Lần này, Lâm Lan hết sức cảm động, đều nói dệt hoa trên gấm dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó khăn, bọn họ ở bên cạnh nàng lúc khó khăn nhất, thời điểm cần nhất lại trợ giúp, phần ân tình này không phải một chữ có thể trả ơn lại. Lâm Lan cũng biết chuyện này cũng không phải một thời ba khắc là có thể giải quyết, cần một quá trình, việc của Minh Doãn theo như nàng phân tích, thuận lợi thì ít nhất là hơn một tháng, không thuận lợi thì có thể phải mất vài tháng. Cho nên, lúc này nàng chỉ có thể kiên nhẫn đợi chờ.
Ngày thứ ba, quản gia ở đối diện tiệm tơ lụa Diệp Thị tới mời Lâm Lan. Trần Tử Dụ ở đây, theo tin tức Trần Tử Dụ hỏi thăm được, ngày thứ hai vào thiên lao, Lý Kính Hiền chủ động thừa nhận khi mình nhậm chức ở Thiên Tân có nhận hối lộ của đám thương nhân, vì bọn họ muốn được nâng đỡ, còn về phần những tội trạng khác trong bản tố cáo của Ngự sử Dương đại nhân, liều chết không nhận. Thánh thượng sai người tiếp tục điều tra.
Diệp Đức Hoài buồn bực nói: "Nếu không phải vì Minh Doãn, ta sớm đem tất cả chứng cớ đưa đến Hình bộ đại đường, con mẹ nó, giờ thì còn phái giúp thằng già khốn kiếp chùi đít, con mẹ nó, thật uất ức."
Trần Tử Dụ nói: "Đại cữu gia, chỉ tội nhận hối lộ cũng đủ khiến Lý lão gia tội lớn rồi, thật ra thì làm quan có mấy người trong sạch, trong lòng mọi người đều biết rõ, Thánh thượng cũng không phải là không biết, có điều mắt nhắm mắt mở thôi, chỉ cần ngươi không bị người bắt được nhược điểm, triều đình ta lại trị tham nhũng chưa nghiêm, bằng không, Lý lão gia nhận hối lộ một triệu lương, không chỉ tính mạng lão khó giữ, còn có thể liên lụy cửu tộc. Lần này, Lý lão gia không chết cũng phải lột da."
Lâm Lan hỏi: "Cậu cả, cậu có nắm chắc không để cho Hình bộ tra ra những chứng cớ phạm tội khác của cha chồng cháu chứ?"
Diệp Đức Hoài chắc chắn nói: "Cháu dâu, cháu cứ yên tâm đi, những chuyện này, cậu sớm đã sắp xếp xong xuôi. Đồ trong mật thất ở Thiên Tân cậu cũng cho đem ra ngoài hết rồi, cho dù Hình bộ tra được tòa nhà ở Thiên Tân cũng chỉ còn là một tòa nhà trống rỗng, không có gì quan trọng."
Lâm Lan vâng dạ: "Như vậy cũng tốt."
Trần Tử Dụ nói: "Chị dâu, chuyện đại ca, ta sẽ hết sức chu toàn. Bùi học sĩ đã họp tất cả quan viên Hàn Lâm viện, chuẩn bị dâng tấu cầu tình cho đại ca."
Diệp Đức Hoài nói: "Ta cũng sai người sang quan hệ bên Hình bộ rồi, Minh Doãn ở trong nhà lao sẽ không phải chịu ủy khuất."
"À, đúng rồi, hôm nay còn có một tin tức tốt, Bình Nam đại quân cùng Tây Bắc đại quân đang ở Điền Tây, Lũng Hữu, đã đánh bại Thổ Phiên, Thổ Phiên thương vong thảm trọng, cộng thêm chư vương bên trong Thổ Phiên làm phản, Thổ Phiên nội ưu ngoại hoạn, đã rút quân rồi." Trần Tử Dụ lại nói.
Lâm Lan mừng rỡ: "Vậy có phải anh tôi cùng Ninh Hưng huynh đệ sẽ trở về?"
Trần Tử Dụ cười nói: "Chiến báo là cách kinh thành tám trăm dặm, Bình Nam đại quân đã khải hoàn trở về, đoán chừng, nhiều nhất hơn tháng là có thể về tới kinh thành."
"Thật tốt quá, Bình Nam đại quân giải quyết chi loạn Miêu Cương lại thắng lớn Thổ Phiên, Thánh thượng nhất định cực kỳ vui mừng, đối với Minh Doãn cũng có ích lợi rất lớn." Lâm Lan vui vẻ nói.
"Đúng là như thế, cho nên nói, lần này đại ca đi quân cờ rất đúng lúc." Trần Tử Dụ cười nói.
Diệp Đức Hoài ha ha cười một tiếng, vỗ tay nói: "Bởi vì cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hoà, Minh Doãn nhất định sẽ thuận lợi vượt qua lần này."
Nhắc tới cũng kỳ quái, Lý Kính Hiền tại triều làm quan nhiều năm, cũng coi là đức cao vọng trọng, nhưng từ khi xảy ra chuyện, những người nói giúp lão hầu như không thấy, ngược lại, văn võ quan viên rối rít dâng tấu cầu tình cho Minh Doãn, không chỉ trên triều đình mà còn xôn xao cả hậu cung.
Trong chuyện này, có ít người là xuất phát từ quan hệ cá nhân, hoặc là bị người nhờ vả, hoặc là thật sự yêu quý nhân tài. Dĩ nhiên cũng có người mang ý đồ khác, Thái tử cùng Tứ Hoàng tử muốn thừa cơ hội này lôi kéo Minh Doãn về phe mình.
Ngày hôm đó Kiều Vân Tịch cho người báo tin, nói trong cung truyền ra tin tức, Hoàng Thượng chuẩn bị xử trí hai vị đại nhân Công bộ cùng Hộ bộ.
Lâm Lan vội vàng đi Diệp phủ, Diệp Đức Hoài cũng đã nhận được tin tức từ Hình bộ, Hình bộ dựa mức độ phạm tội đã cân nhắc đưa lên hình phạt, còn lại chờ Thánh thượng phán quyết. Công bộ Thượng Thư Ngu đại nhân, bởi vì tham ô ngân lượng xây dựng hành cung Tây Sơn, ngân lượng xây kênh đào, có lẽ xử tội chết, còn Lý Kính Hiền chẳng qua chỉ thu nhận hối lộ, tính chất có chỗ không giống nhau, có thái độ nhận tội, có thể lưu vong Mạc Bắc lạnh lẽo, chung thân không được trở về Trung Nguyên.
Lâm Lan phải cảm thán, Công bộ đại nhân quả thực ngu xuẩn, bạc nào không tham, lại tham bạc Hoàng đế xây dựng hành cung, bạc hoàng gia mà ông cũng dám tham, không phải muốn chết sao? "Vậy còn Minh Doãn cùng Minh Tắc?"
Lâm Lan quan tâm chính là an nguy Minh Doãn, hình phạt thời cổ đại thật khiến người ta đau đầu, một người phạm sai lầm, toàn gia chịu tội.
Diệp Đức Hoài nói: "Vẫn chưa đưa ra hình phạt với Minh Doãn và Minh Tắc, nói là Thánh thượng chỉ xử trí Lý Kính Hiền."
Lâm Lan thở phào nhẹ nhõm, như thế xem ra, Thánh thượng không có ý định trị tội Minh Doãn, đúng như Minh Doãn tiên đoán, cùng lắm là cách chức hắn.
Diệp Đức Hoài nhìn Lâm Lan thời gian này bôn ba, người gầy hẳn đi, thương yêu nói: "Cháu dâu, chuyện sẽ nhanh có kết quả, cháu cũng có thể bớt lo lắng rồi, cố gắng nghỉ ngơi một chút, nếu không, Minh Doãn được ra ngoài, nhìn thấy cháu tiều tụy như vậy, nó đau lòng lắm."
Lâm Lan mỉm cười: "Đa tạ cậu quan tâm, tinh thần Lâm Lan rất tốt! Cháu về nói cho đại tẩu, để cô ấy cũng đỡ lo."
Đinh Nhược Nghiên nghe được tin kia, trong lòng đại hỉ cùng lo lắng, hỉ chính là, Minh Doãn cùng Minh Tắc sẽ không có gì đáng ngại, lo chính là, cha chồng lưu vong Mạc Bắc, cả đời này không được về, Lý gia,... Lý gia suy bại rồi.
"Chuyện này đừng vội nói cho lão thái thái, bệnh của bà mới thuyên giảm chút ít." Đinh Nhược Nghiên cố kỵ nói.
"Vâng, đợi Minh Doãn cùng đại ca về rồi nói sau." Lâm Lan cười nói.
Diêu mama hoang mang rối loạn đi tới bẩm: "Đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân, không xong rồi."
Nụ cười biến mất trên môi Lâm Lan, nàng trầm giọng nói: "Nhỏ giọng một chút, chớ kinh động lão thái thái."
Đinh Nhược Nghiên nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Diêu mama nói: "Lưu di nương, không thấy Lưu di nương đâu..."
Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên đại biến: "Cái gì gọi là không thấy?"
"Ngày hôm nay Lưu di nương nói muốn ăn quả hạch đào Thấm Phương Trai, gọi Tiễn Thu đi mua, Tiễn Thu đi về, phát hiện Lưu di nương không ở trong phòng, tìm khắp cũng không thấy bóng dáng, lúc này mới tới bẩm báo lão nô, lão nô tra hỏi tất cả hạ nhân, Thúy Bình nói, đại khái là thấy Lưu di nương ra cửa, lúc ấy có hỏi, Lưu di nương chỉ nói, trong phòng buồn bực, muốn ra ngoài hóng mát, Thúy Bình muốn theo Lưu di nương nhưng Lưu di nương không cho đi theo." Diêu mama nói một hơi.
Đinh Nhược Nghiên vội la lên: "Di nương đang có bầu, không đi xa được, bà mau dẫn người ra ngoài tìm xem, sợ là ngã ở đâu không dậy nổi."
Diêu mama trả lời: "Lão nô đã sai người tìm kiếm khắp nơi."
Lâm Lan nghĩ ngợi nói: "Thúy Bình nói mới nhìn thấy Lưu di nương, Lưu di nương là phụ nữ có thai, có thể đi bao xa? Nếu chỉ ra ngoài chút thì sớm đã trở lại."
"Ý của đệ muội là?" Đinh Nhược Nghiên do dự nhìn Lâm Lan, nàng mơ hồ đoán được ý Lâm Lan, chẳng qua là, điều này sao có thể?
Lưu di nương đang mang thai hài tử cha chồng kia mà! Lâm Lan mấp máy miệng, giương mắt nói: "Diêu mama, bà dẫn người đi tìm, ta ra ngoài một chuyến."
Lâm Lan gọi Văn Sơn, để cho hắn đánh xe nhanh chóng tới đường lớn thành Nam. Lúc này cửa hàng hai bên phố đã đóng cửa, tới một cửa hàng, Lâm Lan gọi Văn Sơn dừng xe.
"Phu nhân, người tới thật đúng lúc, tiểu nhân đang định đóng cửa, xin hỏi phu nhân muốn mua gì?" Một tiểu nhị cười hì hì hỏi.
Lâm Lan nói: "Xin hỏi, cửa hàng này các vị thuê hay là của mình."
Tiểu nhị nói: "Trước kia là thuê, có điều, hôm kia, chưởng quỹ chúng ta đã mua lại rồi."
Văn Sơn tìm chỗ để xe xong, đi tới: "Nhị thiếu phu nhân, đây là...."
Lâm Lan giơ tay lên ngăn lại câu hỏi của hắn, cười nói: "Không quấy rầy nữa."
Dứt lời, trở lại xe ngựa, Văn Sơn không hiểu gì, đành đánh xe đi. Xem ra Lưu di nương sẽ không trở về rồi, lão cha già lén mua cho Lưu di nương một tòa nhà cùng hai gian cửa hàng, tòa nhà kia đã bị quan phủ niêm phong, quan phủ tìm được từ bên trong một ngân phiếu một triệu lượng bạc.
Hai gian cửa hàng này tránh được một kiếp, hôm nay lại đổi chủ, không cần phải nói, nhất định là Lưu di nương lặng lẽ bán đi, cầm bạc, rời đi.
Lý Minh Doãn lúc trước đã nói, hai cửa hàng này dưới danh nghĩa một vị bà con Lưu di nương. Xem ra, lúc nàng bận rộn nghe ngóng tin tức Minh Doãn, cô ta đã liên hệ với nhà bà con.
Trở lại tiểu viện tử, Lâm Lan cho gọi Tiễn Thu tới hỏi. "Ta hỏi ngươi, Lưu di nương gần đây có đi tìm người nào không?"
Tiễn Thu suy nghĩ một chút, trả lời: "Có, cách đây mấy hôm, Lưu di nương nói, trong thành còn có một nhà thân thích, Lý gia xảy ra chuyện, Lưu di nương sợ thân thích lo lắng, sai nô tỳ đưa một phong thư đi báo tin."
"Ngươi cũng biết phải không, thân thích kiểu gì với Lưu di nương?" Lâm Lan lại hỏi.
"Hình như là biểu ca Lưu di nương."
Đinh Nhược Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Lan, trong lòng biết, mình đoán không sai, tâm tình liền trầm trọng, Lưu di nương là thiếp, chưa nói tới tình cảm vợ chồng với cha chồng, cha chồng gặp rủi ro, Lưu di nương muốn đi cũng là hợp tình hợp lý, nhưng vấn đề là, hài tử trong bụng Lưu di nương là của cha chồng... Lâm Lan nghiêm nghị nói:
"Chuyện này, ngươi không được nói với bất kỳ người nào."
Tiển Thu vội vàng vâng dạ. "Đi xuống đi! Gọi Diêu mama không cần tìm, tất cả mọi người nghỉ ngơi đi! "
Lâm Lan thở dài, đáng tiếc, Minh Doãn không có tiểu đệ nữa rồi.