Nhìn thấy bộ dạng của Ôn Cẩm Chương, ánh mắt của Ôn Nguyễn lộ ra một chút kinh ngạc.
Có phải vì lo lắng cho cô mà ông mới thế này không?
Ôn Nguyễn chưa kịp nói gì, Ôn Cẩm Chương đã sải bước đi về phía cô, khuôn mặt sắc lạnh đến đáng sợ, "Không nói một tiếng biến mất không thấy tăm hơi, còn cố ý né tránh, Ôn Nguyễn, con có phải đủ lông đủ cánh rồi đúng không?"
Đôi mi dài mảnh mai của Ôn Nguyễn khẽ run lên, chóp mũi có chút chua xót, "Ba sắp có con rồi, còn quan tâm đến Nguyễn Nguyễn làm gì chứ?"
Ôn Cẩm Chương rùng mình một cái, cảm xúc phức tạp xẹt qua đáy mắt, khàn giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, ba chỉ có con là con, chỉ một mình con là con ta!"
Ôn Nguyễn nhìn Ôn Cẩm Chương bối rối.
Ôn Cẩm Chương vỗ đầu cô, "Cho ba một chút thời gian.
"
Bà nội Ôn từ trong phòng đi ra, bà đã có tuổi, Ôn Nguyễn không đành lòng để bà lo lắng, lúc rời đi đã nói cho bà nội biết, Ôn Nguyễn bởi vì Liễu Thục Oánh mang thai nên muốn suy nghĩ cho tỉnh táo một chút, bà không nói cho Ôn Cẩm Chương biết Ôn Nguyễn đi nơi nào, những năm này, Ôn Cẩm Chương tâm tư đều đặt trên người Liễu Thục Oánh cùng Diệp Uyển Uyển, bà còn tưởng rằng ông không phân rõ ai là con của ông, nhìn ông sốt ruột phát hỏa, bà tuyệt không đau lòng!
Bà nội Ôn ôm Ôn Nguyễn vào lòng, âu yếm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Liễu Thục Oánh là có ý gì, ta điều biết rất rõ, nó sẽ không bao giờ bước được vào cổng Ôn gia của chúng ta!"
"Cháu nội ta không thiếu, ta rất nhớ Tiểu Kiều Kiều của ta, ai để cho con bé cảm thấy bất an thì liền phải rời khỏi ngôi nhà này!"
Ôn Nguyễn ôm bà nội, vùi vào trong ngực của bà, hai mắt không khỏi đỏ lên, "Bà nội, sau này con sẽ không hành động tùy tiện, cho dù gặp phải khó khăn gì, con sẽ không bao giờ rời đi mà không nói một lời! "
Bà nội kéo Ôn Nguyễn vào phòng, hai người nói chuyện hồi lâu.
Trở về phòng, đầu óc Ôn Nguyễn vẫn còn văng vẳng câu nói của bà nội, "Tiểu Kiều Kiều, Liễu Thục Oánh đã ở với cha con hơn mười năm, nếu cha con thật sự muốn cô ta mang thai, sẽ không phải đợi đến hôm nay.
Đừng lo lắng về điều đó, hãy để ba con tìm hiểu rõ sự tình! "
Trong đầu Ôn Nguyễn chợt lóe lên một nghi vấn, liệu có phải Liễu Thục Oánh đã mang thai giả, hay cái thai không phải của ba cô?
! ! !
Bệnh viện Ôn thị.
Diệp Uyển Uyển tỉnh dậy, phát hiện trên trán mình có vết cắt mười phân, trong lòng cảm giác như mình rơi xuống vực sâu, cuộc đời rơi vào tuyệt vọng.
Liễu Thục Oánh thấy Diệp Uyển Uyển sa sầm mặt mày, trực tiếp tát cô một cái.
"Đây là đứa con gái do ta nuôi nấng sao, thật vô dụng, mới ra tay hai lần thất bại liền nhận thua rồi?"
Diệp Uyển Uyển run lên, sờ trán, "Mẹ, con bị hủy dung rồi!"
Liễu Thục Oánh lấy ra một hộp thuốc mỡ, "Nếu ngày nào cũng bôi thuốc, nửa năm sẽ trở lại bình thường.
"
Liễu Thục Oánh ngồi bên cạnh giường bệnh, nắm lấy tay Diệp Uyển Uyển đặt lên bụng mình, "Bây giờ ta có thai rồi, không được bao lâu, chú Ôn liền sẽ cưới ta vào Ôn gia, con ngày mai đi về quê học tập cho giỏi, chờ ta đón con trở về! "
Diệp Uyển Uyển nước mắt lưng tròng gật đầu.
Không bao lâu sau khi Liễu Thục Oánh rời đi, tiếng giày cao gót cộp cộp trên mặt đất vang lên.
Một bóng người mảnh mai, phản chiếu trong đôi mắt Diệp Uyển Uyển, một người phụ nữ đeo kính râm rộng, váy dài màu be, bắp chân thon dài thẳng tắp lộ ra, mái tóc đen dài thẳng buông xõa hai bên, khiến cho gương mặt xinh đẹp của cô tăng thêm mấy phần khí chất trong trẻo, lạnh lùng.
Liễu Khả Nhi, là con gái của chú Diệp Uyển Uyển, là đại minh tinh trong và ngoài nước, là mĩ nhân Vân Thành, khiến vô số danh môn công tử chạy theo như vịt.
.
Danh Sách Chương: