<!--spoiler-body-->Ánh trăng như nước, trên tán cây an tĩnh một trận, ma quỷ cư nhiên lại mơ màng nhìn vầng trăng sáng kia, hắn tựa hồ lâm vào bên trong kí ức trước kia, bất tri bất giác hai mắt hắn chảy ra hai dòng lệ.
U buồn đến ma quỷ cũng phải khóc, hắn là một nhân vật đã từng giết người như ma, nhưng lại có một mặt mềm yếu như thế, nếu như lan truyền ra ngoài thì cho dù là ai cũng không thể tin được.
Lại nói tiếp, ma quỷ thật sự rất anh tuấn, nếu hắn là hung linh duy nhất từ trong tử thành chạy thoát ra ngoài tất có chỗ bất phàm, nói vậy hắn cũng đã từng có quá khứ huy hoàng, chỉ là tất cả đều đã tiêu tán trong những năm tháng vô tận kia, hắn ngay cả chính mình cũng không biết là ai.
"Nhìn trăng sáng trên bầu trời khiến tim ta rất đau, phảng phất trong vô tận năm tháng trước kia, tại một đêm giống như thế này, ta đã mất đi điều trân quý nhất……" Trên gương mặt tái nhợt của ma quỷ lộ ra giọt nước mắt trong suốt.
Qua một lúc rất lâu sau hắn mới lau đi nước mắt, khuôn mặt nở ra một nụ cười nói: "Ta cư nhiên lại rơi lệ, ta càng ngày càng giống người, có thể đã là một người chân chính rồi."
Sau đó, dưới ánh trăng, trên tán cây hắn cùng với Tiêu Thần lại lâm vào trầm mặc, thật lâu sau, ma quỷ mới lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi thời gian cuối cùng là bảy ngày." Dứt lời hắn từ trên tán cây biến mất.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mái tóc dài của Tiêu Thần theo gió mà động, trong một buổi tối hôm nay, hắn cũng nghĩ đến rất nhiều điều, nhìn vầng trăng sáng kia, hắn nghĩ đến cha mẹ, đến người thân của hắn. Đi đến Trường Sinh Giới đã mấy tháng, thế nhưng hắn lại bị vây khốn trên Long Đảo hồng hoang này, hơn phân nửa thời gian là phải giãy dụa để sinh tồn.
Cha mẹ, hai người có khỏe không? Mất đi nhi tử như hắn, nhất định sẽ phải rơi lệ đây a. Hắn thật sự rất rất muốn trở lại Nhân Gian Giới, để cho cha mẹ đã có hai màu tóc kia vui vẻ hơn, không muốn bọn họ vì bi thương mà phải rơi lệ.
Trong lòng hắn còn có nàng, nhiều năm như vậy trôi đi. Nàng còn có nhớ đến thiếu niên này không? Tạm biệt cô gái yêu dấu, giấc mộng kia vẫn còn mãi, ký ức tốt đẹp kia sẽ vĩnh viễn lưu lại trong trái tim này.
Tiêu Thần từ trong những kỷ niệm trôi qua kia, bất tri bất giác trong đôi mắt hắn lại ngấn lệ, lòng của hắn hiện tại đang rất loạn……
Tại một nơi không người này hắn không cần phải che giấu, mặc sức bộc lộ tâm tình, trời sinh hắn là một người sinh động. Cũng là người trần mắt thịt có đủ các loại cảm tình. Thế nhưng bình thường hắn chỉ có thể che giấu thật sâu trong trái tim của mình, các tu giả trên Long Đảo này đều xem hắn là một thanh niên "tâm lãnh chí kiên" nhưng ai có thể biết được hắn cũng có được một mặt cảm tình như vậy đây?
"Ta muốn trở lại Nhân Gian Giới…" Tiêu Thần thì thào tự nói, vài giọt nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống, nhưng trong sát na hắn liền lắc mạnh đầu, lại lần nữa đem thương cảm chôn sâu vào trong lòng.
"Hiện tại ta không thể làm được, hiện tại ta cần làm là sống sót thật tốt." Tâm chí của hắn kiên định ép buộc chính bản thân mình bỏ qua buồn phiền, hắn bắt đầu lẳng lặng tu luyện trên táng cây cho đến khi chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm, tiếng chim hót vui vẻ khiến cho Tiêu Thần giật mình tỉnh giấc, dưới sự dẫn dắt của huyền công, linh khí trời đất tập trung xung quanh tán cây. Khiến cho nơi đây linh khí tràn đầy, ánh sáng chập chờn, ngay cả ánh bình minh dường như cũng không thể sánh bằng. Làm cho không ít loài chim tụ tập ở đây, không ngừng lượn vòng bay xung quanh hắn.
