Là tài năng mới của chốn quan trường, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của triều đình, sau một tháng công tác, rốt cuộc Lý Minh Doãn cũng nghênh đón ngày nghỉ đầu tiên. Vốn Lý Minh Doãn đáp ứng nàng, chờ hắn thi Đình xong sẽ dẫn nàng đi ngắm rừng phong, kết quả bận rộn mãi, lúc này sợ là lá rụng cả rồi, lá rụng đầy đất, giẫm chân lên xào xạc, có gì mà ngắm? Nhưng khó có dịp nghỉ ở nhà thế này, cũng không thể ở im một chỗ được.
"Minh Doãn, chàng nói xem hôm nay chúng ta làm gì?" Lâm Lan mài mực một bên, mong đợi nhìn Lý Minh Doãn.
Lý Minh Doãn đưa ngòi bút uyển chuyển như nước chảy mây trôi, mạn bất kinh tâm nói: "Nàng nghĩ thế nào?"
Lâm Lan nhìn xà nhà, suy nghĩ một chút: "Ta tới kinh thành mấy tháng rồi, lẽ ra nên sớm đi bái kiến đại lão gia, còn chưa được nhận lễ ra mắt của họ..."
Lý Minh Doãn không khỏi run tay, viết chệch một nét.
"Phu nhân Hoài Hóa Tướng quân mời ta qua chơi, tiểu tử nhà Tĩnh Bá Hầu ngày càng mập mạp đáng yêu, ta cũng rất muốn đi gặp nhóc, ta còn muốn làm thầy thuốc đi đường, nếu không ta một thân y thuật không có đất dụng võ chẳng phải là đáng tiếc ư? Thuận đường còn muốn đi dạo tiệm thuốc một chút..." Lâm Lan nói một hơi những suy nghĩ của nàng.
Lý Minh Doãn yên lặng: Đi tiệm thuốc nói là đi dạo tiệm thuốc, trên đời này sợ là chỉ có nàng.
"Nàng nghĩ trong vòng một ngày sẽ làm xong hết những chuyện này sao?" Lý Minh Doãn lẳng lặng nhìn nàng.
Lâm Lan sầu khổ nói: "Thật sự là nhiệm vụ bất khả thi."
Lông mày Lý Minh Doãn khẽ cong lên, trong mắt hiện ra nụ cười: "Mấy ngày nữa sẽ qua bên cậu, đại biểu muội đính hôn, chúng ta thuận tiện đến đưa lễ chúc mừng, thuận tiện lấy lễ ra mắt của nàng về, phủ Hoài Hóa Tướng quân cùng phủ Tĩnh Bá Hầu, một mình nàng muốn đi lúc nào cũng được, ngày mai Ninh Hưng trở lại, chúng ta đang thiếu bọn họ một bữa rượu, như vậy cả ngày mai ta cùng nàng làm thầy thuốc dọc đường, cơm tối, tới Dật Hương Cư đặt một bàn rượu, mời Ninh Hưng cùng Trần Tử Dụ ăn cơm, thế nào đây?"
Đoạn an bài phía sau của Lý Minh Doãn, Lâm Lan không còn nghe thấy nữa, toàn bộ lực chú ý đều rơi vào tin đính hôn của Diệp Hinh Nhi. Đoán chừng Chu mama đã chuyển lời qua, đại lão gia một đao chặt hết những chuyện rắc rối này.
Nhìn nàng ngẩn người, Lý Minh Doãn dùng cán bút lông gõ nhẹ đầu nàng: "Làm gì mà sững sờ vậy?"
Lâm Lan phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt: "Được thôi, cứ làm như thế."
Lý Minh Doãn đem tờ giấy viết được một nửa bỏ đi.
Lâm Lan vội vàng giật lại: "Viết tỉ mỉ nãy giờ sao lại muốn bỏ?"
"Cứ bỏ đi." Lý Minh Doãn lại trải một trang giấy khác xuống.
Lâm Lan khinh bỉ hắn: "Tối nay chàng đã vò ba tờ rồi, đây đều là giấy Tuyên Thành thượng hạng, chàng lãng phí quá."
Lý Minh Doãn vô tội nhìn nàng, tuy nhiên không hề cảm thấy khó chịu vì bên cạnh có người luôn càm ràm. Lâm Lan nhặt những tờ giấy bị vò lên, vuốt vuốt phẳng, nâng niu cho vào một cái hộp như bảo bối.
Lý Minh Doãn không hiểu hỏi: "Nàng thu những tờ bỏ đi này làm gì?"
"Chữ của chàng rất đáng giá, không thể lãng phí, đợi tương lai chàng làm đại gia, những thứ bỏ đi này đều là bảo bối đó." Lâm Lan hớn hở nói.
Lý Minh Doãn hoàn toàn im lặng, nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu tham tiền? Ngày hôm sau, sáng sớm Lâm Lan đã rời giường, ở trong phòng tắm một hồi lâu, Lý Minh Doãn thiếu chút nữa đạp cửa đi vào. Rốt cuộc cũng đợi được lúc nàng đi ra ngoài, Lý Minh Doãn vừa nhìn thấy trang phục của nàng, ngay cả việc đang "mót" cũng quên béng.
"Thế nào hả? Ta giống công tử phong lưu phóng khoáng không?" Lâm Lan đắc ý xoay một vòng, khoe khoang.
Xiêm áo này là Bạch Huệ tìm cho nàng, là xiêm y bốn năm trước của Lý Minh Doãn, hơi rộng với nàng một chút, nhìn qua vẫn khá vừa, còn mới tới bảy tám phần.
Ánh mắt Lý Minh Doãn đảo khắp người nàng, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, từ trái qua phải, từ phải qua trái, từ sau ra trước rồi lại... từ trước ra sau... cuối cùng rơi vào nơi phập phồng trước ngực nàng, khóe miệng dần dần cong lên như đường cung.
Lâm Lan chợt cảm thấy xấu hổ và giận dữ, hùng hổ nói: "Ta quấn vải."
Lý Minh Doãn cố nén để không bật cười, gật đầu lia lịa, rất thành khẩn nói: "Ừ, như vậy thì không nhận ra được."
Trong lòng lại nói: Có khác nhau sao?
Lâm Lan dùng sức lườm hắn, hoài nghi vô cùng trước thái độ thành khẩn của hắn. Lý Minh Doãn bận rộn vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lâm Lan lập tức nghe thấy từ bên trong vọng ra một trận cười lớn, tức quá vung nắm đấm lên cửa: "Lý Minh Doãn, chàng đi ra cho ta."
Cho tới lúc ra khỏi cửa, Lâm Lan vẫn còn tức giận, bản thân nàng soi gương cảm thấy lối ăn mặc này rất có khí khái, vô cùng tuấn tú, vốn đang mơ mộng nhận được hắn khen ngợi, ai ngờ lại bị hắn cười nhạo.
Ngực phẳng thì sao? Bổn cô nương mặc dù ngực phẳng nhưng tâm hồn bao la, so với cái loại ngực bự não ngắn thì mạnh hơn nhiều, nhưng mà... nàng cũng thích "dãy núi phập phồng"... Ô, ô, ô, sinh ra vốn đã như vậy, thôi thì cố gắng tẩm bổ vậy.
Trong lòng Lý Minh Doãn biết lần này mình đắc tội lớn rồi, cho nên cẩn thận lấy lòng, biết điều ôm hòm thuốc đi sau nàng làm dược đồng.
"Lâm Lan, nàng đi chậm chút." Lý Minh Doãn bước lên hai bước sóng vai mà đi cạnh nàng.
Lâm Lan lập tức bước lên phía trước hai bước, tạo ra khoảng cách với hắn. Lý Minh Doãn vừa đuổi theo, lấy lòng nói: "Ta xin chịu tội với nàng."
"Nói như vậy chàng thừa nhận chàng có cười nhạo ta?" Lâm Lan căm tức nói, hắn đả kích nghiêm trọng lòng tự ái của một nữ nhân rồi.
"Không có mà, ta làm sao dám cười nhạo nàng? Chẳng qua là cảm thấy chuyện nàng giả nam rất vui, thật sự không phải là cười nhạo, là nàng nghĩ nhiều rồi, có điều, biểu hiện của ta làm cho nàng nghĩ như thế là lỗi của ta, cho nên ta chịu tội." Lý Minh Doãn chân thành "nói xạo".
Nhìn nàng không tin, Lý Minh Doãn lại vội vã giơ tay lên thề: "Ta thề đó."
"Hừ, thề có lợi ích gì? Lão Thiên bận rộn lắm, làm gì có thời gian nghe chàng nói nhảm." Lâm Lan lườm hắn một cái, chân bước nhanh hơn.
Lòng Lý Minh Doãn vô cùng hối hận, thật ra thì hắn đâu có ghét bỏ gì chuyện nàng ngực nhỏ hay to, chính là cảm thấy chọc nàng rất thú vị, còn cái kia thì to nhỏ có gì quan trọng, không có gì cũng chả sao, cùng lắm sau này con của bọn họ chịu thiệt chút, không nghĩ tới nàng lại tức giận như vậy.
"Lâm Lan, đừng nóng giận, tức giận dễ sinh nếp nhăn đấy..."
"Lâm Lan, nàng đi chậm lại đi, nếu không người ta lại tưởng rằng ta đang đòi nợ..."
"Lâm Lan..."
"Chàng có thể không nói nhiều như thế có được không, chúng ta đi làm thầy thuốc, không phải đi nói chuyện phiếm." Lâm Lan tức giận nói.
Lý Minh Doãn chỉ chỉ lục lạc trong tay Lâm Lan, nói: "Nàng quên rung lục lạc rồi..."
Híc, khó trách đi mấy con phố cũng không có ai mời khám bệnh, Lâm Lan buồn bực nhét lục lạc vào tay hắn: "Chàng lắc đi."
Sau đó Lâm Lan nhàn nhã chắp tay sau lưng đi ở phía trước, Lý Minh Doãn xịu mặt, đeo hòm thuốc, rung lục lạc, nhắm mắt theo đuôi phía sau.
Tới một ngõ hẻm sâu, một cánh cửa mở ra, thấy một bà già tầm hơn năm mươi tuổi đi ra gọi hai người: "Đại phu, phu nhân nhà chúng tôi vừa rồi nôn mửa không ngừng, kính xin đại phu xem bệnh."
Lâm Lan vội vàng đi vào theo, thấy người bệnh khoảng hơn hai mươi tuổi, bộ dạng thanh tú, chỉ có điều sắc mặt tái nhợt, ôm ngực nôn mửa một trận.
Lâm Lan hỏi vài vấn đề, sau đó bắt mạch cho nàng, giây lát cười nói: "Chúc mừng phu nhân, là hỉ mạch."
Gương mặt kia lộ vẻ vui mừng: "Đại phu chắc chắn chứ?"
Lâm Lan cười nói: "Mạch vô cùng rõ ràng, là hỉ mạch, không sai."
Người nọ vô cùng mừng rỡ, không nôn mửa nữa, gọi bà tử vừa rồi mang một phong bao lì xì thưởng cho Lâm Lan. Lâm Lan ước chừng, phong lì xì này không hề nhẹ, vụ làm ăn này hời quá, không lao lực mà lại có tiền nhiều, đang chuẩn bị khoe khoang với Lý Minh Doãn thì thấy hắn đang ngó một bức tranh chữ trên tường, xem ra có điều suy nghĩ.
"Này, nhìn cái gì thế? Đi thôi?" Lâm Lan lay lay tay áo hắn, nhắc nhở.
Chỉ nghe bên ngoài có người truyền lời: "Lão gia tới..."
Sắc mặt Lý Minh Doãn đại biến, bước ra sau lưng Lâm Lan, cúi đầu, khom lưng.
Trong lòng Lâm Lan nghi hồ,
"người này làm cái trò gì vậy?" Vị lão gia kia bước vào đánh giá Lâm Lan một chút, cảm thấy người phía sau Lâm Lan rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra.
Lý Minh Doãn ra khỏi nhà kia, lau mồ hôi, thở phào một cái: "Kinh thành quá nhỏ, sau này ta không dám ra ngoài hành nghề y nữa."
Lâm Lan kinh ngạc: "Chẳng lẽ chàng biết vị phu nhân kia?"
Lý Minh Doãn ngượng ngùng nói: "Làm sao ta biết phu nhân đó được, nhưng mà cha của đứa bé trong bụng phu nhân đó, ta nhận ra, khiến toàn thân toát hết mồ hôi, nếu để người đó phát hiện ra, hai bên chắc lúng túng đến chết mất."
Lâm Lan hiếu kỳ nói: "Là ai vậy? Ai có thể hù dọa chàng như thế."
Lý Minh Doãn đen mặt nói: "Là người trực tiếp lãnh đạo ta."
Lâm Lan giật mình sững sờ, nhưng ngay sau đó hiểu được, ngôi nhà này nhìn qua nghèo túng, chắc chắn không thể nào là nhà người trực tiếp lãnh đạo Lý Minh Doãn, đoán chừng là ra ngoài lập phòng nhỏ, cổ đại, nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, nhưng sợ là e ngại ở nhà, không dám công khai chuyện cưới vợ bé, không thể làm gì hơn là lén bao nuôi ở bên ngoài, loại chuyện này mọi người đều ngầm hiểu với nhau, nhưng nếu để thuộc hạ của mình nhìn thấy, sợ là tương đối ngượng ngùng.
Lâm Lan nhìn hắn lắc đầu: "Vận khí chàng tốt quá."
Lý Minh Doãn oán thầm: Xui xẻo thì có, cấp trên này là ai nàng biết không? Đường đường là Bùi đại học sĩ, là cha vợ tương lai của Trần Tử Dụ đấy. Lần ra khỏi cửa gặp chuyện ngoài ý muốn này khiến Lâm Lan muốn tìm thêm mối làm ăn nhưng Lý Minh Doãn sống chết không chịu đi tiếp, sợ gặp chuyện không nên gặp được.
Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là đuổi hắn tới một quán trà gần đó uống trà, tự mình đi hành nghề y. Lâm Lan phe phẩy lục lạc, hét lớn: "Hoa Đà trọng sinh, Biển Thước tái thế đây... Chuyên trị những bệnh nan y, bàn tay thần diệu đây..."
Lời này lúc bắt đầu nói Lâm Lan có chút đỏ mặt, dần dần da mặt dày lên, không thét, không khoe khoang, ai để ý tới ngươi? Những kẻ xem bói chẳng phải vẫn tự nhận mình là Khương Công chuyển kiếp mà.
Bỗng nhiên phía đối diện truyền đến tiếng lục lạc cùng tiếng rao: "Chuyên trị những bệnh nan y, bàn tay thần diệu đây..."
Ách, gặp đồng nghiệp rồi. Lâm Lan dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy nam tử mặc một thân xiêm y màu xanh lam, tay cầm lục lạc đi tới, phía sau hắn có một tiểu dược đồng.
Lâm Lan lễ phép hướng hắn cười cười, hảo ý nói: "Ta mới từ bên kia tới đây, không có ý tranh việc."
Nam tử kia khoảng tầm ngoài hai mươi tuổi, mi thanh mục tú, nhìn qua rất ưa nhìn, hướng Lâm Lan ôm quyền: "Đa tạ vị huynh đài cho biết."
Sau đó chỉ chỉ phía sau: "Ta cũng vừa mới tới, không có ý tranh việc."
Lâm Lan cười hắc hắc nói: "Xem ra chúng ta phải đổi địa phương."
Nam tử lại chắp tay rời đi, cùng Lâm Lan gặp thoáng qua.
Chỉ nghe được tiểu dược đồng phía sau xem thường nói: "Thiếu gia, người nọ da mặt dày quá, dám xưng mình là Hoa Đà trọng sinh, Biển Thước tái thế, nếu là lão gia cũng không dám khoe khoang như vậy..."
"Hừ... Đừng nói lời xằng, sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân*, đất kinh thành, tàng long ngoạ hổ, dám nói ra thì người ta cũng có mấy phần bản lãnh..."
* Núi cao có núi cao hơn, người tài có người tài hơn.
Thanh âm dần dần nhẹ đi, người xa. Lâm Lan quay đầu lại nhìn nam tử kia, thầm nghĩ: nhân phẩm vị đồng nghiệp này thực không tồi.