực.
“Hình như có mùi của thuốc Đông y phải không?” trước khi ăn cơm thì uống chén canh, Đồng Vũ Vụ uống mấy ngụm liền thấy không thích hợp, trong canh này có cho thêm rất nhiều thuốc bổ thì phải?
Phó Lễ Hành ăn cơm rất nhã nhặn, anh cũng không thích ăn canh, nhưng nhìn thấy chén canh do bà xã múc cho mình, chỉ có thể nhẫn nại uống.
“Ừ.
”
Đồng Vũ Vụ cũng không có phản cảm, ngược lại còn nghĩ đến kì s1nh lý của mình gần đến, trong lòng có chút cảm động.
Kì s1nh lý của cô Phó phu nhân còn nhớ rõ hơn cả cô, trước khi kết hôn, dì cả của cô đến thăm, tổng cộng cũng chỉ có một hai ngày nằm trên giường máu chảy thành sông, rất chán nản, thật không thoải mái, chỉ có tinh dầu mới giúp có thoải mái một chút, giữ lại được cái mạng nhỏ này.
Sau khi kết hôn, Phó phu nhân biết mỗi khi đến kì s1nh lý cô rất khó chịu, nên luôn bồi bổ thân thể cô, thuốc bổ đưa đến, các loại thực phẩm chức năng quý giá cũng ồ ạt đưa tới nhà mới.
Hiện tại, mỗi khi đến kỳ cô vẫn sẽ có chút không thoải mái nhưng so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Phó phu nhân có thể cũng nghĩ tới điều này cho nên mới dặn dì Tôn cho thêm thuốc bổ vào canh hầm?
Đồng Vũ Vụ ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Phó Lễ Hành đang nhíu mày ăn canh, nghĩ thầm, chỉ cần mẹ chồng luôn đứng về phía cô, bọn họ sẽ không ly hôn.
“Bữa trưa ở công ty anh thường ăn cái gì?” Đồng Vũ Vụ sau khi ăn xong chén canh, bụng cũng no, liền ăn chậm lại, tìm chủ đề để nói chuyện với Phó Lễ Hành.
“Để trợ lý đi đặt một phần cơm.
”
“Ở công ty không có nhà ăn sao?” Đồng Vũ Vụ đối với Phó thị cũng không hiểu biết nhiều, lúc này lấy đề tài này nói chuyện phiếm với Phó Lễ Hành có vẻ rất tốt.
“Dự tính cuối năm nay hoặc đầu năm sau sẽ bàn bạc thảo luận xem kế hoạch này có khả thi không.
” Phó Lễ Hành nghiêm túc giải thích thắc mắc của cô, “Hiện tại diện tích ký túc xá của Phó thị đã bão hòa rồi, tạm thời chỉ còn một diện tích trống bên ngoài sân để làm nhà ăn thôi.
”
“Nếu công ty có thể làm nhà ăn, anh hãy mở thêm một cửa hàng nhỏ nữa.
” Đồng vũ Vụ sẽ không vì sự phát triển của Phó thị mà đi dò xét điểm mấu chốt của anh ta, quỷ mới biết anh ta có phải là loại người bất mãn việc “Vợ tham gia vào chính sự” của mấy tên cẩu đàn ông không, “Ký hợp đồng với bên buôn bán món ăn nhất định phải đầy đủ dinh dưỡng.
”
“Được.
”
Phó Lễ Hành thật là tốt, dù sao so với hiện tại ở nhà ăn cơm tối vẫn khỏe hơn một chút.
Sau khi ăn xong, Đồng Vũ Vụ rất tự giác thu dọn hộp đựng cơm, mặc dù trong văn phòng có máy lọc không khí, nhưng cô vẫn ngửi thấy mùi thuốc Đông y vẫn còn thoang thoảng trong phòng, đứng dậy đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra, văn phòng của anh ta ở tầng cao nhất, nhìn từ trên xuồng, cho dù không có chứng sợ độ cao, nhưng chân cô cũng nhũn ra.
Nhưng mà không biết sao hôm nay ăn cơm xong lại có cảm giác nóng vậy nha!
Xoay người lại, vừa lúc nhìn thấy Phó Lễ Hành đang cởi áo khoát tây trang ra.
Anh ta cũng cảm thấy nóng sao?
Sao lại như vậy, vừa nãy lúc ở hành lang, cô còn cảm thấy máy điều hòa ở Phó thị mở rất lanh, cánh tay cô còn nổi cả da gà nữa mà.
Tự nhiên Đồng Vũ Vụ nghĩ tới canh hầm, không biết Phó phu nhân phân phó cho dì Tôn thêm vào đó bao nhiêu thuốc bổ nữa….
Phó Lễ Hành vốn nghĩ sau khi ăn cơm xong, Đồng Vũ Vụ sẽ trở về, nhưng mà cô vẫn ngồi im trên sô pha, anh cũng không hối thúc cô.
Đồng Vũ Vụ cảm nhận được Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn qua mình, lại một lần nữa vì người đàn ông cứng nhắc không hiểu phong tình này mà thất vọng.
Anh ta ngay cả giả bộ cũng không làm, cho dù một lời khách sáo để cô ở lại cũng không có nha!
Anh có tiền, anh là lão đại, được rồi bịch…
“Hôm nay sau khi tan làm anh có đi xã giao không?” Đồng Vũ Vụ chủ động đứng dậy đi đến trước bàn làm việc của anh ta, chống tay lên bàn, tươi cười xinh đẹp hỏi anh.
Phó Lễ Hành nghi ngờ, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Dạ, nếu anh không có xã giao, em muốn hẹn anh đi ăn cơm rồi đi xem phim.
Không biết Phó tổng có thời gian không?” Đồng Vũ Vụ chắc chắn đêm nay Phó Lễ Hành không có xã giao, với hiểu biết của cô với anh ta, nếu anh ta không rảnh anh ta sẽ nói thẳng, sẽ không hỏi lại cô có chuyện gì không, trong lòng nắm chắc, cười càng tươi hơn, “Em thấy trong vòng bạn bè của Nhân Nhân có người chụp hình vé xem phim, nghĩ đến chúng ta cũng lâu lắm rồi không cùng đi xem phim, lần cuối cùng cùng nhau đi hình như là trước khi cưới thì phải?”.