Tiêu Thần bắt động hoạt động gân cốt một chút. "Rắc rắc……" các con chim vì kinh động mà bay tản ra khắp nơi. Nhìn Kha Kha đang ngủ say mà chảy nước miếng kia hắn không khỏi nở một nụ cười, hình dạng khi ngủ của tiểu thú thật sự rất khả ái, yên tĩnh giống như là một tiểu hài tử. Bất quá đôi lúc lại nói mê "Y nha……".
Khu vực sát biên giới Long Đảo đã không cần phải tiếp tục ngu ngốc mà đi tiếp. Tiêu Thần mang theo Kha Kha trở về sâu bên trong Long Đảo. Hai ngày trôi qua, hắn cùng bọn người Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng gặp nhau. Thanh Long Vương và Bích Long Vương đều đi theo bên người bọn họ. Yến Khuynh Thành hiện đang bị phong ấn công lực, được vưu vật đầy gợi cảm Liễu Như Yên chăm sóc. Ngoài ra đi theo sau bọn họ còn có hai mươi mấy người, dường như bọn họ bắt chước người ta mà đi theo.
"Tiêu Thần!" Nhất Chân hòa thượng và Liễu Mộ đồng thời kinh hô, rất nhanh đi đến. Hai con long vương cũng lấp lóe ra thần quang, nhanh như điện bay đến. Quay quanh Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào tiểu Kha Kha.
"Ngươi không sao chứ?" Liễu Mộ thân thiết hỏi thăm, dung mạo anh tuấn tái nhợt như có chút bệnh tật khiến cho vị không gian linh sĩ này có khí chất đặc biệt.
"Ta không sao! Đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi như thế nào lại ở đây?" Tiêu Thần nghi hoặc nhìn hắn.
Nhất Chân hòa thượng thấp giọng nói: "Chúng ta đang đi tìm bạn sinh long vương đây. Các tu giả trên Long Đảo đều biết là ngươi đang ngăn cả ma quỷ trong truyền thuyết, hiện tại tất cả mọi người đều rất cảm kích ngươi. Mọi người có thể liên lạc với nhau trên Long Đảo đều đã triển khai hành động, muốn nhanh chóng tìm được thêm vài long vương, hy vọng có thể triệu hoán được thần thuyền, sớm ngày rời khỏi đảo nhỏ này."
Một tiếng cười câu hồn đoạt phách truyền qua. Liễu Như Yên vặn vẹo vòng eo mềm mại, phong tình vạn chủng đi đến, đồng thời cũng đem Yến Khuynh Thành dung mạo tuyệt thế kia đi theo. Nàng có thể gọi là yêu mị đi, liếc đôi mắt trắng dã nhìn Tiêu Thần nói: "Chàng thật là, lại có thể làm như vậy, đến lúc đó vô pháp hưởng thụ nữ nô nghiêng nước nghiêng thành này cũng không nên tiếc nuối a.
Yến Khuynh Thành âm thầm nghiến răng nhưng lại không có biện pháp, nếu như không bị phong bế công lực thì nàng muốn lập tức giải quyết vưu vật Liễu Như Yên này.
"Mấy ngày qua rất tận tâm tận lưc a, mỗi ngày đều huyến luyện nghiêm ngặt để làm sao có tố chất của một nữ nô đây." Liễu Như Yên ha ha cười nói như nước mùa thu, quyến rũ mà xinh đẹp.
Suu suu vài tiếng, ba bộ xương khô cuối cùng cũng từ bên trong đoàn người vọt qua. Tần Quảng Vương, Diêm La Vương, Luân Hồi Vương đã đi đến gần Tiêu Thần, chúng nó dùng ngôn ngữ đặc biệt của bộ xương khô hướng đến Tiêu Thần "ân cần" hỏi thăm, cằm xương kia không ngừng rung động "rắc rắc".
Từ trong miệng những người này Tiêu Thần đều biết được mọi chuyện xảy ra gần đây, quả thật là mọi người đều được động viên. Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng là bị thần bí nữ tử kia tìm được, bảo bọn họ mang theo tiểu long vương đi tìm các long vương khác.
Bởi vì chỉ có long vương mới hiểu rõ long vương, có Thanh Long Vương và Bích Long Vương đi theo khẳng định sẽ có thu hoạch.
Vốn căn cứ theo ý kiến của rất nhiều người, đáng lẽ Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng phải tách ra tự dẫn một nhóm người đi tìm. Bất quá bọn họ lại kịch liệt phản đối, mọi người cuối cùng đồng ý cho bọn họ đi chung một chỗ nhưng lại đem Liễu Như Yên và Yến Khuynh Thành ở bên cạnh.
Trên thực tế, quả thực long vương rất hiểu long vương. Bọn họ tại khu vực này phát hiện ra tung tích một long vương khác, hai ngày này đang suy nghĩ xem như thế nào để thu phục được đây.
"Ta tại gần Thánh sơn Long tộc phát hiện được hai con long vương, chỉ là chỗ đó lại quá nguy hiểm, có rất nhiều man long và mãnh thú. Người bình thường căn bản không thể tiếp cận nơi đó." Tiêu Thần đem tin tức này nói cho bọn Liễu Mộ. Dù sao muốn tìm được chín long vương đúng là cần phải đi đến nơi đó a.
"Ngươi nói là hung tàn Hồng Long Vương và uy mãnh Kim Long Vvương sao? Hồng Long Vương đã bị thu phục rồi."
Lời nói của Nhất Chân hòa thượng khiến cho Tiêu Thần kinh ngạc vô cùng.
"Có người đi vào đó thành công thu phục Hồng Long Vương ?"
"Đúng vậy!" Nhất Chân hòa thượng giải thích: "Thần bí nữ tử kia dẫm theo đám cường giả Độc Cô Kiếm Ma cùng nhau thâm nhập vào đó, qua sự chỉ dẫn của Tử Long Vương đã tìm được Hồng Long Vương. Dưới hoàn cảnh hi sinh gần hai mươi người, Độc Cô Kiếm Ma mới có thể thu phục được Hồng Long Vương hung tàn kia."
"Hắn làm sao thu phục được?"
"Lúc đầu không ít tu giả muốn dùng sức mạnh, kết quả không thể vây bắt được Hồng Long Vương ngược lại còn bị nó làm bị thương mấy người, hơn nữa gặp phải đám Bạo Sư Long, Kiếm Long hung tàn kia, kết quả bỏ lại tám thi thể, một số ít người chạy thoát trở về……" Nhất Chân hòa thượng tóm tắt kể lại.
Tiêu Thần sau khi nghe xong không thể không cảm thán, thế giới vẫn còn người cường đại và đáng sợ.
Lần thứ hai vây bắt Hồng Long Vương, Độc Cô Kiếm Ma triệu tập mười mấy người nhưng thần bí nữ tử kia lại không tham gia. Đầu tiên bọn họ đem Hồng Long Vương kia dụ dỗ ra khỏi Thánh sơn. Sau đó phái người vây đánh nó trọng thương.
Mười mấy người này đều bị Hồng Long Vương phản kháng mà thụ tương, sau cùng bọn họ như thế nào cũng không ngờ được, người dẫn đầu hành động này – Độc Cô Kiếm Ma lại xuất thủ với bọn họ. Mười mấy người này hầu như bị một kiếm đánh chết! Lợi dụng khổ nhục kế và sự đồng tình, Độc Cô Kiếm Ma trong thời khắc mấu chốt ra tay cứu tiểu long, thu hẹp khoảng cách với Hồng Long Vương. Sau đó hắn xuất ra các loại thủ đoạn khác nhau đã được an bày sẵn, cuối cùng Hồng Long Vương đã cùng đi với hắn.
Tiểu long vương tuy rằng sớm đã thông linh, không bị phong ấn Long Đảo ảnh hưởng nhưng dù sao nó vẫn còn rất nhỏ, linh trí đâu thể so được với người có tâm tính sẵn đây chứ.
"Rống……" xa xa truyền đến tiếng long khiếu rung trời, sau đó truyền đến tiếng cười to của Độc Cô Kiếm Ma. Hắn đang mang theo Hồng Long Vương từ phía xa chạy nhanh đến.
"Hắn thế nào lại đến đây ?" Tiêu Thần không hiểu được hỏi.
Liễu Mộ giải thích: "Là lúc trước có liên hệ, không chỉ có hắn đến còn có long vương của hắn và Tử Long Vương cùng với chủ nhân của nó cũng đến. Chuẩn bị vây công bạn sinh long vương xuất hiện ở khu vực này."
Độc Cô Kiếm Ma như một thanh kiếm sắc bén rất nhanh đi đến. Bên cạnh hắn là Hồng Long Vương, quanh thân thể của nó như là có một tầng lửa cháy bên ngoài, thần quang lập lòe. Tương đối mà nói, Hồng Long Vương chính là long vương hung tàn và hiếu chiến nhất hiện nay. Thấy Thanh Long Vương và Bích Long Vương nhỏ hơn nó lập tức trong mắt phát ra hung quang, tàn bạo đánh đến.
Long vương gặp nhau đều phát sinh chiến đấu kịch liệt, mà Bích Long Vương và Thanh Long Vương có thể sống hòa bình với nhau chủ yếu là công lao của Nhất Chân hòa thượng và Liễu Mộ. Bọn họ không ngừng hóa giải địch ý của hai long vương này.
Hồng Long Vương hung ác đánh đến, Thanh Long Vương và Bích Long Vương không cam tâm tỏ ra yếu thế, cùng nhau đón lấy công kích của Hồng Long Vương hung tàn. Liễu Mộ và Nhất Chân hòa thượng vội vàng ngăn cản, hiện tại không phải là lúc để những long vương này đánh lẫn nhau, không có chút điểm tốt nào.
Nhưng mà Độc Cô Kiếm Ma lại không có ngăn cản, trái lại cười ha ha, hắn thấy được Hồng Long Vương của mình áp chế được hai con Thanh Long Vương và Bích Long Vương nhỏ hơn kia. Thái độ của hắn rất cao ngạo, không chỉ muốn chính mình áp chế quần hùng mà cũng muốn long vương của mình phải áp chế những long vương khác.
Lúc này tiểu thú Kha Kha trên đầu vai của Tiêu Thần bị đánh thức, nó giống như là tiểu hài tử mơ hồ chớp đôi mắt to, nhìn mọi người trước mắt, sau đó lại nhìn về phía ba con long vương sắp sửa tranh đấu kia.
"Y nha……" Đôi mắt to của tiểu thú nhất thời sáng lên, Thanh Long Vương và Bích Long Vương nó đều đã gặp qua rồi, tự nhiên là biết rõ. Mà Hồng Long Vương hung tàn kia cũng ở trong buổi tối kia chỉ nhìn thấy ở phía xa. Nó "Sưu" một tiếng chạy ra ngoài, trong nháy mắt liền xuất hiện trên đầu Hồng Long Vương, nhảy nhót trên đó. Nhìn bộ dáng tựa hồ đang cố hết sức giẫm lên a.
Biến cố này nhất thời khiến cho mọi người ngạc nhiên, mà Hồng Long Vương liền nỗi giận lôi đình, không nghi ngờ là nó sắp bùng nỗ. Nó so với các long vương khác thì hung tàn hơn rất nhiều, tình tình tự nhiên cũng khác các long vương khác, như thể nào lại dễ dàng tha thứ có một tiểu thú vô danh xúc phạm đến quyền uy của long vương đây?
Một đôi sừng đỏ như máu "Xẹt xẹt" một tiếng, tia sét đỏ lóe ra muốn đánh nát Kha Kha, chỉ là Kha Kha liền được một vầng quang mang nhu hòa bao bọc lại, cũng không hề có thương tổn nào. Nó nhanh nhẹn nhảy lên trên lưng Hồng Long Vương, vẫn còn nhảy lên nhảy xuống, dùng sức giẫm lên Hồng Long Vương.
Đương nhiên đây cũng không tính là chân chính thương tổn đến Hồng Long Vương mà chính là một sự gây hấn trần trụi. Nghĩ lại, Tử Long Vương, Thanh Long Vương, Bích Long Vương, Hắc Long Vương đều bị tiểu thú này giẫm lên. Mà Thanh Long Vương và Bích Long Vương đang ở bên cạnh, chúng nó tuy có chút phiền muôn nhưng vẻ hả hê lại nhiều hơn mà quan sát tất cả, nhìn Hồng Long Vương bị tiểu thú kỳ quái giẫm lên.
Chỉ là lúc này Kha Kha dường như đùa giỡn quá mức, điên cuồng giẫm lên liên tục, chú ngữ công kích của Hồng Long Vương đối với nó căn bản không chút hiệu lực nào. Nó tuy rằng chỉ biết được một chiêu cầm cố thuật thế nhưng vầng sáng bao phủ thân thể nó kia lại có thể ngăn cản tất cả các công kích, khiến cho Hồng Long Vương đang nỗi giận kia nhất thời không có chút biện pháp nào. Mặc dù mãnh liệt tránh né khỏi Kha Kha nghịch ngợm nhưng cuối cùng Kha Kha lấy tốc độ lại lần nữa xông lên.
Chỉ có Tiêu Thần biết được vì sao Kha Kha lại quá phận như vậy, hắn đoán rằng tiểu thú này đang vì tiểu long bị trọng thương trong đêm kia lấy lại công đạo đây. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Kha Kha không nên làm loạn, mau trở lại!" Cuối cùng Tiêu Thần đem Kha Kha quay trở lại.
Độc Cô Kiếm Ma ở bên cạnh không biết phải nói gì, người cuồng ngạo như hắn thật sự có chút phiền muốn, Hồng Long Vương bướng bỉnh hung tàn này lại không bằng tiểu thú, khiến cho hắn cảm thấy mất mặt vô cùng.
Mọi người còn lại đều là sảng khoái vô cùng. Không ít người đối với Độc Cô Kiếm Ma giận mà lại không dám lên tiếng, bởi vì công lực của hắn rất cao, người cùng thế hệ không có ai có thể cùng hắn phân tranh hơn thua.