Lâm Trí Viễn nhìn người trong ngực, cảm khái ngàn lần vạn lần: "Đa tạ phu nhân hiểu và thông cảm, chuyện cũ đã qua, ta cũng chỉ có thể làm được điều này cho Thẩm Thị."
Lâm Lan nghẹn họng tới giờ Tý, Lý Minh Doãn mới chậm rì về đi nghỉ. Đang muốn vén màn thì màn đã bị vén lên
Lâm Lan ngồi dậy, ném chăn gối xuống ghế dựa, sau đó không thèm nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt quẳng một câu: "Tối nay chàng ngủ đó."
Nói xong chui vào giường nằm xuống. Lý Minh Doãn ngớ người nhìn cánh màn còn rung rinh, thế này là sao? Là giận hắn ngủ muộn? Hay giận hắn đi gặp cha vợ?
Lý Minh Doãn sờ sờ lỗ mũi, cười hắc hắc tới trêu chọc: "Lan Nhi..."
Lâm Lan quay mặt vào trong, nhấm nhẳng nói: "Tâm tình ta không tốt, đừng phiền ta."
Lý Minh Doãn cười tươi, ôn tồn dụ dỗ: "Phu nhân vì chuyện gì phiền não, mau nói cùng vi phu, trời sập xuống, vi phu thay nàng chống đỡ." Lý Minh Doãn vừa nói vừa lên giường, ôm lấy nàng.
"Tránh ra, tránh ra, ta phiền là chàng đấy, chàng tránh xa..." Lâm Lan lắc lắc thân thể không để cho hắn nhích tới gần.
"Nguyên lai là ta chọc cho Lan Nhi mất hứng, ta nhận kiểm điểm. Ta nhận lầm, có điều, có thể đổi phương thức trừng phạt không? Ngày lạnh thế này, một người ngủ không ấm áp, nào nào, nàng đánh ta đi, còn chưa hết giận, nàng cắn ta đi." Lý Minh Doãn dụ dỗ nàng, đưa cánh tay tới bên miệng nàng.
Lâm Lan không suy nghĩ, liền cắn một cái, lại không nỡ mạnh miệng, lại vuốt vuốt tay hắn, sau đó trùm chặt chăn không để ý tới hắn. Lý Minh Doãn cười thầm, Lan Nhi vẫn đau lòng hắn, liền lớn gan ôm lấy nàng: "Nào nào, ta xem Lan Nhi buồn bực cái gì nào."
Lâm Lan nhăn nhó, cuối cùng không chịu được sức của hắn, không thể làm gì khác là nằm yên, người này, hơn nửa năm không gặp, khí lực lớn hơn rất nhiều.
"Lan Nhi nhất định là đang phiền não, đó là làm sao Lâm Tướng quân lại đáng ghét như thế chứ? Cho dù thế nào, cho dù lý do gì đi nữa thì sao? Có thể làm cho người chết sống lại? Có thể quay ngược thời gian? Làm lại từ đầu? Không thể, vì vậy có thể dễ dàng tha thứ cho ông ta sao? Không thể, nhưng mà vạn nhất không chống đỡ được thì phải làm thế nào bây giờ? Chẳng phải là tiện nghi cho ông ta? Cho nên, nàng đang rất phiền não. Ta nói có đúng không nào?" Lý Minh Doãn cười khẽ mà nói.
Lâm Lan tức giận lườm hắn một cái: "Sai, ngay từ đầu, ta đã nói là không tha thứ cho ông ta, tuyệt không tha thứ, vĩnh viễn không tha thứ."
"Được rồi, nàng nói không tha thứ thì không tha thứ, để cho ông ấy hối hận cả đời đi. Ai bảo ông ấy dễ tin lời người khác, ai bảo ông ấy không động não, ai bảo ông ấy nhanh như vậy đã cưới vợ mới, đáng đời ông ấy, gieo gió gặt bão, không có kết quả tốt... " Lý Minh Doãn theo lời Lan Nhi nói.
Lâm Lan hừ lạnh: "Trước mặt ông ta không thấy chàng nói vậy, khẳng định trong lòng chàng không nghĩ như thế."
"Sao có thể chứ? Ta thật sự nghĩ như vậy." Lý Minh Doãn hô.
"Ai tin chàng." Lâm Lan liếc mắt, lầu bầu nói.
"Aiz! Nàng nói xem, làm sao mạng hai chúng ta kém vậy? Đều có cha kỳ quái không tưởng tượng nổi, bất quá so sánh, cha nàng còn tốt hơn cha ta nhiều. Cha ta luôn nghĩ làm sao gạt tài, gạt sắc, biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, không thể tha thứ, còn cha nàng, sai ở chỗ không tìm hiểu rõ ngọn nguồn. Nhưng nếu đổi là ta, cho dù biết đại tỷ của mình không phải là người tốt, cũng không thể nào nghĩ được chị ruột của mình lại mang chuyện sinh tử ra lừa gạt mình. Ta đã nghe đại ca nàng nói, năm đó mất mùa, đúng là đã chết rất nhiều người, dùng từ người chết khắp nơi để hình dung cũng không quá đáng, trong tình huống như vậy, cha nàng tin lời đại cô mà nói... cũng là có khả năng." Lý Minh Doãn bình tĩnh mà xem xét.
Lâm Lan buồn bực: "Chàng còn nói sẽ đứng bên cạnh ta, chàng nghe chàng nói đi, đều là hướng về ông ta."
Lý Minh Doãn cười nói tiếp: "Ta không hướng về ông ấy, chỉ là phân tích đứng trên góc độ người ngoài thôi."
"Theo như lời chàng nói, ông ta có thể sửa lại sao? Nếu ông ta biết thê tử cùng hai con mất, dù gì cũng nên giữ đạo hiếu với mẹ ta một năm! Đây là tối thiểu, nhưng ông ta có làm không? Chưa tới mấy tháng đã cưới vợ mới, đây gọi là gì? Cái này gọi là không có tim không có phổi, bạc tình phụ nghĩa, mẹ ta chịu khổ sở thật không đáng giá." Lâm Lan kích động phản bác.
Lý Minh Doãn cười khổ: "Nàng cũng biết Lâm Tướng quân hồi hương thăm người thân thời gian không dài, lập tức phải trở về biên quan, sa trường huyết chiến, đao kiếm không có mắt, nàng cũng đã chứng kiến, không ai đoán được khi nào mình da ngựa bọc thây, Lâm Tướng quân cũng là vì lưu lại cho Lâm gia người nối dõi, ý nghĩ này không đáng trách!"
Lâm Lan bật dậy, hết sức nghiêm túc hỏi hắn: "Ta hỏi chàng, nếu như đổi chỗ, người chết là ta, chàng cũng vì người nối dõi Lý gia, đi cưới người khác sao?"
Lý Minh Doãn vội nói: "Sao có thể so sánh hai việc này, nàng cùng ta trải qua bao nhiêu thử thách, đời này ta chỉ có một thê tử là nàng, trừ nàng, ta không cần bất kỳ người nào, bất kể là lý do gì, ta cũng sẽ không tìm người khác."
"Được rồi, vậy chàng cảm thấy ta có thể tha thứ cho ông ta sao?" Lâm Lan tức giận mà nói.
Lý Minh Doãn kéo nàng vào trong ngực, buồn bã cảm khái: "Lan Nhi, thế gian này, có đôi vợ chồng ân ái như ta và nàng thật sự rất hiếm. Trong lòng chúng ta chỉ có đối phương, thậm chí người đó còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Lan Nhi, chúng ta may mắn, có thể sống với người mình yêu, nhưng cõi đời này, tuyệt đại đa số vợ chồng, bọn họ kết hợp chỉ là vì hoàn thành nhân sinh đại sự, nối dõi tông đường, giữa bọn họ tương kính như tân, có thể tương cứu trong lúc hoạn nạn đã coi như tốt rồi, thậm chí, đồng sàng dị mộng, tam thê tứ thiếp cũng là bình thường. Nàng cho là Lâm Tướng quân bạc tình phụ nghĩa, ta chỉ có thể nói, có lẽ ông ấy yêu mẫu thân nàng không đủ sâu, có lẽ tình cảm ông ấy đối với mẫu thân nàng chỉ là tỉnh cảm trượng phu đối với thê tử, ta không có ý nói là ông ấy đúng, nhưng ở trong mắt đại đa số người, là có thể lý giải."
Lâm Lan đột nhiên cảm thấy rất đau xót, nàng không phải không thừa nhận, Minh Doãn nói rất có đạo lý, thời phong kiến, nữ nhân tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Trượng phu chết, nếu tái giá sẽ bị thế nhân phỉ nhổ, ngược lại, nam nhân tam thê tứ thiếp lại là chuyện đương nhiên, nam nhân vợ chết, có thể tái giá, ngươi không lập gia đình, người ta lại thay ngươi gấp gáp, thật sự là quá không công bình, thật là tà ác, nhưng sự thật là nàng đang ở trong thời đại này. Người trong ngực đột nhiên không nói gì, Lý Minh Doãn cúi đầu xuống, ngón tay thon dài nâng cằm nàng lên, nhìn vào đôi mắt sầu não kia.
Lý Minh Doãn thấp giọng: "Người khác nghĩ thế nào, chúng ta bất kể, ta chỉ biết là, cuộc đời này có nàng là đủ. Một đời một thế một người, không dễ dàng gì, cho nên, ta sẽ vô cùng quý trọng."
"Minh Doãn... " Lâm Lan khổ sở, nàng thật sự cảm động!
Thật không dễ dàng, đây là may mắn cỡ nào, cho nàng gặp gỡ một người như vậy, một người hiểu mình, yêu thương mình.
Lý Minh Doãn yêu thương xoa xoa má nàng, ánh mắt ôn nhu như chảy ra nước: "Lan Nhi, đừng khổ sở, ta nghĩ tâm nguyện lớn nhất của mẫu thân nàng, không phải là vợ chồng đoàn tụ, mà là nàng và đại ca nàng sống hạnh phúc. Nếu bà dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ rất vui mừng."
Lâm Lan dụi đầu vào khuỷu tay của hắn, ánh mắt đầy chua xót, mẫu thân, nếu như người ở dưới suối vàng biết được, người có tha thứ cho ông ta không?
Lý Minh Doãn vỗ về mái tóc nàng, ôn hòa: "Lan Nhi, đừng tự làm khó chính mình, bất luận nàng quyết định thế nào, ta đều ủng hộ nàng."
Lâm Trí Viễn tác phong quân nhân, hành động nhanh chóng quyết đoán, chưa tới hai ngày, tin truyền ra, đã tìm được Lâm Sơn, đồng thời còn bắt được kẻ bắt cóc Lâm Sơn, theo kẻ bắt cóc khai báo, là Tần gia ra lệnh làm như vậy, Lâm Trí Viễn mang theo lời khai bẩm báo lên, thỉnh cầu Hoàng thượng làm chủ. Đồng thời ném ra một trái bom hạng nặng, nhị thiếu phu nhân Lý gia Lâm Lan, chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của ông.
Kinh thành nhất thời xôn xao, mọi người đều biết vợ Lý Minh Doãn là một thôn phụ vô danh, hôm nay đột nhiên trở thành nữ nhi thất lạc nhiều năm của Định Quốc Tướng quân, thiên kim tiểu thư, chuyện ly kỳ như thế, người nào có thể không chấn kinh, người nào có thể không hiếu kỳ, có phải là tin vịt không?
Lâm Lan biết được chuyện này, tức sùi bọt mép, khá lắm lão già kia, đột nhiên tặng nàng một chiêu tiền trảm hậu tấu, ông ta trước chiêu cáo thiên hạ, nếu như nàng kiên trì không nhận phụ thân, chẳng phải bị nói thành bất hiếu? Lão già kia muốn dùng dư luận tạo áp lực bức bách nàng đi vào khuôn khổ sao? Lâm Phong cũng nghe được tin này, vội vàng từ Tây Sơn đại doanh chạy tới.
"Muội tử, thế này là sao?" Lâm Phong nóng nảy, mới một ngày, trong doanh đã truyền khắp, tất cả mọi người tới hỏi hắn có phải thật như thế không, hắn không biết nên trả lời như thế nào.
Lâm Lan phẫn nộ: "Đừng để ý đến ông ta, ông ta thích nói thế nào thì nói, người cha này, ta không nhận."
"Nhưng mà... Như vậy cũng không phải là biện pháp..." Lâm Phong khổ sở nói.
Lâm Lan cắn răng: "Ông ta không nên ép người quá đáng, bằng không, đừng trách ta trở mặt."
"Việc này, muội phu nói thế nào?"
Lâm Lan nghiến răng: "Không biết, chàng đi phủ Tướng quân rồi, ta thật không hiểu nổi, không phải ông ta cũng có nhi tử rồi sao, vì sao nhất định phải đến quấy nhiễu chúng ta? Làm như ông ta quan tâm chúng ta lắm, ai muốn ông ta quan tâm, ai cần ông ta quan tâm."