Nắm đấm cứng như thép của anh chắc chắn sẽ khiến mặt Ôn Nguyễn bị biến dạng nếu anh đấm anh như thế này.
Luồng khí hắc ám do anh phóng ra khắp người cũng không thể khiến Ôn Nguyễn cảm thấy trong lòng còn may mắn.
Cú đấm của anh dường như không giống như là hù dọa cô.
Anh thực sự buồn bực.
Đôi mắt đỏ ngầu trông đặc biệt kỳ quái và đáng sợ, khiến người ta không dám liếc nhìn lần thứ hai.
Ôn Nguyễn cắn môi, cảm thấy sợ hãi nhưng cũng không né tránh.
Cô nghe thấy tiếng nắm đấm của anh.
Khi nắm đấm vung về phía cô, nó mang theo gió táp sắc bén.
Ôn Nguyễn nhắm mắt trong tiềm thức.
"Phịch" một tiếng vang lên, màng nhĩ phải của Ôn Nguyễn rung lên.
Nhưng không có đau đớn trên khuôn mặt của cô.
Cô nhanh chóng mở mắt ra và nhìn cậu thiếu niên đang ném nắm đấm vào bức tường trên đầu cô.
Cô nhanh chóng mở to mắt, nhìn về phía người đem nắm đấm, đấm vào hướng trên đỉnh đầu cô trên tường.
Tay anh lập tức bị thương, có tơ máu từ bên trong khớp xương rỉ ra.
Nhìn mà giật mình.
Ôn Nguyễn vô ý thức muốn thay anh chữa trị vết thương trên mu bàn tay cho anh, nhưng chưa kịp chạm vào liền bị anh lạnh lùng hất ra.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô không có chút ấm áp nào, khuôn mặt lạnh lùng hơn cả khối băng giữa mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai, "Bây giờ, ngay lập tức cút khỏi tầm mắt của tôi!"
Bộ ngực gầy và chắc, có chút thăng trầm, dường như đang cố kìm nén cảm xúc gần như không thể kiểm soát của mình.
Ôn Nguyễn nhìn máu đỏ trong mắt anh càng ngày càng nặng, ánh mắt lạnh như băng dường như đông cứng lại, cô kinh hãi nhưng không có rời đi ngay, nhưng lại bắt gặp đôi mắt đen đầy vẻ u ám của anh, "Tôi muốn biết nguyên nhân, tôi lại làm gì chọc giận anh rồi?"
Vừa dứt lời, một bức ảnh nhàu nhĩ ném về phía cô.
Tấm ảnh rơi xuống đất, Ôn Nguyễn cúi xuống nhặt.
Vừa mở ra, nhìn thấy ánh mắt trong ảnh nhìn Hoắc Cảnh Tử, đồng tử cô chợt co rút lại, toàn bộ sức lực như bị một ống kim lớn hút hết đi.
Bàn tay cầm bức ảnh của cô cứ siết chặt, sắc mặt cô dần dần nhạt đi.
Cô không biết là ai đã chụp bức ảnh này một cách bí mật, nhưng trong bức ảnh cô nhìn Hoắc Cảnh Tử, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy Hoắc Cảnh Tử là tia sáng duy nhất trong mắt cô!
Thật ra lúc trước cô si mê, ngốc nghếch, mê muội với Hoắc Cảnh Tử!
Cô không thể bào chữa.
“Không cần biết mục đích lấy lòng tôi là gì, từ nay về sau tránh xa tôi ra!” Người thanh niên trước mặt hờ hững nhìn cô, “Nếu không, lần sau nắm đấm của tôi đập sẽ không phải là vào tường.
"
Ôn Nguyễn có đôi mi dày và mảnh rủ xuống, chóp mũi cực kỳ co rút, hốc mắt cũng tràn đầy đau đớn.
Cô không thể xóa bỏ trải nghiệm ngu ngốc trong quá khứ, và cô không thể phủ nhận rằng cô gái trong bức ảnh không phải là cô——
Ôn Nguyễn cụp mắt xuống, hít sâu một hơi, lại ngẩng đầu nhìn hắn, khàn khàn giọng nói, "Tôi hiểu rồi.
"
Ôn Nguyễn khoác cặp lên lưng, thôi không nhìn anh nữa, mở cửa rồi đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cửa đóng lại, Hoắc Hàn Niên nhấc chân đạp mạnh vào sô pha.
Anh biết mình có vấn đề về thần kinh, tâm lý bất định, hoang tưởng, cáu kỉnh, nếu không đuổi cô đi thì không biết giây sau anh sẽ làm gì khiến cô tổn thương!
Anh đã cố gắng hết sức để tìm cô, biết rằng cô say mê Hoắc Cảnh Tử, nhưng anh vẫn chuyển đến trường trung học Isa để làm bạn cùng bàn với cô.
Mỗi ngày nhìn cô ra mặt vì Hoắc Cảnh Tử, bao nhiêu lần muốn bóp cổ cô, nhưng chỉ có thể bị cô bắt nạt——
Gần đây dường như cô thay đổi, anh cảm nhận được sự ân cần, ấm áp và thiện chí của cô, dù chỉ là một chút, anh cũng cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng hiện thực, cuối cùng lại thật tàn khốc!
Danh Sách Chương: