Mục lục
Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ôn Cẩm Chương khuôn mặt thanh nhã hiện tại lại nghiêm nghị, ánh mắt như mũi tên bén nhọn liếc nhìn Liễu Thục Oánh đang ngồi dưới đất.

Khí tức thay đổi đột ngột, người chung quanh không dám hít một hơi.

Liễu Thục Oánh sửng sốt nhìn Ôn Cẩm Chương trước mắt.

Ông hiếm khi nhìn bà bằng ánh mắt như vậy.


Liễu Thục Oánh bỏ qua vẻ đau đớn trên mặt, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run run, "Cẩm Chương, ông thật sự đánh tôi? Nhiều năm qua, tôi rất vất vả giúp ông chăm sóc con gái lớn, còn làm việc chăm chỉ để lo cho cuộc sống hàng ngày của ông.

Đó là những gì tôi nhận được khi giúp ông quản lý bệnh viện suốt ngày đêm? "
Các bác sĩ và y tá xung quanh đều nhìn Liễu Thục Oánh bằng ánh mắt đồng cảm.

"Ôn viện trưởng, cái tát của ông đúng là quá đáng rồi!"
"Chị Liễu quan tâm ông cùng bệnh viện, chúng tôi đều nhìn thấy.

"
"Ông không phân biệt đúng sai, sẽ làm cho người khác thực sự buồn lòng!"
Ôn Cẩm Chương bình thường là người ôn hòa, dễ nói chuyện, nhưng ông cũng là bị rơi vào tình huống chạm đến ranh giới cuối cùng.

Diệp Uyển Uyển vừa muốn hủy hoại thanh danh của Nguyễn Nguyễn lại vừa muốn làm cho Ôn Nguyễn bị hủy dung, hai việc này rõ ràng đã chọc giận ông rồi!
Nhìn thẳng vào đôi mắt đầy nước mắt, tức giận, bất bình và nhẫn nhịn của Liễu Thục Oánh, Ôn Cẩm Chương nói với vẻ cương nghị, "Nguyễn Nguyễn từng cho Diệp Uyển Uyển mười lăm cây ngân châm, không giống với loại trên thị trường sản xuất, Nguyễn Nguyễn tốn hao tâm tư tìm được bạc trăm tuổi lưu truyền lại từ thời Thanh triều, nó vì Diệp Uyển Uyển mà chế tạo bộ ngân châm này.


"
"Lúc ấy vì không để Diệp Uyển Uyển có gánh nặng trong lòng, cảm thấy bộ ngân châm này quý giá, cố ý căn dặn tôi không nói cho các người biết! Mặt khác, mỗi cái trên ngân châm, đều có điêu khắc một mảnh Tiểu Diệp Tử, biểu đạt dụng tâm của Nguyễn Nguyễn đối với Diệp Uyển Uyển!"
"Nguyễn Nguyễn xưa nay kiêu ngạo, tự cao tự đại, nhưng không hề nghĩ xấu đến Diệp Uyển Uyển, ngược lại chính Diệp Uyển Uyển hết lần này đến lần khác tìm cách hãm hại Nguyễn Nguyễn, tôi lấy làm lạ là tại sao con bé lại có giả tâm này? "
Lời nói của Ôn Cẩm Chương khiến trái tim Liễu Thục Oánh chấn động.

Nà biết Ôn Nguyễn đã đưa cho Diệp Uyển Uyển một bộ kim bạc, lúc đó Diệp Uyển Uyển nói đó chỉ là một cây kim bình thường, bà cũng không nghĩ nhiều, ai ngờ rằng Ôn Nguyễn lại làm nó bằng bạc trăm năm tuổi!
Liễu Thục Oánh sắc mặt ngưng trọng, trong lòng như lửa đốt, không chỉ khó chịu vì Diệp Uyển Uyển dám khiêu khích Ôn Nguyễn, mà còn tức giận vì Ôn Nguyễn trả đũa, hoàn toàn không quan tâm đến tình cảm cũ của mình!
Hai sự cố, tổn thương, mất mát vẫn là Uyển Uyển!
Mà Ôn Nguyễn, không chỉ có không chút tổn hại đứng ở chỗ này, hơn nữa còn để Ôn Cẩm Chương tình thương dần dần dành cho cô nhiều hơn!
Con giẻ rách, bà trước kia thật sự là đánh giá thấp năng lực của cô!
Liễu Thục Oánh rũ mắt xuống, đảo mắt, khóe mắt rơi lệ, "Cẩm Chương, là tôi không có để ý con gái tốt, đợi nó tỉnh, tôi chắc chắn giáo dục lại nó! Nó lập tức phải đi về quê, còn vết thương trên trán còn không biết có để lại sẹo hay không, đợi đến khi nó được giáo huấn, ông lại nhìn biểu hiện sau này của nó, không nên lại phủi bỏ nó.

.

.


"
Liễu Thục Oánh bên cạnh vừa khóc vừa nói, đột nhiên, bà che miệng lại, ọe một tiếng.

Lúc này, một nữ bác sĩ đi tới, "Chị Liễu, thì ra chị ở đây, kết quả kiểm tra vào buổi chiều chị chưa cầm đi, chúc mừng chị a, chị mang thai!"
Liễu Thục Oánh đôi mi đẫm lệ run lên, cầm lấy bảng kiểm tra từ nữ bác sĩ, kinh ngạc hỏi: "Tôi, tôi mang thai?"
"Vâng, đã qua 45 ngày.

” Nữ bác sĩ nhìn Ôn Cẩm Chương, sắc mặt đột nhiên trở nên khá ngượng ngùng, “Ôn viện trưởng, cũng chúc mừng , khi nào thì mời nhân viên y tế ăn kẹo mừng a? "
Cẩm Chương không trả lời, và không khí xung quanh chìm vào im lặng kỳ lạ.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK