Nhìn dáng vẻ tự phụ và kiêu ngạo của Hoắc Cảnh Tử, Ôn Nguyễn cất đi nụ cười ranh mãnh trên mặt, một chút ngụy trang cũng không che giấu được.
Sự thờ ơ và giễu cợt xẹt qua mắt, "Trước kia tôi mắt bị mù, chiếu cố qua một con chó, làm sao, cậu chính là con chó kia sao? Muốn nhận chiếc thẻ chí tôn này thì đối với chủ nhân vẫy đuôi mừng.
"
Hoắc Cảnh Tu sắc mặt xanh tím.
Đối mặt với những ánh mắt kỳ lạ từ các học sinh khác và sự mỉa mai băng giá của Ôn Nguyễn, lồng ngực của Hoắc Cảnh Tử phập phồng tức giận, "Ôn Nguyễn, cậu vì yêu mà hận tôi đúng không?!"
Ôn Nguyễn quá lười nói nhảm với Hoắc Cảnh Tử, cô hơi câu môi, "Còn nữa, trước khi khai giảng hãy trả lại cho tôi ba triệu.
"
Hoắc Cảnh Tử đột nhiên mở mắt ra, trên trán nổi gân xanh, "Cậu đang nói cái gì?"
“Từ năm học lớp 10 đến năm học 12, tổng cộng cậu đã tiêu của tôi ba triệu.
” Ôn Nguyễn nhướng mi dài như cánh bướm, đôi mắt nai không còn gợn nước, khuôn mặt nhỏ nhìn qua cũng chẳng phải người mềm mại khả ái, ngược lại là cường thế cùng lãnh đạm, "Còn có một số vụn vặt lẻ tẻ tôi không tính với cậu nhưng cái ba triệu, là có phiếu nợ trong tay tôi, cậu nếu không trả, thì đợi gặp luật sư của tôi đi.
"
Hoắc Cảnh Tử chưa bao giờ tưởng tượng sẽ gặp cảnh như tối nay, hắn lại đặc biệt xin phép xuất viện, để làm cô bất ngờ, để gây ấn tượng với cô, và để tình cảm của cô dành cho hắn sâu đậm hơn.
Cô không chỉ so sánh hắn với một con chó và yêu cầu quản lý đuổi hắn ta ra ngoài, cô còn yêu cầu hắn ta trả lại số tiền mà cô đã tiêu cho hắn ta trước đó!
“Ôn Nguyễn, cậu là nguyện ý chi cho tôi, cho dù có kiện cũng không thể thắng!” Hoắc Cảnh Tử sắp phát điên lên vì Ôn Nguyễn, cô bị sao vậy? Cô không mất trí nhớ chứ?
Chẳng phải cô thích nhất là hắn sao? Chỉ vì hắn không đáp lại tình cảm của cô mà cô phải nói ra những lời xấu xa này và như tát vào mặt hắn trước mặt các bạn học khác sao?
“Trong vòng một tuần phải trả lại tiền, nếu không giấy triệu tập sẽ được gửi đến công ty của ba cậu.
” Ánh mắt Ôn Nguyễn hờ hững, liếc nhìn quản lý, " Bảo cậu ta cút ra! Cay mắt tôi quá.
"
Thân thể của Hoắc Cảnh Tử run lên.
Cô thực sự nói rằng nhìn hắn cô trong cay mắt sao?
Lúc trước theo đuổi hắn, không phải nói nhìn không đủ sao?
Cô còn nói nếu hắn cười với cô, cô có chết cũng đáng.
Hoắc Cảnh Tử muốn nói gì đó, nhưng quản lý đã gọi bảo vệ đến, cưỡng ép kéo hắn ra ngoài.
Cho dù ở rất xa, tiếng gầm giận dữ của Hoắc Cảnh Tử vẫn có thể nghe thấy.
Các bạn cùng lớp nhìn nhau.
Mọi người hoàn toàn không hiểu, Ôn Nguyễn làm sao lại có thái độ như vậy với Hoắc Cảnh Tử?
Ôn Nguyễn bật đèn pha, quay lại đầu bàn, liếc mắt nhìn các bạn học nhìn nhau, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng, "Như các cậu thấy, hai năm thanh xuân của tôi coi như cho chó ăn, về sau tôi cùng Hoắc Cảnh Tử chính là người chó khác đường, mong về sau các cậu không đem tôi cùng cậu ta trói buộc chung một chỗ!"
“Tối nay mọi người muốn ăn hay chơi gì, tôi đều đãi hết.
Tôi có chuyện nên đi trước.
” Ôn Nguyễn liếc Thẩm Xuyên, “ Thẩm Xuyên cậu thay tôi tiếp đãi bọn họ đi.
”
Ra khỏi Ngự Thiện Đường, Ôn Nguyễn lấy điện thoại ra liếc mắt một cái.
Tần Phóng không gửi lại tin nhắn cho cô.
Trong khi chờ tài xế lái xe đến đón, cô lước khoảnh khắc trên điện thoại của mình.
Nhìn thấy vòng bạn bè mới nhất của Tần Phóng, Ôn Noãn khẽ mở to mắt.
Hoắc tiên sinh không tới vì cùng Tần Phóng tới nhà hàng xa hoa nhất ăn tối sao?
A! ! !
Thật ganh tỵ!
Danh Sách Chương: