Mục lục
Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên Lý Minh Doãn đang giằng co, bất phân thắng bại, bên Lâm Lan lại đang có tiến triển rất lớn. Dưới sự điều trị tỉ mỉ của nàng, hơn nửa tháng, bệnh của Kiều Vân Tịch đã có chuyển biến tốt đẹp, Lâm Lan không ngừng khuyên nhủ nàng, cho nàng những hi vọng tươi sáng, tâm tình Kiều Vân Tịch từ trong u tối dần dần sáng lạn.

Trên dưới Hầu phủ lúc đầu còn hoài nghi Lâm Lan, hiện tại không thể không bội phục y thuật của nàng, xem ra ở dân gian cũng có cao nhân.

"Lâm Lan, ta trò chuyện với đứa nhỏ, nó có thể nghe thấy thật sao?" Kiều Vân Tịch nhìn Lâm Lan ngạc nhiên.

"Sách cổ viết đúng như vậy, đứa nhỏ trong bụng mẹ không chỉ ngủ cả ngày, ba tháng đã bắt đầu có tri giác, sách cổ viết khi có thai thì người mẹ không nên "con mắt không nhìn điều độc ác, tai không nghe dâm thanh, miệng không nói lời độc địa...", mẫu tử tâm linh tương thông, đứa bé có thể cảm nhận được tâm tình người mẹ, cho nên phu nhân nhất định phải cố gắng vui vẻ, như vậy sau này sinh hạ em bé tính cách sẽ vui tươi hơn, phu nhân nên thường xuyên trò chuyện với đứa bé, kể chuyện hay hát cho đứa bé nghe." Lâm Lan cười khẽ nói.

Kiều Vân Tịch cảm thấy rất mới lạ, có vẻ trầm tư nói: "Trước đây ta cả ngày ủ rũ, có phải đứa bé sẽ không vui?"

Lâm Lan cười giỡn nói: "Có lẽ như thế, cho nên bây giờ nên đền bù cho em bé mới tốt."

Kiều Vân Tịch vội vàng gật đầu, sau đó nói: "Nhất định rồi, ta sẽ không bao giờ nghĩ đến những chuyện phiền lòng nữa."

"Nghĩ như vậy là được rồi." Lâm Lan cười nó, thật ra thì dụ dỗ Kiều Vân Tịch rất đơn giản, nàng ta coi trọng sinh mạng của đứa nhỏ hơn cả mạng sống bản thân, chỉ cần có lợi cho đứa nhỏ thì sẽ ngay lập tức nghe theo.

Phương Hủy vẫn theo thực đơn Lâm Lan đưa hằng ngày để chuẩn bị cơm nước, hôm nay không nhịn được hỏi tới: "Lý phu nhân, thực đơn này, rau dưa trái cây khá nhiều, món mặn lại hơi ít, có thể..."

Lâm Lan cười một tiếng: "Ngươi chớ lo lắng, chất dinh dưỡng cần thiết đều có, ăn nhiều trái cây thì da dẻ đứa nhỏ mới tươi mịn, trong rau cũng có nhiều chất dinh dưỡng, món nhiều chất bổ quá nên ăn vừa phải tránh đứa nhỏ quá lớn, đến khi đẻ sẽ phải chịu đau đớn."

Cổ đại không có điều kiện sinh mổ cho nên chuyện sinh con rất nguy hiểm, nhất là nữ nhân phú quý thế này, phần lớn sống an nhàn sung sướng, một khi có thai, người trong nhà gần như tôn làm "Phật sống", luôn tẩm bổ quá mức, ăn rất nhiều đồ béo, nhiều chất đạm, thật sự là sai lầm, nếu vận khí tốt, thai nhi không quá lớn thì có thể sinh nở thuận lợi, nếu khó sinh thì gần như là đặt chân vào quỷ môn quan, nói không chừng không rút được chân về. Cho nên nàng căn cứ tình hình thân thể Kiều Vân Tịch rồi cho thực đơn ăn uống, kế tiếp còn dạy Kiều Vân Tịch vận động, điều chỉnh vị trí thai nhi.

Lúc này Phương Hủy mới cười hì hì nói: "Lý phu nhân nói rất đúng, nô tỳ liền đưa thực đơn cho phòng bếp để phòng bếp làm theo mỗi ngày."

Kiều Vân Tịch nghe nói lúc sinh nở rất đau đớn, trong lòng liền run sợ, vợ trước Hầu gia vì khó sinh mà chết, sinh ra bóng ma trong lòng nàng.

Lâm Lan nhìn vẻ mặt lo sợ của Kiều Vân Tịch hiểu là nàng sợ lúc sinh đẻ, chuyện vợ trước Hầu gia nàng cũng nghe qua, khó trách Kiều Vân Tịch hoảng hốt như vậy, liền an ủi: "Phu nhân đừng quá lo lắng, ta sẽ tận lực giúp phu nhân điều chỉnh trạng thái thân thể tốt nhất, đến lúc đó nhất định có thể thuận lợi sinh nở."

"Vạn nhất điều chỉnh không thuận lợi? Vạn nhất khó sinh thì sao bây giờ?"

Kiều Vân Tịch sợ hãi. Ngân Liễu đứng một bên nói: "Hầu phu nhân, có phu nhân nhà ta ở cạnh ngài đừng lo lắng, ban đầu tỷ tỷ của nô tỳ khó sinh, may nhờ phu nhân giúp cho nên mẹ con đầu bình an."

Kiều Vân Tịch nghe vậy liền nắm lấy tay Lâm Lan: "Lâm Lan, cô có thể ở đây tới khi ta sinh xong không?"

Lâm Lan làm ra vẻ khó xử nói: "Dĩ nhiên ta muốn giúp phu nhân, nhưng là... sợ bên Lý gia sẽ nhanh chóng ép ta rời khỏi đây."

Mặt Kiều Vân Tịch biến sắc, oán giận nói: "Lý lão gia thật quá đáng, có câu, thà hủy mười ngọn miếu, không hủy một cuộc hôn nhân, huống chi Lý công tử đối với phu nhân toàn tâm toàn ý, lão ta lại khư khư cố chấp là sao chứ."

"Phu nhân, chú ý cảm xúc, đừng dọa đứa nhỏ." Lâm Lan thấy nàng động khí liền nhắc nhở. Kiều Vân Tịch hít thở sâu hai cái, đem sự tức giận đẩy ra khỏi người.

Đêm nay, Tĩnh Bá Hầu Chu Tín trở về nhà, trông thấy Phương Hủy đang dìu phu nhân đi lại trong phòng, lập tức kinh hãi: "Phu nhân, nàng đứng dậy được rồi sao?"

Một tay Kiều Vân Tịch khẽ xoa xoa bụng, tay còn lại chống eo, cười nói: "Lâm Lan nói thân thể thiếp đã khá, mỗi ngày nên đi lại vài bước, không nên nằm một dây."

Hầu gia phất tay một cái, ý bảo Phương Hủy lui ra, tự mình dìu phu nhân ngồi lên giường, nhíu mày nói: "Có cần mời Vương ngự y tới xem qua chút không?"

Kiều Vân Tịch lắc đầu mỉm cười: "Thân thể thiếp, thiếp biết rõ thế nào, quả nhiên là mỗi ngày một khá hơn, Hầu gia, người xem, bụng thiếp lại lớn hơn một chút, Lâm Lan nói, đứa bé của chúng ta rất ổn."

Bàn tay Hầu gia ôn nhu sờ trên bụng vợ mình, cười ha ha nói: "Quả nhiên lớn hơn rất nhiều."

Kiều Vân Tịch mỉm cười, nhẹ nói: "Lâm Lan nói, chỗ này là một đứa bé trai."

Ánh mắt Hầu gia sáng lên, có chút kích động nói: "Thật không?"

Kiều Vân Tịch ngượng ngùng gật đầu: "Lâm Lan nói là như vậy."

Bàn tay Hầu gia đặt trên bụng Vân Tịch khẽ run, cẩn thận di chuyển như sợ mình sẽ làm đứa bé bên trong giật mình: "Thật tốt quá, tổ tông phù hộ, Chu gia chúng ta có người nối dõi rồi."

Kiều Vân Tịch nhìn Hầu gia cao hứng, cười nói: "Cũng nên cám ơn Lâm Lan, cực khổ cho nàng ấy."

Hầu gia nhìn chằm chằm vào bụng phu nhân mình cười ha ha nói: "Nên làm, nên làm."

"Lâm Lan cũng thật vất vả, chuyện của nàng đã đủ phiền não, lại còn giúp thiếp điều trị, Hầu gia, chúng ta nên giúp nàng một chút mới phải."

Kiều Vân Tịch có ý nhắc nhở. Hầu gia thu lại nụ cười, trầm ngâm nói: "Đây là chuyện Lý gia, chúng ta không nên nhúng tay, huống chi trong chuyện này có liên quan nhiều vấn đề..."

"Thiếp mặc kệ những thứ gì gì đó, đứa bé của chúng ta là nhờ Lâm Lan mới giữ được, thiếp nhất định phải báo đáp nàng." Kiều Vân Tịch làm nũng nói.

Hầu gia bật cười, an ủi: "Ta không nói không giúp, coi nàng kìa."

Kiều Vân Tịch nghe Hầu gia nói vậy liền cao hứng trở lại, vùi đầu vào ngực Hầu gia, nhỏ nhẹ nói: "Vậy phải làm thế nào đây?"

Hầu gia nghĩ ngợi nói: "Không phải nàng có giao hảo với Tam hoàng tử phi sao? Mấy ngày nữa là đại thọ của mẫu thân, lúc đó nàng ấy nhất định sẽ tới, nàng không cần nói gì cả, chỉ cần làm bộ vô tình nói danh tiếng Lý công tử hiện tại rất lớn, mọi người nên giao hảo cùng hắn."

Kiều Vân Tịch không hiểu gì, có chút thất vọng nói: "Như vậy được không?"

Hầu gia sủng nịch vuốt tóc nàng: "Nàng không tin vi phu sao?"

Ngày hai mươi sáu tháng tám, phủ Tĩnh Bá Hầu mừng đại thọ sáu mươi lão phu nhân. Tam hoàng tử phi Chương Thị chúc thọ xong liền nhìn thấy Kiều Vân Tịch. Kiều Vân Tịch liền đem ý tứ Hầu gia nói cho Chương Thị nghe, lại khen ngợi Lâm Lan hết lời, Chương Thị nghe xong như có điều suy nghĩ.

Đêm đó, Chương Thị nói chuyện với Tam hoàng tử: "Điện hạ, ngài nói xem, hiện tại khắp kinh thành lan tràn tin đồn mà tại sao bên Ngụy đại nhân lại không có phản ứng gì? Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã có chuyện ầm ĩ rồi, có phải là có điểm gì khác lạ không?"

Tam hoàng tử nghe xong, rạng sáng ngày hôm sau liền đi Đông cung. "Thái tử điện hạ, thần đệ cho là chúng ta cần xem lại một chuyện."

Thái tử kinh ngạc nói: "Đệ cứ nói."

"Ý của thái tử là nhân hôn sự này định lôi kéo Ngụy đại nhân nhưng thần đệ nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này có chút không ổn, vạn nhất mục tiêu của tứ đệ không phải là Lý đại nhân mà là Lý công tử thì sao? Tài danh Lý công tử vang truyền khắp nơi, thi hương tới, nếu Lý công tử đoạt trạng nguyên... Huống chi, Lý công tử cùng Trần công tử Trần gia, Ninh công tử Ninh gia giao tình sâu dậm... Thần đệ cho là, Ngụy đại nhân không thể bằng Lý công tử, hơn nữa, hôm nay Lý đại nhân cùng Lý công tử bất hòa, cho dù Lý công tử cưới thiên kim Ngụy đại nhân, chỉ sợ trong lòng không thoải mái, nói không chừng còn sinh oán hận, cố ý đối nghịch với Lý đại nhân, đây chẳng phải là thỏa mãn tâm nguyện tứ đệ sao?"

Tam hoàng tử một đêm không ngủ suy nghĩ, phu nhân Tĩnh Bá Hầu sẽ không vô duyên vô cớ nói cho Chương Thị những điều này, chỉ sợ Tĩnh Bá Hầu nghe được tin tức gì, hoặc là phỏng đoán được mưu đồ của người khác, Tĩnh Bá Hầu này vốn kín đáo cẩn thận, khôn khéo vô cùng.

Thái tử im lặng, vốn tưởng rằng nắm chắc phần thắng, nhưng những lời tam đệ nói khiến hẳn phải suy tính lại, càng nghĩ càng cảm thấy lời tam đệ nói có lý. Hiện tại các quan văn có khuynh hướng theo hắn, nhưng quan võ thì lại theo phe tứ đệ, cho nên hắn muốn mượn cơ hội lung lạc Ngụy đại nhân, Binh Bộ Thượng Thư tuổi tác đã cao, Ngụy đại nhân rất hi vọng được ngồi vào vị trí này, nhưng vạn nhất ăn trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, không thể để cho người khác chiếm được tiện nghi, không được, không thể được... Thái tử lắc đầu.

Tam hoàng tử lẳng lặng đứng nhìn, hắn biết thái tử cần suy tính. "Theo đệ thấy, phải làm thế nào?"

Một lúc sau, thái tử dò hỏi.

"Thần đệ cho là, sự tình phát triển vượt khỏi dự trù của chúng ta, không nắm chắc thì không làm, chi bằng thái tử cho Lý Minh Doãn một cái chân tình, thành toàn cho hắn, để cho hắn cảm kích thái tử, đến lúc đó lại thêm chút lung lạc, Lý Minh Doãn nặng nhất tình nghĩa, đến lúc đó có khi nào lại không vì thái tử điện hạ mà hết sức? Hơn nữa, thần đệ nghe nói cô gái nông thôn kia y thuật rất cao, ngự y đều nói thai nhi không giữ được, riêng nàng lại bảo toàn được, người như thế, nói không chừng cũng hữu dụng."

Thái tử chấp nhận, gật đầu: "Tam đệ nói rất đúng."

Ngày đó lâm triều xong, thái tử cố ý gọi Lý Kính Hiền lại: "Lý đại nhân, có câu bổn cung phải nhắc nhở ngươi, hôm nay chuyện nhà ngươi làm dư luận xôn xao, nếu truyền đến tai phụ hoàng, e chừng phụ hoàng sẽ không thoải mái."

Lý Kính Hiền sợ hãi, hắn vì có chút tài mọn nên được Thánh Thượng trọng dụng, nếu để người mất hứng thì không thể kể được hậu quả. "Chuyện Ngụy gia cứ định như vậy đi."

Thái tử nhàn nhạt nói một câu, liền đó chắp tay sau lưng rời đi. Lưu lại Lý Kính Hiền đang toát mồ hôi hột, tâm trạng hoảng loạn, cái này gọi là vừa đắc tội thái tử, vừa chọc giận Thánh thượng, ầm ĩ lần này...

Lâm Lan không nghĩ tới, Kiều Vân Tịch cũng không nghĩ tới, chỉ dựa vào vài câu nói bâng quơ của Hầu gia đã giải quyết được một mối phiền toái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK